Ai Nói Thanh Mai Trúc Mã Không Thể Yêu

Chương 7




“Tiểu muội, đại ca là vì muội!” Hắn đỡ lấy vai tôi.

Tôi căm ghét hất tay hắn ra, “Nói cho tôi biết ngài không phải Lý Duyên Niên, ngài nói cho tôi biết đi!”

Vẻ mặt hắn vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, chúng tôi giằng co một chốc, cuối cùng hắn bật cười khổ, “Có lẽ muội đang oán hận đại ca.”

“Tôi vốn không phải muội muội của ngài!” Tôi vùng dậy túm áo hắn, cô gái kia đã chết! Tôi không muốn thay nàng đón nhận những thứ nhân quả này.

“Đừng nói bậy!” Hắn cũng tức giận, dữ tợn đứng trước mặt tôi, đôi mắt hoa đào trở nên sắc bén.

“Tôi không nói bậy, muội muội của ngài đã chết còn muốn kéo tôi tới làm tấm đệm đỡ lưng! Vì sao, vì sao phải đảo loạn cuộc sống của tôi! Tôi hận nàng, tôi cũng hận ngài!” Tôi tức giận đến đỏ bừng hai má, trợn mắt rống lên với hắn, oán hận kiềm chế trong lòng đã lâu lúc này bừng bừng tuôn trào, siết tay thành nắm đấm, cả người tôi vẫn không ngừng run lên.

Hắn giơ tay phải lên hầm hầm nhìn tôi nhưng không hạ xuống, nước mắt tôi cũng không ngừng tuôn rơi.

“Nếu tôi là muội muội của ngài, vì sao ngày đó tôi không biết ngài? Vì sao ngay cả tên ngài tôi cũng không biết? Vì sao không biết thân phận Lương công tử? Tôi cho ngài biết, sau khi bệnh nặng, muội muội của ngài đã chết, tôi chỉ là thế thân!” Tôi từng bước ép sát.

Hắn bình tĩnh nhìn tôi, nỗi bất an kinh hoàng trong đôi mắt đẹp chợt lóe qua, “Ta cho rằng muội đã ốm đến hồ đồ.”

“Vì sao ngài vẫn không chịu hiểu!” Tôi cố gắng giải thích.

“Việc đã đến nước này, muội phải vào cung, bất luận muội là ai, đều là tiểu muội của ta.” Hắn hít một hơi, giọng điệu đã dịu xuống.

“Tôi sẽ không đi!” Nghiến răng, tôi kiên quyết nói.

“Ý của bệ hạ không phải muội có thể thay đổi được, nếu chống lại thánh chỉ, chúng ta đều sẽ chôn cùng muội!” Hắn trừng trừng nhìn vào mắt tôi, ý trách cứ vừa rồi đã biến thành khẩn cầu.

Tôi vẫn không nói, nếu phải vào cung chi bằng tôi chết đi, có lẽ còn có thể về nhà.

“Được, muội không màng đến tính mạng mình, vậy còn hắn?” Lý Duyên Niên đổi lời, sắc mặt nặng nề.

“Ai?” Lòng tôi cả kinh.

“Nếu muội đã muốn kháng chỉ, hắn sẽ vì muội mà bị liên lụy. Trong thiên hạ này, các người chẳng thể chạy thoát được! Hắn sẽ vì quyết định ích kỷ này của muội mà vĩnh viễn trở thành hùng ưng gãy cánh, không còn bay lượn được nữa!” Hắn bước tới gần, nói từng chữ từng câu.

Tôi cật lực lắc đầu, tôi không muốn nghe, tôi chỉ muốn chàng dẫn tôi đi, sống cuộc đời thuộc về hai chúng tôi, rời xa những thị phi tranh đấu.

“Đến lúc đó, hắn sẽ không bao giờ có thể là thống soái gào thét trên chiến trường được nữa, nhi nữ tình trường, anh hùng thất thế, hiền tài không được trọng dụng, chính muội đã tước đoạt tất cả của hắn!” Tôi bị bức lui đến góc tường, nặng nề gục vào tường, trái tim đập liên hồi.

“Không…” Tôi khóc không thành tiếng, khóc đến khi không còn sức để khóc nữa. Hoắc Khứ Bệnh, muội nên làm gì bây giờ?

Hắn dịu dàng ôm lấy cơ thể nức nở của tôi, vén tóc tôi lên đau xót nói (thằng khốn), “Tiểu muội, vào cung làm bạn với vua là vinh quang và quyền lực tối cao, chỉ có mũ phượng mới xứng với muội!”

Tôi không cần gì cả, tôi không ham quyền lực tối cao lại càng không cần mũ phượng, dù có là hoàng đế cũng không bằng một ngón tay của Hoắc Khứ Bệnh! Họ không bao giờ có thể hiểu được cảm nhận của tôi, tam cung lục viện, cùng nhiều nữ nhân chia sẻ một nam nhân, cho dù tôi không thương hắn cũng chẳng dễ dàng dung thứ được.

“Nghe lời nào, bằng tư sắc của muội nhất định có thể giành được sủng ái.” Hắn ôm chặt lấy tôi nhưng tôi chỉ cảm thấy rét lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh giá.

Lòng trống rỗng chẳng chứa được thứ gì. Hắn còn đang nhỏ nhẹ khuyên nhủ tôi nhưng tôi chẳng nghe được nữa, cũng nhìn không thấy, linh hồn tôi đã thoát xác bay tới dưới chân Kỳ Liên Sơn xa xôi, bay về hai ngàn năm sau.

Ra khỏi phòng Lưu Triệt chuẩn bị hồi cung, Bình Dương công chúa kéo tay tôi dặn dò một hồi, tôi lặng lẽ nghe không nói một lời, nhìn khuôn mặt nhu hòa của nàng tôi lại cảm thấy mọi sự thật hoang đường, năm đó Vệ Tử Phu cũng vào cung như thế này sao, nàng đúng là vị tỷ tỷ tốt, lúc này tôi chẳng muốn nhìn thấy nàng.

“Ngươi quả nhiên vẫn đi trên con đường này.” Tôi đờ đẫn trở về Thanh Tuyết Cư, Tào Tương lại đột nhiên xuất hiện phía sau.

Tôi không quay đầu lại, cũng chẳng hành lễ, chỉ muốn về ngủ, tỉnh lại tôi đã nằm trên chiếc giường lớn êm ái ở nhà rồi.

“Năm đó ngươi vào Bình Dương phủ là chờ cơ hội này mà, sao lại uể oải thế?” Hắn khoanh tay đứng trước mặt tôi, mặt nghiêng nghiêng.

“Bởi vì tôi không phải Lý Dao Ca!” Tôi từng bước đến trước mặt hắn, trừng trừng nhìn hắn, tôi hận chính tôi!

Hắn khẽ thở dài nói, “Làm sao thế? Được vào cung là mơ ước của biết bao nữ nhân, cầu mà không được.”

“Ha ha, ai nấy đều nói như vậy, có ai buồn hỏi qua ý tôi không?” Tôi siết tay ngẩng đầu dưới ánh trăng.

“Ngươi trước đây đã…”

“Đừng nói tôi trước đây! Tôi không phải Lý Dao Ca trước đây, các người vì sao không hiểu!” Tôi mất kiểm soát mà hét lên.

Hắn nhìn vẻ cố chấp của tôi nhưng không nói tiếp, tôi hổn hển đứng đó.

“Ngài có thể giúp tôi chạy trốn không? Đi đâu cũng được!” Tôi nắm lấy góc áo hắn.

Hắn gạt tay tôi ra, khom người vái chào, “Ngươi tự bảo trọng, ta phải nói nói một tiếng cảm tạ, cảm tạ ngươi hôm đó đã ra tay tương trợ. Sau này nếu còn gặp lại, đã là quân thần.”

Tào Tương cũng không thể giúp tôi, không ai có thể giúp tôi…Tôi lê bước về Thanh Tuyết Cư, đứng dưới tàng cây mai, ai nói đời người như một vở kịch? Kịch cũng sẽ có ngày hết, nhưng đời người lại như một giấc mộng dài, đến khi tỉnh lại đã là cái chết.

Ngồi trước gương, tôi lặng lẽ nhìn quanh khung cảnh quen thuộc này. Nữ tử trong gương lại trở nên đáng ghét, tôi hận khuôn mặt này.

Khuynh quốc khuynh thành, câu chuyện lưu truyền hai ngàn năm hóa ra lại là cướp đoạt lạnh lùng thế này đây. Khuynh quốc khuynh thành, đó là lý do tôi được vạn người kính ngưỡng, Hán Vũ Đế coi trọng, mai táng cho tôi một nấm mồ tuyệt đẹp.

Tôi cười lạnh, nếu dung mạo tôi bị phá huỷ, còn có Lý phu nhân được sủng ái nhất hậu cung không? Lấy sắc mê hoặc vua, nếu không có sắc sẽ không có tôi!

Cây trâm đồng trên bàn lấp lánh sáng, tôi cầm lên, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hoắc Khứ Bệnh, tôi nắm chặt trong tay như đang nhìn thấy nụ cười trong vắt kia.

“Dao Ca, chờ ta trở về sẽ thỉnh cầu Thánh Thượng tứ hôn…”

Tôi chờ không được đến lúc chàng về, chàng đã đi xa quá, tôi không theo kịp bước chàng nữa.

Nắm chặt cây trâm trong tay tôi rạch lên mặt, nữ tử trong gương mỉm cười mà nước mắt hòa cùng máu chảy xuống, đỏ tươi đáng sợ, chỉ có đau đớn mới có thể xóa bỏ nỗi đau trong lòng tôi! Da bị rách ra, máu chảy xuống, còn lòng tan nát.

Nếu kiếp này không thể ở cùng chàng, vậy hãy để tôi dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình thay đổi lịch sử, xoay chuyển vận mệnh.

Thứ các người muốn có, tôi càng muốn phá huỷ!

“Dao Ca, muội làm gì thế?” Thúy Lâu chạy vào giằng lấy cây trâm trong tay tôi, bịt lại vết thương trên mặt tôi. Chuyện hôm nay tôi thấy có lẽ đã truyền khắp phủ công chúa rồi.

“Thúy Lâu, hãy giúp muội từ biệt Triệu Thường…” Tôi cầm tay nàng, tay nàng luôn ấm áp, còn nhớ khi đến đây thì người đầu tiên tôi thấy chính là nàng, nữ tử thanh tú một thân lục sắc đã mỉm cười dịu dàng với tôi.

Tôi nhìn nàng, nước mắt như những hạt châu đua nhau rơi rớt, Thúy Lâu ôm lấy tôi, run rẩy nức nở nói, “Bọn tỷ sẽ nhớ muội…”

“Muội đi lần này sợ không còn gặp lại…” Nằm trong lòng nàng, tôi nói không thành tiếng, tôi sắp rời bỏ mọi người, rời bỏ cả cuộc sống của tôi.

Nàng bật khóc, tôi lau nước mắt cứ không ngừng trào ra.

“Đừng khóc, muội tiến cung có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, đây là chuyện tốt mà…” Tôi vuốt má Thúy Lâu, trưng ra một nụ cười rạng rỡ, vết thương trên mặt lại nứt ra, máu nhỏ giọt chảy vào cổ áo.

“Dao Ca, muội có nhớ lễ thượng tị năm ngoái muội đã nói gì với tỷ không?” Thúy Lâu mở miệng, nàng lấy hà bao ra, trong hà bao có chứa hoa tiêu.

Trong tình yêu, con người trên đời đều ngang hàng. Đây là lời tôi đã nói với Thúy Lâu nhưng hôm nay tôi không còn tin nữa, ngang hàng sao? Vì sao Hoắc Khứ Bệnh ở tiền phương liều mạng, mà Lưu Triệt lại có thể ngồi trong hoàng cung ôm ấp mỹ nữ khắp thiên hạ, đơn giản là vì hắn được sinh ra trong gia đình đế vương! Cuộc đời này vốn không có ngang hàng.

Nàng tỉ mỉ giúp tôi búi tóc, tôi rất vụng về, thường búi không tốt nên lần nào cũng chỉ dùng một sợi dây cột tóc lên. Chúng tôi dựa vào giường, nàng cúi đầu kể về thân thế của nàng, cha mẹ mất sớm, thuở nhỏ được mua về phủ công chúa, nàng là một nữ tử kiên cường, đối mặt với cuộc sống này còn có dũng khí hơn tôi.

Vết thương trên mặt dài hơn một tấc đã đọng máu khô, có lẽ không lâu nữa sẽ khép lại. Nhưng vết sẹo dài thế này sẽ vẫn lưu lại mãi mãi, như trái tim tôi vậy. Cuối cùng cũng đến giờ ly biệt, cả đêm tôi không chợp mắt.

Trăng tròn treo cao, hai người cách biệt phương trời, chẳng được viên mãn. Tôi nhớ đến những kỷ niệm, tình cảnh ngày ấy không ngừng ẩn hiện, lúc quay đầu lại phát hiện, trong lòng tất cả đều là bóng dáng Hoắc Khứ Bệnh.

Trăng lên cao, trong phủ công chúa vẫn an bình, tôi thổi tắt nến. Không ai phát hiện một góc trong mã tràng có bóng người lặng yên nhảy ra ngoài. Tôi thay một bộ váy vạt ngắn màu xám, trèo lên tường rồi leo ra, lúc ngã xuống đất hai chân khụy xuống nhưng tôi không thấy đau.

Chạy như điên trên đường, trong người tôi chỉ có một túi tiền nhỏ và cây trâm đồng, trước phải thoát khỏi phủ công chúa đã rồi mới có thể tính tiếp.

Tôi chạy thẳng đến tiểu trạch có ba cây hòe, chui vào ngõ nhỏ tối thui, tôi gõ lên cửa nhưng không ai trả lời. Tôi không nản lòng, không biết qua bao lâu tôi cũng thất vọng rời đi.

Phải chờ đến hừng đông mới ra khỏi thành được, với số tiền này tôi có thể chống đỡ được một thời gian, nhưng bây giờ tôi lại không nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn.

Tôi cuộn mình trong ngõ nhỏ, cảm giác bất lực vô ngần. Đêm nay trời không sao, cũng giống như cuộc sống tăm tối của tôi vậy.

Mơ mơ màng màng ngủ đến khi mặt trời lên cao, tôi day đôi mắt sưng đỏ rồi bước lại gõ lần cuối lên cánh cửa gỗ, sau đó bước đi không ngoảnh lại.

Xin lỗi đại ca, tha thứ cho sự ích kỷ của muội.

Đường xá vắng vẻ không bóng người, tôi quấn chặt quần áo đi về phía cổng thành.

“Cô nương xin dừng bước.” Sau lưng một giọng nói khàn khàn vang lên.

Tôi dừng chân, không thấy ai xung quanh, vừa dợm bước tiếp thì giọng nói đó lại vang lên, “Xin dừng bước.”

Đột nhiên quay đầu, tôi dè dặt nhìn quanh rồi chăm chú nhìn vào dưới tàng cây hòe già, một bóng người đang đứng, trường sam màu xám gần như hòa lẫn với thân cây.

Hắn cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, tôi lại ma xui quỷ khiến đi tới.

Khi tôi nhìn thấy hắn xoay đầu lại, mặt nạ quỷ được tháo ra thì đầu óc tôi ầm ầm rúng động.

“Là huynh, huynh biết tôi đến từ đâu, phải không?” Tôi kích động đến mức tay chân luống cuống, nằm mơ cũng không nghĩ đến việc được gặp lại hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.