Ai Nói Thanh Mai Trúc Mã Không Thể Yêu

Chương 5




Từ khi Hoắc Khứ Bệnh đi rồi, thấm thoát đã qua hơn một tháng, tôi khắc từng ngày lên một thẻ tre.

Lực bất tòng tâm, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi kết cục, có lẽ điều duy nhất có thể làm là cố gắng hết sức bầu bạn bên chàng.

Vuốt ve thẻ tre trong tay, tôi thầm suy tính mà lòng khi tỏ khi mê. Trên đời này phải có biện pháp toàn vẹn như kiểu không phụ Như Lai không phụ khanh chứ nhỉ.

“Tiểu muội.” Một tiếng gọi ôn nhu kéo tôi ra khỏi suy nghĩ, tôi ngẩng đầu thấy đại ca đang dựa vào cửa, tay ôm một đôi bảo kiếm, mắt hoa đào lấp lánh ánh cười.

Tuy rằng đã gặp vài lần nhưng trong lòng tôi vẫn không thể công nhận một nam tử yêu nghiệt thế này lại là đại ca của tôi được.

“Đại ca, sao huynh lại tới đây.” Tôi khách sáo hỏi, vì đối với hắn tôi không có cảm giác gần gũi, nếu tôi dùng thân thể của người ta thì cũng không thể bắt tôi phải gánh vác hết cả thân phận của nàng chứ.

“Dạo này thân thể thế nào rồi?” Hắn ngồi xuống cạnh tôi, đặt hai thanh kiếm lên bàn. Mùi huân hương thoang thoảng bay tới, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài đầy sự quan tâm, có lẽ hắn thật lòng thương yêu muội muội của mình, bằng không cũng sẽ không để nàng ở lại phủ công chúa mà lại chẳng bị ai khi dễ.

“Không có gì đáng ngại, đại ca ở trong cung có khỏe không?” Tôi nhìn thanh kiếm trên bàn mà không hiểu gì. Nhưng hắn là người thân của tôi, là người có cùng máu mủ gần gũi nhất trên đời này của tôi.

“Khỏe lắm!” Hắn nhướn mày xoay đầu cười, tôi lại giật mình, chưa từng nghĩ một nam nhân mà cũng có thể đẹp đến vậy, mỗi cái nhíu mày nhếch môi đều toát lên bốn chữ: mị hoặc chúng sinh! Gien của Lý gia thật hảo hạng quá đi!

Tôi bỗng nghẹn lời, căn phòng chìm vào im lặng, thật không biết nên nói gì, giữa huynh muội với nhau mà lại lãnh đạm thế này thì cũng chẳng thoải mái gì.

“Hôm nay công chúa mở tiệc, đại ca mới vừa sáng tác một khúc nhạc, mời muội muội thay ta múa thử.” Hắn chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm ngoắc tôi.

Quỳ gối trước bàn trang điểm hắn tự tay làm tóc cho tôi, trong gương phản chiếu hai khuôn mặt tuyệt mỹ, các đường nét lại hao hao giống nhau.

“Tiểu muội thật có dáng vẻ khuynh quốc!” Hắn lơ đễnh nói trong khi mái tóc của tôi ở trong tay hắn đã thay đổi, tóc mai buông rũ hai bên lộ ra vầng trán trơn mịn càng tô điểm thêm cho khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa của tôi.

Nghe hắn khen tôi chỉ gượng cười lấy lệ nhưng lòng lại băn khoăn không hiểu hắn đang muốn làm gì, đột nhiên hắn lại nói muốn tôi làm bạn nhảy của hắn.

“Công tử từng dạy muội múa kiếm?” Hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm cắm lên búi tóc tôi rồi nhìn vào gương hỏi.

Lương công tử, hắn từng lấy cành đào thay kiếm dạy tôi một vũ đạo.

“Vâng, nhưng muội múa không giỏi, còn chưa quen!” Vội vàng muốn thoái thác, tôi cuối cùng đã nhìn ra mưu đồ của hắn nhưng vẫn không nói trắng ra, hắn dù sao cũng đại ca tôi, không thể hãm hại tôi được. (vâng, k hãm chỉ hại thôi!)

“Không sao, vũ kỹ của muội hơn người, đại ca tin tưởng muội!” Hai tay hắn nắm vai tôi, nghiêng đầu nhìn tôi đầy yêu thương khiến tôi sợ hãi.

Kết quả là, tôi cũng thua hắn, đành phải theo hắn luyện tập.

Hắn đưa tới hai thanh kiếm gọi là Nhuyễn kiếm Phi Hồng, múa kiếm phân ra làm đơn kiếm và song kiếm, Lương công tử dạy tôi song kiếm vũ, một mình múa, kiếm di chuyển khắp tám phương.

Tôi vỗ về thân kiếm trơn mỏng mát lạnh, lấp lánh ánh sáng xanh ngọc với độ mềm dẻo vừa phải. Tôi vung tay lên, vun vút như rồng ngâm và điệu múa bắt đầu.

Đại ca tôi ở bên cạnh gảy đàn, tiếng đàn của hắn rất mạnh mẽ, hòa cùng điệu múa của tôi, ánh kiếm thoắt ẩn thoắt hiện bên người, song kiếm chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng dễ nghe.

Sẩm tối, hắn sai người mang đến cho tôi một bộ lễ phục. Sắc đỏ như lửa, kiều diễm mà mê đắm, vạt áo và tay áo đều thêu hoa văn màu đen, tôi chưa bao giờ mặc bộ y phục nào lộng lẫy đến vậy, thường ngày phần lớn y phục tôi mặc đều màu sắc trang nhã.

Nữ tử trong gương một thân đỏ rực tóc đen như mực, cổ áo trễ thấp để lộ một mảng ngực trắng ngần, vết bớt cũng vừa vặn được tóc che khuất. Vạt váy dài xòe rộng như đóa mẫu đơn đang nở rộ, thắt lưng ong được điểm tô bằng hai dải lụa dài với những hạt châu trang trí.

“Váy Lưu Tiên đẹp quá!” Tôi quay đầu thấy Thúy Lâu không biết khi nào đã đứng ở cửa, yến tiệc chiều này nàng cũng sẽ tham gia.

Ôm lấy song kiếm, tôi kéo theo làn váy thướt tha đi về phía đại sảnh, trời đã vào thu, lá vàng cũng rơi rụng nhiều, y phục đỏ tươi của tôi phất phơ trên con đường mòn hiu quạnh, nhìn về phía chân trời cao xa, gió lạnh đang khẽ khàng mơn trớn mái tóc tôi, tôi dừng chân một chút, lòng chợt dâng lên một nỗi mất mát mơ hồ.

Bên này đàn ca thái bình, bên kia chinh chiến sa trường, mỗi khi nghĩ đến điều này tôi lại hận mình không thể chắp cánh bay đến bên chàng.

Đại sảnh tổ chức yến tiệc đèn đuốc rực rỡ, tôi bước vào, mắt lướt quanh, trên cao là Bình Dương công chúa và Bình Dương Hầu, công chúa mỉm cười với tôi còn Tào Tương thì vẫn một vẻ lạnh lùng. Ngồi bên trái là Vệ trưởng công chúa, trên khuôn mặt non nớt của nàng lộ ra một nụ cười chân thành, đang cúi đầu thì thầm gì đó với Tào Tương. Bên phải là đại ca tôi trong y phục trắng tuấn tú rạng ngời.

Nhìn bên ngoài chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường nhưng tôi có cảm giác bầu không khí này không ổn, lại không thể nói rõ nguyên nhân.

Đàn ca bắt đầu, tôi đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, trước mặt là điệu nhạc êm dịu bước chân uyển chuyển, nhưng mọi người trong sảnh thì vẫn ngồi nghiêm chỉnh, không dám thở mạnh hay trò chuyện, giữa không trung dường như đang lưu chuyển một bầu khí bí ẩn, Bình Dương công chúa khẽ nhấp một ngụm trà, quay đầu lại nhìn với ánh mắt xa xăm, còn đại ca cũng nhìn theo hướng bên đó.

Chẳng biết tại sao oanh ca yến hót cũng chẳng dậy nổi hứng thú của tôi, lòng tôi đã bay đến đại mạc xa xôi với cát vàng đầy trời.

“Dao Ca.” Giọng nói của Bình Dương công chúa vang lên, tôi mới nhận ra ca múa đã chấm dứt, thấy nàng đang vẫy tay với tôi.

Vén vạt áo tôi chầm chậm bước tới, ánh nhìn của mọi người trong sảnh đều tập trung vào tôi, đại ca tôi cũng trịnh trọng đứng dậy, đi đến cạnh những nhạc cụ hình chuông, gật đầu ra hiệu cho tôi.

Một âm thanh trầm thấp xướng lên, tôi rút song kiếm ra gập chân ngồi xuống.

Ngay khi tiếng nhạc cất lên tay trái tôi múa kiếm, thắt lưng xoay chuyển, tay phải phối hợp theo, thân mình từ từ đứng lên, làn váy đỏ rực thoáng chốc xòe tung như rặng mây đỏ.

Bóng kiếm vun vút bên thân, tôi theo tiết tấu mà từng bước xoay tròn vung kiếm lên không.

“Phương Bắc có giai nhân

Duy mình nàng tuyệt sắc

Liếc nhìn thành quách xiêu

Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả

Màng chi thành nước đổ

Giai nhân gặp mấy lần?”

Tiếng ca như gần như xa của đại ca vang lên hòa cùng bước múa của tôi, cơ thể mảnh mai nhẹ nhàng xoay tròn, tay trái vung lên, song kiếm hợp bích phát ra tiếng keng lanh lảnh.

Cả phòng chỉ còn lại tiếng ca duyên dáng cùng những bước chân lả lướt của tôi, kiều diễm vô hạn.

Nhuyễn kiếm Phi Hồng không hổ tiếng thơm, nhanh như chim nhạn, dẻo như du long. Tôi duỗi thân, tứ chi uốn lượn theo điệu nhạc, kiếm vũ dưới bàn tay nữ tử hoàn toàn không có chút sát khí mà lại uyển chuyển dịu dàng.

Rực rỡ như Hậu Nghệ bắn chín mặt trời, oai hùng như vua chúa cưỡi rồng bay lượn. Đến như sấm chớp giật, đi như thủy triều rút.

Từng bước chân như dẫm trên mây, linh hồn tôi đang bay về phương xa, thư thái nhẹ lòng. Quên hết mọi người xung quanh, quên luôn cả chính mình, một điệu múa tao nhã, một điệu múa thoát tục!

Tiếng nhạc dần dần dừng lại, làn váy dài khép lại, tôi cũng quay về với thực tại, vạt váy đỏ rực trải rộng dưới thân, song kiếm xuyên qua không trung, cần cổ thon dài ngẩng cao, khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt tôi đã lặng yên ngồi dưới đất, vũ kỹ cùng được hoàn tất, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ.

Điệu múa Kinh Hồng đã phát huy được tối đa, rất lâu sau đó căn phòng vẫn chìm trong thinh lặng. Tôi duy trì tư thế không nhúc nhích, hai chân đã tê rần nhưng mắt trộm liếc mọi người, ai nấy đều đang ngồi ngay đơ chẳng nói chẳng rằng.

Tiếng chuông vang lên giữa căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Những người này cũng quá bất lịch sự, uổng công tôi tập luyện mà ngay cả một tiếng vỗ tay cũng không có, tôi thầm khó chịu.

Quay đầu nhìn đại ca, hắn vẫn đứng cạnh dàn chuông nhạc hài lòng gật đầu với tôi, trong đôi mắt hoa đào lóe lên thứ cảm xúc khác thường, ý vị thâm trường. Tôi cúi đầu không rõ tình huống này là thế nào nên cũng không dám tùy tiện đứng dậy.

Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên giữa đại sảnh.

Tôi còn đang mờ mịt về nhân vật mới xuất hiện này, giương mắt lên thì thấy bên kia bức rèm một người đang thong thả đi ra. Hắn gạt bức rèm che sang, giọng nói từ tính rõ ràng cất lên: “Lời Lý khanh nói không ngoa, lệnh muội quả nhiên dung mạo khuynh quốc!”

Mọi người nghe vậy đều rạp người quỳ xuống, đại ca của tôi đi đến trước đài, tao nhã bái lễ nói, “Tạ bệ hạ khen ngợi!”

Tôi chấn động, ngẩng phắt đầu khó tin nhìn người vừa tới, bệ hạ? Đầu óc mơ mơ màng màng, hai chân vốn đã tê cứng cũng nhũn cả ra.

Hán Vũ Đế, Lưu Triệt?!

Chuyện này rốt cục là sao? Tôi vừa rồi đã vì hoàng đế mà hiến vũ, sao không ai nói cho tôi biết?! Trong khoảng thời gian ngắn không biết là kích động hay kinh ngạc, khiếp sợ xen lẫn tò mò mà tôi vẫn cứ bối rối nhìn hắn chăm chú. Hắn đứng hơi xa nên tôi nhìn không rõ mặt, chỉ thấy được thân hình cao lớn y phục đen tuyền.

“Dao Ca, còn không khấu tạ thánh ân!” Bình Dương công chúa nhắc nhở.

Tôi vội vàng cúi đầu, đây chính là Lưu Triệt bạo ngược, tôi tuyệt đối không thể trêu vào! Vài giây sau đầu óc tôi đã nhanh chóng hoạt động lại, lướt nhìn xung quanh, tôi cuối cùng cũng lên tiếng, “Tạ bệ hạ khen ngợi.”

Không ai trả lời, tôi vẫn dập đầu không dám ngẩng lên nên chỉ có thể thấy một đôi giày thêu rồng đang bước về phía tôi, tim tôi tăng tốc muốn vọt cả ra ngoài.

Đôi giày đã dừng lại trước mặt tôi, toàn sảnh yên tĩnh không một tiếng động, hai tay tôi run nhè nhẹ toát mồ hôi. Trong xã hội cấp bậc sâm nghiêm này, con người đang đứng trước mặt tôi đây nắm trong tay hoàng quyền sinh sát tối cao đấy!

Vẫn khẩn trương lúng túng, tôi đã không còn giữ được bình tĩnh, không khí xung quanh cũng trở nên khác thường.

Đang lúc còn hít thở khó khăn thì một bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi, khuôn mặt bị nâng lên, tôi cảm thấy cổ họng thít lại, run rẩy ngước mắt nhìn lên, ngay lúc đó tôi cứng người.

Nếu như nói, được nhìn thấy Lưu Triệt là bất ngờ ngoài mong đợi thì khi thấy mặt hắn, tôi mới hiểu được cuộc sống quả thật được cấu thành từ muôn vàn cái bất ngờ, không có bất ngờ nhất, chỉ có bất ngờ hơn!

Lưu Triệt trước mặt mày kiếm kéo dài, môi mỏng khẽ nhếch, tôi lại một lần nữa được chiêm ngưỡng chính mình từ trong đôi mắt tối tăm không thấy đáy kia, hắn chính là nam tử trên cầu đã gỡ mặt nạ của tôi!

“Là ngài?” Tôi bật ra, khó tin nhìn hắn.

“Nàng chỉ biết nói câu này thôi sao?” Hắn nhìn vẻ mặt biến chuyển của tôi mà hài lòng, ngón tay lướt qua đường viền khuôn mặt tôi.

Tôi đột nhiên cảm giác được khí tức nguy hiểm từ mắt hắn.

Mặt giật giật, tôi tránh khỏi tay hắn, hết sức cung kính cúi người lần nữa mà trong lòng lại thầm cầu nguyện hắn mau mau dời sự chú ý đi!

“Trẫm rất hài lòng!” Tôi còn đang mơ hồ thì cả người bỗng bay lên không, hắn đã bế bổng tôi lên!

Tôi hoảng loạn quay đầu nhìn vẻ mặt vẫn trầm như nước của hắn, có vẻ như hắn chẳng thèm bận tâm đến đám đông đang ở đây mà lập tức đi vào nội thất.

Lưu Triệt ôm tôi đi ngang qua phòng, người có mặt đều gục đầu nín thở, sảnh tiệc cũng im phăng phắc, chỉ có tiếng tay áo tung bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.