Ai Nói Ta Là Phế Vật???

Quyển 1 - Chương 3: Chu Cáp Thôn Nguyệt pháp




Tiêu Phàm tức thời lại nhức đầu!

Cho dù về chuyện nam nữ, Tiêu chân nhân là gà mờ, nhưng Tiêu chân nhân tuyệt đối không phải kẻ ngốc, Phương Do Mỹ vì sao bỗng nhiên tức giận, Tiêu Phàm đương nhiên biết lí do.

Xem ra bất luận là tuổi tác lớn hay nhỏ, ghen vẫn là bản tính của phụ nữ.

May mà Diệp Linh xuất hiện đúng lúc, hóa giải sự lung túng của bạn học cũ.

Cả buổi tiệc đính hôn, Diệp Linh không xuất hiện, quả thật có chút kì lạ. Có thể thấy khách khứa đều đến đông đủ, yến tiệc sẽ chính thức bắt đầu, là nhân vật nữ chính của buổi tối nay, Diệp Linh nhất định phải có mặt.

Diệp Linh mặc bộ lễ phục dạ hội hoa hồng màu tím, trang điểm rất xinh đẹp, đi cùng Lâm Tịch Phàm, có thể nói là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Con gái Diệp Khí Vân vốn rất xinh đẹp.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Diệp Linh vẫn không nói câu nào, chỉ là khuôn mặt luôn luôn mỉm cười, tỏ ra rất thục nữ.

Nhìn chăm chú vào gương mặt người bạn cũ, hai hàng lông mày của Tiêu Phàm khẽ nhíu lại.

Diệp Linh bị ốm.

Chẳng trách, trong tiệc đính hôn của mình mà nhân vật nữ chính mãi mới xuất hiện.

Nghi thức khá đơn giản, dù sao cũng là đính hôn không phải kết hôn, hơn nữa gia đình hai bên cũng không phải những gia đình truyền thống, không thể làm phức tạp những nghi thức của một buổi tiệc đính hôn. Diệp Khí Linh sở dĩ đồng ý yến tiệc đính hôn thế này, chủ yếu là suy tính đến con đường làm quan.

Dựa vào ý kiến mà Tiêu Phàm đề xuất cho Tiêu Trạm, thì Tiêu gia đang chuẩn bị có một đợt điều chỉnh đối với nội bộ nhân sự. Diệp Khí Vân sắp được điều lên Bắc Kinh, tiếp nhận vị trí “trung tâm” của Tiêu Trạm, đảm nhận trọng trách điều chỉnh toàn bộ hệ thống công ty. Còn Tiêu Trạm thì có thể ở ngoài làm bí thư tỉnh ủy, thực hiện khát vọng chính trị của bản thân.

Nếu phải đi Bắc Kinh sớm như thế thì bây giờ nhân lễ đính hôn của Diệp Linh, cùng bằng hữu thân thiết gặp mặt một lần, nối lại tình cảm, thế này cũng rất hợp tình hợp lý.

Tính cách của Diệp Khí Vân và Tiêu Trạm không giống nhau, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng lại rất biết xử lý các quan hệ thân thiết. Đương nhiên, phải có một điều kiện tiên quyết, đó là không vi phạm nguyên tắc.

Ví như buổi tiệc đính hôn này, nếu không phải bản thân Lâm Tịch Phàm rất có tiền, thì Diệp Khí Vân sẽ không đồng ý tổ chức ở Hội sở Hoa Nhài.

Quá xa hoa, quá lãng phí.

Lâm Tịch Phàm thậm chí còn bao cả cái Hội sở Hoa Nhài này.

Tối nay, Hội sở Hoa Nhài không mở cửa đón khách, mà chỉ phục vụ cho Lâm công tử.

Nếu hai hôm trước Diệp Linh không đột nhiên bị ốm, thì tiệc đính hôn tối nay sẽ rất hoàn hảo.

Sau khi nghi thức kết thúc, Diệp Linh theo Diệp Khí Vân trở về bàn ăn, gật đầu cười với Tiêu Phàm. Nói thật là Diệp Linh cũng không ngờ Tiêu Phàm có thể đến tham dự tiệc đính hôn của cô.

Mặc dù quan hệ của Diệp gia và Tiêu gia rất thân thiết, những ngày lễ tết thường xuyên qua lại, nhưng từ sau khi tốt nghiệp trung học, Diệp Linh cũng ít gặp Tiêu Phàm.

Mấy năm trước, Tiêu Phàm không phải là người đứng đầu trong cái nhóm hào môn thế gia ở kinh thành.

Hồi học trung học, Tiêu Phàm thông minh hiếu học, khiếm tốn lễ độ, lại anh tuấn phóng khoáng, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của rất nhiều bạn nữ. Chỉ có điều, sau này, Tiêu Phàm kiên trì đăng kí thi Học viện Đạo Giáo mới làm cho bạn bè kinh ngạc, nghĩ đầu óc Tiêu Phàm có vấn đề.

Lâm Tịch Phàm liền giải thích xin lỗi khách mời.
- Xin lỗi các vị, Tiểu Linh đột nhiên đau họng, không nói được, xin lỗi mọi người…..

Diệp Linh cũng gật đầu, vẻ mặt có lỗi, có thể nhìn thấy, cô đang cố gắng đè nén đau đớn.

- Ở đây không phải có một vị Giáo sư Đông y sao? Đau họng cũng đâu phải bệnh nặng gì?

Một giọng nói đột ngột cất lên.

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, đúng là Phương Do Mỹ, đôi mắt to của cô trừng lên căng tròn, nhìn thẳng vào mặt Cao Thiên Vọng, rõ ràng là có ý khiêu khích.

Mới vừa rồi, Cao Thiên Vọng gây khó dễ cho Tiêu Phàm, chính là đã đắc tội với Phương đại tiểu thư rồi.

Ông đã tài giỏi thế, tại sao không trị khỏi bệnh cho “Tân nương” đi?

Ông lại còn là tổng cố vấn công ty y dược của Lâm Tịch Phàm nữa!

Lần này xem như tiểu nha đầu cô bắt được cơ hội, ngay lập tức không hề do dự chơi lại ông.

- Tiểu Mỹ!

Nhiêu Vũ Đình liền cau mày, rất không vui quát lớn một tiếng.

- À, Giáo sư Cao đã kê đơn thuốc rồi, cũng đã uống thuốc rồi, chứng bệnh này phải từ từ thanh nhiệt giải độc, cần vài ngày mới có thể khỏi được.

Lâm Tịch Phàm liền vội vàng nói.

Cao Thiên Vọng ngẩng đầu lên nói.
- Tịch Phàm, yên tâm đi, miệng bị lở, cổ họng sưng đau cũng chỉ là chuyện nhỏ, kiên trì uống thuốc sẽ khỏi nhanh thôi.

- Vâng, đúng vậy, không phải vấn đề gì lớn cả.

Lâm Tịch Phàm liền tiếp lời, dường như vô cùng tin tưởng Cao Thiên Vọng.

Tiêu Phàm nhìn kĩ gương mặt Diệp Linh một chút, bỗng nhiên hỏi.
- Diệp Linh, có phải khoang miệng của cậu vẫn bị lở lâu rồi không?

Diệp Linh liên tục gật đầu, khoa tay múa chân, lại không thể nói được.

Quả thật, cổ họng cô đã sưng lên như quả đào rồi, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không nói ra được.

- Có phải cổ họng cậu sưng đau gần hai năm nay, giờ lại phát tác không?

Sắc mặt Tiêu Phàm càng lúc càng trở nên chăm chú.

Diệp Linh gật đầu không ngớt.

Vợ Diệp Khí Vân không kìm được liền nói.
- Tiêu Phàm, sao cháu biết? Tiểu Linh nhà cô bị lở khoang miệng nhiều năm nay rồi, đã đến rất nhiều bệnh viện, khám rất nhiều thầy thuốc, Đông y Tây y đều có, đi đi lại lại mà vẫn không khỏi. Haiz… năm nay lại thêm đau họng, cũng đã đi chữa khắp nơi, thật không biết là thế nào, trong người sao lại nóng như thế?

Nói xong liền lắc đầu liên tục, thở dài, vẻ mặt trở nên buồn rầu.

Tiêu Phàm nghiêm mặt nói.
- Cô à, lở khoang miệng và cổ họng đau không hẳn là nóng trong người. Nhiều khi, cơ thể quá suy nhược cũng có thể xuất hiện chứng bệnh này.

Tiêu Phàm chưa nói hết câu, Cao Thiên Vọng đã ha hả cười, vuốt vuốt bộ râu trắng, liếc nhìn Tiêu Phàm nói.
- Trưởng phòng Tiêu lý luận rất mới mẻ và độc đáo. Theo như cậu nói, cổ họng sưng đau không phải chứng nhiệt thì là chứng hàn hả?

Lập tức liền có người gật đầu hùa theo lời nói của Cao Thiên Vọng.

Thật ra, theo như lý luận Đông y thông thường mà nói, cổ họng sưng đau, khoang miệng lở đều là triệu chứng của “Chứng nhiệt”, nói theo dân gian chính là nóng trong người.

Với những người ở thế hệ trước, đây gần như đã trở thành kiến thức phổ thông.

Tiêu Phàm liếc nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói.
- Giáo sư Cao, nếu như ngay cả lý luận này ông chưa từng nghe thì tôi thực sự thấy có chút kỳ quái đấy.

Thận suy yếu thì khí dương không có chỗ nào dựa vào, tất nhiên phải xông lên, gây ra các triệu chứng giống như chứng nhiệt. Bác sĩ không có kinh nghiệm rất dễ chẩn đoán là nóng trong người, cái gì mà ngưu hoàng, khổ bách, sừng tê giác đều đem ra dùng, như thế sẽ phản tác dụng, chỉ có hỏng việc.

Sắc mặt Lâm Tịch Phàm nhất thời có chút kỳ lạ, liếc nhìn Giáo sư Cao một cái. Giáo sư Cao kê đơn cho Diệp Linh không phải là mấy vị thuốc gì đó lành lạnh sao? Bây giờ, theo như lời Tiêu Phàm, Cao Thiên Vọng đã hoàn toàn làm ngược lại, là chẩn đoán sai.

Tuy nhiên Lâm Tịch Phàm cũng nhanh chóng thu mắt về.

Bất kể như thế nào, Cao Thiên Vọng mới là bác sĩ Đông y chính thống, nhưng Tiêu Phàm lại làm việc ở cục Tôn giáo, nên tin ai đây, thật chẳng biết làm thế nào?

Thấy Tiêu Phàm “Nói năng lỗ mãng”, chỉ trích mình, Cao Thiên Vọng liền không chút khách khí, cười lạnh một tiếng nói.
- Hóa ra Trưởng phòng Tiêu ngay cả Đông y cũng tinh thông như thế, ngược lại là tôi kiến thức nông cạn. Theo cách nói của Trưởng phòng Tiêu thì bệnh nhân bị nóng trong người còn phải ăn đương quy nhân sâm, thập toàn đại bổ phải không?

Tiêu Phàm cau mày, không hề để ý lời nói của Cao Thiên Vọng, nói với Diệp Linh.
- Diệp Linh, đưa tay cho tớ bắt mạch đi.

Vị Cao giáo sư này xem ra là người cực kì tự phụ, cực kì cố chấp, Tiêu Phàm không muốn đấu khẩu với ông ta một cách vô nghĩa.

Diệp Linh nhất thời do dự, hướng ánh mắt cầu cứu tới Diệp Khí Vân. Nói thật ra, cô cũng không tin y thuật của Tiêu Phàm lại lợi hại hơn cả Giáo sư Cao. Nhưng có mặt Tiêu Trạm và Giản Tú Hoa ở đây, Diệp Linh cũng không biết làm thế nào, nếu từ chối Tiêu Phàm một cách thẳng thừng sẽ rất ngại với chú Tiêu và cô Giản.

Đúng lúc này, Lục Hồng lên tiếng.
- Diệp Linh, con đưa tay cho Tiêu Phàm bắt mạch đi, chú Lục đã đích thân thử nghiệm rồi, y thuật của Tiêu Phàm rất lợi hại.

Trưởng ban Lục vốn đã không vừa mắt với Cao Thiên Vọng.

Quả nhiên, Lục Hồng vừa nói ra, Cao Thiên Vọng lập tức nóng mặt, biến thành màu gan lợn, xem ra trong lòng ông ta đang vô cùng phẫn nộ.

Nhưng Lục Hồng để ý ông ta phẫn nộ hay không làm gì chứ?

Chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Lục Hồng đã lên tiếng thì Diệp Linh không còn gì do dự nữa, nếu như không làm theo thì không chỉ đắc tội với Tiêu Phàm mà cũng đã làm mất lòng Lục Hồng.

Tình huống thế này, ngay cả Diệp Khí Vân cũng phải đau đầu.

Diệp Khí Vân cười nói.
- Tiểu Linh, con và Tiêu Phàm là bạn học cũ, bạn học bắt mạch cho con, là chuyện tốt mà.

Diệp Linh mỉm cười gật đầu, đi đến chỗ Tiêu Phàm, nhẹ nhàng đưa tay ra. Diệp Linh thật sự rất gầy yếu, cánh tay gầy trơ cả xương, không có sự dẻo dai, đầy đặn của một cô gái trẻ.

Tiêu Phàm đặt ngón tay lên mạch cổ tay Diệp Linh, hắn lập tức nhíu mày, khoảng chừng nửa thời gian uống một chén trà, Tiêu Phạm mới thả mạch cổ tay cô ra, bảo cô há miệng, nhưng lại không xem cổ họng.

Mọi người tò mò hạ ly xuống, nhìn Tiêu Phàm một cách chăm chú.

- Mạch đập nhanh mà suy yếu là chứng thận suy điển hình…

- Cậu nói đùa gì vậy? Mạch đập nhanh, suy yếu là biểu hiện của chứng nhiệt! Đây là kiến thức phổ thông trong chẩn đoán Đông y, không phải sao?

Tiêu Phàm còn chưa dứt lời, Cao Thiên Vọng liền không hề khách khí cắt ngang, sa sầm mặt xuống, tỏ ra rất không vui.

- Trưởng phòng Tiêu, cậu tình nguyện nghiên cứu Đông y, đây là chuyện tốt, thanh niên hiếu học nên ủng hộ. Nhưng Đông y là ngành khoa học rất nghiêm túc, không thể tùy tiện đưa ra kết luận. Nếu chẩn đoán sai, tất cả các phương pháp sau đó sẽ sai theo, mạch đập nhanh làm sao có thể là suy thận được chứ?

Tiêu Phàm trầm giọng nói.
- Giáo sư Cao. Thông thường mà nói, mạch đập nhanh chính là chứng nhiệt. Nhưng người ta nếu trong lúc cơ thể suy nhược, sinh khí sẽ yếu đi, mạch sẽ đập nhanh. Đây là do thần y Trương Trọng Cảnh đã nêu ra một cách rõ ràng trong “Lý luận về bệnh thương hàn”. Trương Cảnh Nhạc ở triều Minh cũng đã nói đến loại mạch này trong “Cảnh Nhạc toàn thư”. Có điều các bác sĩ Đông y sau này, có rất ít người chú ý điều này. Những thứ khác không nói, Diệp Linh bây giờ gầy đến thế này là những biểu hiện bên ngoài do sinh khí suy yếu. Nếu trị theo chứng nhiệt thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.