Ai Nói Ta Là Phế Vật???

Quyển 1 - Chương 23: Mộc sinh hỏa




Chỉ thấy trước mặt, vẫn là ca múa mừng cảnh thái bình, ánh mắt của mọi người đều dồn vào Hồng Y nữ tử trong đại điện, nhìn như si như mê.

Cuối cùng, huyết mâu của Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền theo ánh mắt của mọi người nhìn vào Hồng Y nữ tử ở trong đại điện.

Sau khi nhận thấy được Huyền Lăng Thương đang nhìn mình, An Y Na vốn vẫn còn mặt mày ảo não, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền vui vẻ.

Nàng đã biết rõ, bằng dung mạo tuyệt sắc của chính mình, dáng người tuyệt đẹp, kỹ thuật múa mê người , đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải bị điên cuồng si mê!

Nam nhân này, cũng không ngoại lệ!

Cho dù hắn là vị đế vương cao cao tại thượng, cũng là nam nhân không phải sao! ?

Nghĩ tới đây, An Y Na càng thêm gắng sức múa .

Tư thế mê người, bước chân uyển chuyển, vào lúc tấm lụa mỏng tung bay , tấm lụa che mặt vốn phủ trên mặt nàng, không biết là trùng hợp hay cố ý mà lại bị tuột ra đúng vào lúc này .

Ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp quyến rũ , liền lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người .

Lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo, mũi thẳng tao nhã, đôi môi tô hồng cong cong, trông đầy gợi cảm như thế!

Không thể không nói, nữ nhân này có dung mạo cực kì xinh đẹp!

Hơn nữa, vẻ đẹp của nàng, là lồ lộ ra, đầy quyến rũ!

Dung mạo đẹp lộng lẫy, như hoa đào chúm chím mùa xuân, xinh đẹp rực rỡ!

Đặc biệt, khi nhìn thấy tấm lụa che mặt lơ đãng rơi xuống , làm cho người ta không khỏi thấy trước mắt sáng ngời! Sau đó kinh ngạc không thôi!

Mà ngay cả Đồng Nhạc Nhạc nhìn, cũng đều ngẩn ngơ theo.

"Chà, thiếu nữ này có dung mạo thật xinh đẹp!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng lẩm bẩm, sau đó không khỏi ngẩng đầu, quay lại nhìn nam nhân phía sau .

Chỉ thấy giờ phút này, đôi mắt nam nhân, chính lúc đang nhìn Hồng Y nữ tử .

Mặc dù, chỉ là nhẹ nhàng liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt.

Không biết như thế nào, mà vẫn để cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có điểm không thoải mái .

Nàng cho rằng, nam nhân này cũng giống như những người khác , đều bị nữ sắc mê hoặc !

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn , lập tức vươn móng vuốt đến cái bàn trước người mà rạch một cái.

Phượng Hoàng Điêu có móng vuốt vô cùng sắc bén, thế nhưng Đồng Nhạc Nhạc hiện tại lại quên , chỉ là theo bản năng trút giận lên cái bàn này mà thôi.

Ai biết, sau một khắc, bên tai chỉ nghe thấy truyền đến một tiếng 'cách', cái bàn trước người lại 'rầm' một tiếng, vỡ thành hai mảnh trước mắt mình !

Nhìn thấy mặt đất trước mắt thành đống hỗn độn, còn cái bàn kia vỡ thành hai mảnh, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là hoảng sợ nhảy dựng lên.

Sau khi dường như lại nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn qua móng vuốt vô cùng sắc bén kia của mình . . .

Ách, hình như nàng lại đã gây họa. . .

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét một vòng phía trước.

Chỉ thấy các đại thần vốn đắm chìm mê muội vào ca múa, vội vàng bởi vì chuyện này mà bị dọa đến hoảng sợ.

Mà ngay cả ca múa trong đại điện, cũng bởi vậy dừng lại.

Đám thị vệ đóng ở một bên, liền vội vàng rút đao, tràn đầy căng thẳng xông vào.

"Có thích khách, có thích khách! Bảo vệ Hoàng thượng!"

Nhìn thấy trước mắt là quang cảnh hỗn loạn, lại thêm đám thị vệ tràn đầy căng thẳng, còn mọi người bối rối hoảng hốt. Đồng Nhạc Nhạc càng cúi thấp cái đầu bé nhỏ lông xù kia .

Trời ạ!

Nàng , nàng , nàng, nàng , nàng, nàng , nàng , nàng không phải cố ý nha. . .

Hiện tại, có đúng là nàng nên tìm một chỗ để trốn ! ? Bằng không người nào đó tức giận , nên làm cái gì bây giờ! ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ có một ý nghĩ, là ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!

Nghĩ liền làm, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thu chân gập tay, tính toán lén lút rời khỏi lồng ngực nam nhân đang ôm mình, rồi cố gắng tìm một chỗ trốn đi.

Ai biết, chân trước của nàng còn chưa bước được một bước, liền bị một bàn tay với các ngón mảnh dẻ bắt được.

"Ặc. . ."

Nhìn thấy bàn tay tóm lấy chân mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu tê rần.

Trái tim, càng là căng thẳng như muốn vọt khỏi lồng ngực cổ họng.

Căng thẳng, bất an, chột dạ, sợ hãi, hết thảy đều xuất hiện ở trong lòng.

Sau đó, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương càng là dè dặt, tràn đầy chột dạ.

"Huyền Lăng Thương, ta, ta, ta không phải cố ý. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói, càng là có vẻ chột dạ và đáng thương vô cùng.

Đôi mắt đen láy nhìn Huyền Lăng Thương càng là ngập nước, quả là vô cùng tội nghiệp đau khổ!

Phảng phất một đứa bé làm chuyện sai, sợ hãi bị người lớn trừng phạt .

Điệu bộ đáng thương như thế , coi như là người lớn tâm địa sắt đá mà thấy, thì đều phải mềm lòng , huống chi là Huyền Lăng Thương! ?

Chỉ là, yến hội đang hoàn hảo, bởi vì tiểu điêu nhi này làm chuyện xấu lại biến thành như vậy, hắn vẫn phải trừng phạt nó một phen !

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi vươn bàn tay thon thả kia , cốc lên đỉnh đầu Đồng Nhạc Nhạc . . .

Nhìn thấy bàn tay nam nhân đưa về phía đỉnh đầu mình, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức nhắm tịt đôi mắt.

Chết rồi chết rồi . Lần này, Huyền Lăng Thương muốn đánh nàng sao! ? ?

Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ mất mạng!

Ai biết, khi bàn tay to kia nện vào trên trán nàng , sức lực lại chỉ là vô cùng nhẹ nhàng .

Đồng Nhạc Nhạc vốn sợ đến sắp chết , cảm giác được điểm ấy, không khỏi từ từ mở đôi mắt hơi nghi hoặc ra. Vừa lúc nàng thấy huyết mâu nam nhân kia mang theo vẻ hài hước. . .

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau một khắc, rốt cục đã hiểu rõ ràng mọi thứ .

Nàng, là bị đùa giỡn . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trào dâng một cơn nổi giận tức tối!

Lại thấy đôi huyết mâu đầy vui vẻ của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc tức đến nghiến răng kèn kẹt. Sau đó, không nhịn được nàng há cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hàm răng vô cùng sắc bén kia.

Móng vuốt giơ lên, càng là 'Xoạt' một tiếng hiện ra , điệu bộ đang giương nanh múa vuốt đối với Huyền Lăng Thương!

Đương nhiên, nàng chỉ là muốn dọa Huyền Lăng Thương, thị uy một phen, tỏ vẻ kỳ thật cũng không phải dễ bắt nạt nàng như vậy!

Ai biết, khi Huyền Lăng Thương nhìn thấy điệu bộ giương nanh múa vuốt này của nàng thì không những không hề sợ hãi, vẫn còn vươn ngón tay thon thả của mình, nhẹ nhàng túm lấy móng vuốt sắc bén , kia của nàng, chậm rãi ma sát .

Động tác của nam nhân , dịu dàng như vậy .

Phảng phất đang trong lúc vuốt ve báu vật quí giá nhất, nhẹ nhàng, dịu dàng, cũng khiến cho cơn tức giận trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đều tiêu tan.

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú vô song của nam nhân kia đầy những niềm vui, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nhịp tim đập lại bắt đầu nhanh chóng đập dồn dập không theo quy luật nào .

Chỉ thấy nam nhân trước mắt, hàng mi sắc như đao, mũi cao xinh xắn, đôi môi mỏng manh, phối hợp với nhau lại hoàn mỹ đẹp mắt như vậy!

Điều thu hút nàng nhất , vẫn là nét dịu dàng trên mặt nam nhân kia .

Mà động lòng người nhất là khoảnh khắc vị đế vương cúi đầu thật dịu dàng, đủ để cho nữ nhân thiên hạ đều sa vào trong đó, vô phương tự kềm chế. . .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp vọt ra từ lồng ngực .

Một sự rung động xa lạ, càng là chút bất tri bất giác, lan tràn trong lòng nàng . . .

Đồng Nhạc Nhạc không biết chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, chỉ là, nàng lại phi thường hưởng thụ khoảnh khắc này.

Nam nhân dịu dàng, nam nhân chuyên tâm, toàn bộ thuộc về nàng . . .

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc động tâm , nàng không biết, có người nào đó trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khiến cho đôi mắt quyến rũ kia cũng có hơi nhíu lại, cảm giác thèm thuồng ghen ghét lạnh buốt trong mắt càng là hiện ra vô cùng rõ ràng.

Thật vất vả mới thu hút được ánh mắt của vị đế vương cao quí trên long tọa , trong lòng An Y Na sung sướng chỉ còn thiếu nước không có bay lên .

Vốn tưởng rằng, kĩ thuật múa duyên dáng vừa rồi kia của mình, lại thêm chuyện cố ý để rơi tấm lụa che mặt trong tích tắc, nhất định có thể làm cho đế vương cao quý ngồi trên kia động tâm.

Chỉ cần, vị đế vương cao quí này động tâm , như vậy, chuyện nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu Linh Nhạc Quốc còn xa sao! ?

Đúng vào lúc trong lòng An Y Na ảo tưởng chính mình trở thành Hoàng Hậu cao cao tại thượng, mẫu nghi thiên hạ Linh Nhạc Quốc, thì lại bất ngờ phát sinh chuyện như vậy.

Bất ngờ cái bàn trước mặt vị đế vương cao quí kia đột nhiên nứt ra, ngay lập tức, 'rầm' một tiếng, mặt đất thành đống hỗn độn.

Cũng làm bừng tỉnh mọi người bốn phía , ca múa cũng dừng lại .

Vị đế vương trên ghế, cũng thu hồi ánh mắt từ trên người nàng , sau đó nhìn vào con tiểu điêu nhi trong lòng hắn.

Vốn tưởng rằng, con tiểu điêu nhi này đã gây họa, thì vị đế vương tuấn tú kia khẳng định sẽ trừng phạt nó. Ai biết, vị đế vương tuấn tú này lại chỉ là nhẹ nhàng cốc lên trán tiểu điêu nhi kia , trên mặt, không che dấu chút nào vẻ sủng ái . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.