Ai Nói Đó Là Yêu

Chương 2: Chương 2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Mày đẹp nhướn cao, Phong Duyên Thương cảm thấy chẳng có chút vui vẻ nào cả khi đứng trước một đống thi thể đã hoặc đang phân hủy. Lôi thôi luộm thuộm hắn có thể nhịn, nhưng đứng gần một đống thi thể hư thối như thế này, hắn có chút chịu không nổi.

“Nàng muốn tìm mấy thứ này sao?” Hắn lùi xuống một bậc thang, nếu không phải lo lắng Nhạc Sở Nhân tức giận, hắn khẳng định đã xoay người bước đi từ lâu rồi.

Nhạc Sở Nhân sáng mắt: “Ai muốn thấy mấy thứ này chứ? Ta muốn tìm bí thuật của hắn kìa, ta có thể khẳng định hắn sẽ không tùy thân mang theo, như vậy khẳng định chỉ có thể ở hang ổ của hắn!” Nơi này không người nào dám xông vào, cực kỳ an toan.

“Nàng xác định là chỗ này sao?” Phong Duyên Thương vẫn nhất quyết không tiến thêm bước nào nữa, dựa người vào tay vịn cầu thang, một bộ dạng sẽ không tìm giúp nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Đương nhiên.” Nàng quay đầu, nhìn hắn muốn trốn đi xa, hừ hừ, nhếch mày nói: “Không muốn giúp? Không giúp thì ở chỗ nầy chờ!” Dứt lời, nàng sảng khoái đi vào, đi qua mấy thứ loạn thất bát tao ngổn ngang dưới đất, nín thở bước qua.

Thay vì lật ngược những cái bình đất có mùi thối kinh khủng đó, nàng lại vòng qua chúng. Tòa lâu này có hình chiếc nhẫn, có thể chứa được rất nhiều thứ.

Những thi thể hư thối đó dựa lưng vào tường ở những góc tối, đảo mắt từ đầu này tới đầu kia, nếu như không nhầm thì có khoảng một ngàn thi thể. (MTLTH.dđlqđ)

Thế nhưng nàng chẳng có chút hứng thú nào với đám thi thể này cả, nàng bước nhanh đến tòa lâu bên trái, rốt cuộc cũng xuất hiện một địa phương sạch sẽ.

Một bên bàn rất dài, một bên lại nhỏ, dựa vào tường tạo thành nơi để sách, trên đó có rất nhiều sách.

Nhạc Sở Nhân muốn tìm chính là thứ này, nàng nhanh chân bước đến, một chân vừa bước vào mặt sàn cao hơn nơi nàng vừa đứng, một con thằn lằn màu xanh từ nơi nào đó chạy ra.

Bẹp một tiếng dính chuẩn lên váy nàng, vươn cái lưỡi dài màu tím muốn vọt tới thẳng mặt Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân giơ tay nắm lấy lưỡi nó, lại dùng chút lực kéo nó lên. Thằn lằn không có điểm tựa, vặn vẹo thân mình giữa không trung, lưỡi lại bị nàng bóp chặt, nó thổng khổ giãy giụa.

“Tiểu súc sinh, muốn tập kích ta sao? Còn non lắm.” Tay cầm lưỡi nó lắc lắc, sau đó dùng lực ném nó ra ngoài lan can, cơ thể màu xanh nhỏ bé theo đường cong bay ra ngoài, rơi thẳng xuống lầu.

Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay, bước vòng qua cái bàn dài kia, trực tiếp tìm sách.

Nàng bắt đầu tìm từ bên trái qua, không ngờ hầu như toàn là sơn thủy. Còn có một chút về phong thổ, nhưng trong đó phần giảng về thân thể người dân bản xứ xuất hiện mấy hình vẽ phác họa.

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, thì ra lão ta xem cái này như thể giáo trình về cơ thể người, nếu như lão dùng cái này để tạo ra Vong Linh, thật đúng là chuyên nghiệp.

Nàng lật lật ra xem, sau đó ném xuống sàn, bởi vì nàng không có hứng thù về phương diện này.

Nàng chính là muốn tìm bí thuật tạo nên Vong Linh quân, mặc dù nàng không tín dùng nhưng để nghiên cứu thì hẳn là có thể.

Bên này Nhạc Sở Nhân bận việc, Phong Duyên Thương bên kia vẫn đứng ở cầu thang chờ nàng. Không có nàng ở cạnh, hắn căn bản chẳng có chút tò mò nào về xung quanh. (MTLTH.dđlqđ)

“Tiểu Thương tử, chàng màu tới! Ta phát hiện được thứ tốt này!” Đột nhiên thanh âm Nhạc Sở Nhân truyền đến, hơn nữa còn xen lẫn cả tiếng cười, tiếng cười rất lớn.

Phong Duyên Thương nhướn mày, sau đó cởi áo choàng ra, rất nhanh biến mất. Chân tận lực không chạm đất, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh chóng đến bên người Nhạc Sở Nhân.

“Thấy cái gì?” Nhìn nơi sạch sẽ hiếm thấy này, Phong Duyên Thương nhìn nhiều thêm hai lần. Chắc đây là nơi Dịch Vong sư kia dùng để nghỉ ngơi, vậy nên mới sạch sẽ như vậy.

“Chàng nhìn đống thư tín này đi, rất có ý tứ. Ta rốt cuộc đã biết vì sao vị Đông Vương kia lại thần kinh như thế rồi.”  Nàng lôi ra một tập thư, ném lên bàn dài, sau đó đặt mông ngồi xuống, mở thư đưa cho hắn xem.

Phong Duyên Thương tiếp nhận, nhìn vài lần, khẽ cười nói: “Đông Vương rất tin tưởng lão, thân thể khác thường không tìm Thái y, tự mình viết thư hỏi lão.” Hơn nữa ngôn ngữ nhất mực cung kính.

Nhạc Sở Nhân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nhìn thư này xem, hắn hỏi lão trong mộng thường xuyên gặp gỡ phi long, phi long trong mộng biến thành nữ tử. Hắn nổi lên tà tâm, thế nhưng lại sợ vấy bẩn phi long, cố ý viết thư hỏi lão xem hắn có thể làm chuyện này được không? Ha ha, thực buồn cười.” Nhạc Sở Nhân cười vui vẻ, Đông Vương trở nên vừa đần vừa thần kinh như vậy, ắt hẳn công lao lớn nhất thuộc về vị này.

Phong Duyên Thương kéo khóe môi, hắn nhặt một phong thư khác, nhướn mi, sau đó đưa thư cho Nhạc Sở Nhân: “Lá thư này hẳn sẽ giải đáp vấn đề của nàng.”

“Phải không? Để ta coi xem.” Nhạc Sở Nhân vừa nhận thư, đọc xong lập tưc cười to: “Hợp thể ở trong mộng? Ha ha ha, trách không được Đông Vương không chịu thị tẩm phi tần, thì ra người ta trong mộng đang ân ái cùng phi long.” Cười một hồi, Nhạc Sở Nhân đặt lá thư sang một bên, lại cầm cái khác lên xem.

Phong Duyên Thương không xem nữa, đứng bên cạnh, chống tay hai bên, cúi đầu nhìn nàng vừa đọc vừa cười.

“Chàng nói tên này có bao ngốc, bị lão lừa một lần là lừa cả đời luôn? Cái gì mà phi long, chính mắt thấy mới là thật. Thế nhưng hắn đã thần kinh như vậy rồi, xuất hiện ảo giác cũng thực bình thường.” Thư Đông Vương gửi đến đây đều liên quan đến phi long, cùng với sự hợp thể cùng phi long trong mộng khiến cơ thể hắn biến hóa ra sao.

“Ở địa cung ngày ấy, hắn đã có vẻ không được bình thường, hơn nữa nàng nói hắn đã trúng độc, nói vậy hẳn là công lao của Dịch Vong sư. Lão không chỉ muốn đuổi tận giết tuyệt sư gia của nàng, còn vọng tưởng nắm cả Đông Cương trong lòng bàn tay. Nề hà mệnh lại quá ngắn, mọi thứ tưởng như sắp thành công, không ngờ lại chết.” Phong Duyên Thương cảm thán nói, người đấu không lại trời mà.

Ngửa đầu nhìn hắn, nàng cười tủm tỉm: “Tất cả những chuyện lão làm lại thành trải đường sẵn cho chúng ta đi. Có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, không thể không kể công lao của lão.”

“Đúng vậy.” Phong Duyên Thương gật đầu, điểm này hắn cũng thừa nhận.

“Ài, còn phải cảm tạ lão nữa.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, tiếp tục đi đến giá sách tìm kiếm.

Phong Duyên Thương đứng tại chỗ nhìn nàng, những thứ kia hắn cũng không muốn đụng chạm gì nhiều, tà khí quá nặng.

“Ai ui, tìm ra rồi!” Bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân hô lên, Phong Duyên Thương nhướn mày, bạc môi cong lên, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.

“Chậc chậc, thật đúng là, không khác mấy so với suy nghĩ của ta mà, ta thật thông minh.” Cầm tập giấy tờ cũ nát đi tới, Nhạc Sở Nhân lật một quyển sách trên đó, sợ hãi than.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.