Ai Nói Đó Là Yêu

Chương 14: Chương 14




Editor: Thùy Linh

Thư Trinh cảm thấy sốc, nấm lùn…

Nấm lùn?

Cô cúi xuống nhìn đôi chân dài của mình, có khi còn có thể cao đến tận hai mét ấy chứ

?

Thư Trinh ngẩng đầu, nâng cằm lên cãi lý với Hoắc Trầm: “Lùn gì chứ, cao tận 1m62 đấy!” Sau đó còn bổ sung: “Hơn nữa tôi còn chưa có trưởng thành hết đâu, còn có thể cao thêm.”

Hoắc Trầm cảm thấy hài hước nhìn cô, tầm mắt ở trên nhìn qua một lát mới nói: “Đúng không đó?”

Lúc sau cậu còn giơ tay sờ soạng chóp mũi: “Vậy thì tốt.”

“Chúc cậu tương lai có thể cao đến 1m8.”

Thư Trinh: “….”

Thư Trinh thật tình cảm thấy nếu ở với người này chỉ tầm một tháng thôi chắc chắn sẽ giảm thọ mất

Cô còn muốn sống lâu

Vì lo lắng về chuyện này nên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thư Dạng: [Anh tìm được nhà mới chưa?]

Thư Dạng: [Đang tìm, nhưng không có chỗ nào thích hợp hết. Sao vậy, mới đó mà đã bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi à?]

Thư Trinh nhìn tin nhắn trên màn hình mà trợn tròn mắt

Quả nhiên, không thể dựa vào cánh đàn ông được mà!



Nói xong, Hoắc Trầm đã đi thật xa. Đại khái là bởi vì không nghe thấy tiếng kéo vali ở phía sau, cậu dứt khoát quay đầu lại cao giọng kêu Thư Trinh: “Đuổi kịp chưa?”

Ngữ khí lười biếng, âm cuối còn giương cao mang theo chút kiêu căng

Thư Trinh nghe vậy vội đẩy vali theo sau

Sắp đến cửa nhà Hoắc Trầm, cậu đột nhiên dừng bước. Biểu tình có chút khó xử, bộ dáng định nói gì đó rồi lại thôi

Thư Trinh cảm thấy khó hiểu, ngửa đầu hỏi cậu: “Em trai…”

Từ “Hoắc” còn chưa nói ra đã bị cậu lườm một cái

Thiếu niên trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn Thư Trinh.

“Hoắc Trầm.” Thư Trinh sửa miệng kêu cậu

Hoắc Trầm lúc này mới thấy hài lòng, tâm trạng tốt hơn

Thư Trinh thấy khó hiểu tại sao cậu lại đột nhiên dừng bước, liền hỏi: “Tại sao cậu lại không tiếp tục đi?”

“Có lý do gì khó nói sao?”

Ví dụ như…cậu có việc gì gấp hay sao?

Hoắc Trầm mở to hai mắt rồi híp lại, trầm giọng nói: “Lát nữa đến nhà tôi…cậu nhớ giữ bình tĩnh”

Thư Trinh không biết Hoắc Trầm bảo cô bình tĩnh vì cái gì

Lúc đến cửa nhà mới thấy băng rôn màu đỏ ghi 6 chữ to [HOAN NGHÊNH TRINH BẢO VÀO Ở]

Thư Trinh sửng sốt, tay nắm chặt lại hỏi Hoắc Trầm: “Hoắc Trầm, có phải là quá nhiệt tình rồi không?”

“Cậu đợi chút, còn hơn thế nữa”. Hoắc Trầm lạnh giọng, mặt vô cảm lôi một vòng hoa ra đeo lên cổ Thư Trinh

Sau đó bên tai còn vang lên nhạc nền “Bắc Kinh hoan nghênh bạn”

Thư Trinh: “…..”

Cô chớp mắt hoảng hốt, tưởng mình đang đi lạc nơi nào đó ở Đông Nam Á được nhân viên khách sạn nhiệt tình chào đón

Đang còn ngây người thì nghe thấy Hoắc Trầm: “Mẹ tôi làm đó.”

“Để cậu cảm thấy như ở nhà”

Cậu còn hỏi thêm: “Cậu thấy sao?”

Thư Trinh cảm thấy chính mình đứng còn không vững, giơ tay đỡ trán nói: “Cậu đợi một chút.”

Sau một lúc Thư Trinh mới gật đầu nói: “Có.”

“Cảm giác như ở nhà vậy.”

Hoắc Trầm nhăn mày, cảm thấy lời này có chút lạ lạ nhưng lạ ở chỗ nào thì cậu không biết

Cậu trầm ngâm rồi gật đầu nhẹ: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong, nhấc chân sải bước lên bậc thang. Mở cửa nghiêng người ý bảo Thư Trinh vào

Thư Trinh cũng không khách khí nữa mà cởi giày xách vali vào nhà.



Nhà của Hoắc Trầm có ba tầng, vừa vào cửa là có thể thấy đèn chùm pha lê ngay trên trần nhà, cao thấp đan xen là đồ cổ quý giá, nội thất đều là bằng gỗ, thảm trải đẹp đẽ sang trọng

Thư Trinh cảm thấy quen thuộc, cô đã quen vì ngày xưa nhà cô cũng như thế này

Trang trí xa hoa không khác với nhà cô lắm

Cho nên biểu hiện của cô không có gì đặc biệt

Hoắc Trầm không biết gì nhiều về Thư Trinh, chỉ biết cô là người ngoài, còn lại hoàn toàn không biết cái gì cả

Hiện tại nhìn thấy cô như vậy nghĩ cũng không phải là bình thường

Cậu còn nghe mẹ nói cô là cháu gái của Thư gia

Hoắc Trầm cẩn thận nhớ lại, bao lần theo ba mẹ đi dự tiệc ở Thư gia, con cháu Thư gia cậu đều biết nhưng lại chưa nghe tên Thư Trinh bao giờ

Chắc là bà con xa gì đó

Hoắc Trầm cũng lười nghiên cứu sâu việc này, dù sao người ta cũng chỉ ở nhờ nhà cậu vài ngày thôi, hiểu rõ như thế làm cái gì đâu.

Cậu cũng không rảnh

Cậu cũng không phải là người nhiều chuyện

Hoắc Trầm xoay người nhìn Thư Trinh, cô bình tĩnh nhìn lại cậu còn chủ động lên tiếng: “Tôi ở phòng nào vậy?”

Dựa vào tính tình của Hoắc thiếu gia đây, chắc chắn cậu sẽ đem vali bỏ vào nhà vệ sinh

Nhưng mà mẹ cậu đã ra lệnh, còn đe dọa cậu cắt tiền tiêu vặt cả năm, cho nên phải đối xử tốt với cô

Vì thế mà trong camera của Phương Thư, cậu đã dọn phòng cho khách suốt cả đêm

Nói là dọn dẹp cũng không phải, nhiều lắm là chỉ xếp thêm một cái giường

Đại thiếu gia đây chưa từng làm việc này đương nhiên là bị mẹ lải nhải đến đau đầu

Hoắc gia cũng có dì Trương giúp việc, nhưng đúng lúc con dâu hạ sinh nên phải về quê rồi

Người giúp việc của Hoắc gia ai cũng chăm chỉ làm việc nên Hoắc Trầm cũng không ngăn cản mà để cho dì giúp việc trở về quê, còn gửi thêm tiền

Vì việc này mà mấy ngày nay cậu chỉ có thể ăn cơm hộp, đồ giặt bằng máy, việc gì cũng chính tay cậu làm

Lúc này lại còn có một cô gái dọn tới ở làm cậu thấy bực bội

Cậu nhìn lại Thư Trinh liếc mắt một cái, xoay người lên lầu, ngữ khí cứng đờ nói: “Trên lầu.”

Thư Trinh đứng ở dưới cầu thang, nhìn thấy một đoạn cầu thang dài: “Hoắc Trầm, nhà cậu không có thang máy hả?”

Hoắc Trầm đôi mắt híp lại, ngữ khí không tốt nói: “Sao cậu đòi hỏi nhiều thế?”

Thư Trinh xua tay giải thích: “Không có, tôi chỉ sợ cậu ngày nào cũng bò lên bò xuống vất vả.”

Hoắc Trầm cười nhạo một tiếng, âm thanh kéo dài: “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”

Thư Trinh cười ha ha nói: “Cảm ơn cái gì, cậu đừng khách khí”

Hoắc Trầm cũng lười đáp lại cô, chỉ đi lên trên lầu.

Thư Trinh kéo theo cái vali đi lên bậc thang. Hai tay ôm vali lên nhấc chân theo, dùng toàn bộ sức lực lên lầu

Hoắc Trầm đi đằng trước nghe thấy tiếng động ở phía sau không khỏi nhíu mày

Cậu xoay người lại thấy cô chỉ vừa mới bước hai bậc cầu thang mà đã thở hồng hộc, đầu gối còn có vết đỏ nhạt. So với làn da trắng của cô vết đỏ thật chói mắt. Mái tóc đang cột bị xõa vài cộng lộn xộn ở trên vai, thân mình cô hơi cúi xuống, cổ áo lộ ra da thịt trơn mượt

Khóe mắt Hoắc Trầm giật giật, cậu lùi lại vài bước khom lưng lấy cái vali của Thư Trinh

Thư Trinh ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, vóc người cậu cao to, tuy mặt hơi xụ nhưng lại đang giúp cô xách vali.

Thư Trinh lập tức hiểu lễ phép mà nói: “Cảm ơn nha.”

Hoắc Trầm lạnh lùng: “Không sao, coi như tập thể dục thôi.”

“Rèn luyện thân thể.”

Thư Trinh ngơ người, mím môi hỏi lại cậu: “Hoắc Trầm, cậu thực sự muốn rèn luyện thân thể hả?”

Hoắc Trầm không biết mục đích Thư Trinh hỏi là gì, thấy cô còn không có biết ơn

“Như thế nào?” Hoắc Trầm đuôi lông mày khẽ nhếch, “Cậu có ý kiến gì hả?”

Thư Trinh lắc đầu: “Không, không có.”

Hoắc Trầm không rảnh quản cô, tự mình đi lên lầu



Thư Trinh đi theo sau Hoắc Trầm thấy cánh tay cậu gầy nhưng rắn chắc, còn có gân xanh hiện ra, cánh tay cơ bắp của một thanh niên. Vừa nhấc đầu, đối diện cô là… mông của cậu

Cậu mặc một cái quần jeans đen, chân vừa dài vừa cong, mông cũng thật…to

Thư Trinh giật mình, thu lại tầm mắt đầy xấu hổ

Tới lầu hai, Hoắc Trầm trực tiếp dẫn Thư Trinh vào phòng cho khách

Đẩy cửa ra, Hoắc Trầm chỉ đứng bên ngoài. Cậu dựa vào cửa, một tay để trong túi quần, một tay tùy tiện chỉ chỏ vài cái, bộ dáng cà lơ phất phơ giới thiệu: “Toilet ở phía đối diện, ở cuối lầu là phòng học, cậu đều có thể dùng.”

Bởi vì đây chỉ là phòng cho khách nên không có toilet riêng, chỉ có thể dùng chung phòng bên ngoài

Bất quá Hoắc gia ngày thường chỉ có Hoắc Trầm ở nhà vì Phương Thư, Hoắc Nguyên Trạch hiếm khi về nhà nên cũng không quan tâm đến việc nhà vệ sinh lắm.

Thư Trinh quay người lại gật đầu với Hoắc Trầm, tỏ vẻ đã biết rõ

Hoắc Trầm coi như xong việc, cậu vừa bước được vài bước thì Thư Trinh gọi lại

“Hoắc Trầm?”

Hoắc Trầm dừng bước, xoay người lại nheo mắt hỏi: “Có việc gì nữa?”

Thư Trinh gật gật đầu, đi đến vali của mình mở ra, lấy một cái hộp chạy đến nhét vào lòng ngực của cậu

“Lần đầu gặp mặt, về sau có việc gì mong cậu giúp đỡ.” Thư Trinh ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Đây là quà gặp mặt, mong cậu nhận cho.”

Hoắc Trầm rũ mắt nhìn, là cái bàn phím

Là cái bàn phím cậu định lấy tiền tiêu vặt tháng sau mua đây mà!

Thư Trinh cứ thế mà đưa cho cậu!

Hoắc Trầm bất ngờ rất nhiều

Cánh tay cậu ôm chặt, lắc lắc bàn phím trong tay nói với Thư Trinh: “Vậy tôi không khách khí nhé!”

Thư Trinh cười cười: “Ừ ừ.”

Hoắc Trầm nhìn vali của Thư Trinh đang mở ở phía sau, nói: “Vậy cậu xếp đồ đi.”

Nhìn bàn phím trong tay thích muốn chết, Hoắc Trầm lại nói: “Có việc gì thì cứ kêu tôi.”

Thư Trinh ngoan ngoãn gật đầu



Hoắc Trầm đi rồi, Thư Trinh đến bên cửa sổ kéo màn ra. Ánh nắng chiếu vào, gió từ cửa sổ thổi nhè nhẹ

Thư Trinh ngồi trên bệ cửa sổ hóng gió

Sau đó mở vali ra xếp đồ vào tủ

Cả ngày lăn lội trên xe quá mệt mỏi, cô lấy ra áo ngủ chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ một giấc

Vừa mới đi tới cửa, cửa phòng bị gõ hai tiếng. Thư Trinh mở cửa ra liền thấy Hoắc Trầm

Mồ hôi trên trán cậu nhỏ lộc cộc như là vừa mới tắm, cúi đầu nhìn chậu cây đang ôm trong lòng ngực.



Lúc Hoắc Trầm trở về phòng, cậu khui cái bàn phím ra chơi game, liền thắng

Trong lòng rất vui sướng, cậu cảm thấy cô gái này rất hiểu chuyện, còn biết quà gặp mặt. Trái lại với bản thân cậu, thái độ lãnh đạm, lạnh nhạt, giống như một đứa không hiểu chuyện

Hai người bằng tuổi nên Hoắc Trầm cảm thấy cậu thật kém cỏi. Nghĩ đi nghĩ lại thì phải tìm quà cho cô mới được

Đầu tiên là đi vơ vét trong phòng mẹ cậu một lần, tìm được một đống mỹ phẩm ghi bằng tiếng Anh, tiếng Nhật gì đó còn chưa khui ra

Cậu nghĩ cứ đưa một lúc nhiều thế này cũng không phải, nên tìm xem cô thích hợp dùng cái gì

Hoắc Trầm nghiêm túc tìm phần mềm phiên dịch, dịch từng sản phẩm

Trị mụn đầu đen – Hoắc Trầm cẩn thận nhớ lại, Thư Trinh da trắng không tì vết như trứng gà mới lột, sao có thể dùng cái này?

Bỏ qua

Làm trắng da – Hoắc Trầm lần thứ hai nhớ lại gương mặt trắng nõn của Thư Trinh, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trong như nước. Cái này cũng không được

Bỏ qua

Chống lão hóa – Hoắc Trầm không cần nhớ đến Thư Trinh cũng biết là cô không sử dụng được

Bỏ qua

Vất vả lắm mới tìm thấy cái thích hợp, nhưng lại thấy chỉ dùng cho người từ 35-45 tuổi

Thư Trinh chỉ mới mười sáu, cũng không dùng được

Chờ Hoắc Trầm tìm xong cậu mới phát hiện, mẹ nó, ôn thi cuối kì cậu cũng không nghiêm túc đến như vậy

Thư Trinh thế mà có phúc quá đi!

Ở trong phòng mẹ cậu tìm được nhiều đồ nhưng không có cái nào tặng Thư Trinh được

Nằm liệt trên giường nửa ngày không nhúc nhích, cậu cảm thấy chính mình có chút phế vật

Qua một hồi lâu, Hoắc Trầm nghiêng người, tầm mắt dừng ở cửa kính trên ban công, thấy chậu cây xanh cậu dưỡng nửa sống nửa chết kia

Mấy cây này đều là do dì Trương giúp việc lo, lúc dì ấy về quê được một tuần để cho Hoắc Trầm tưới nước nên đều chết đi cả

Cậu đứng lên, mở cửa kính đi đến ban công. Đứng ở ban công xoa eo một hồi lâu mới chọn một chậu còn tươi tốt đem qua phòng Thư Trinh.



Thư Trinh tâm tình phức tạp nhìn chậu tỏi mà Hoắc Trầm đưa qua

Hoắc Trầm một tay chống ở khung cửa, vẻ mặt tự hào nói: “Cây này do chính tay tôi dưỡng.”

Cậu không hề có liêm sỉ mà nói điêu: “Cả ngày lẫn đêm đều chăm sóc cẩn thận.”

“Thế nào?” Hoắc Trấm nhếch mắt hỏi cô: “Thích không?”

Thư Trinh khổ sở nặn ra một nụ cười gật đầu nói: “Rất thích.”

“Thích lắm luôn đó.”

Hoắc Trầm khóe môi giương lên một độ cung, vừa lòng mà mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.