Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 47: Hug me!




Lăng Tử Tiên đi theo Lam Táp, leo lên xe xúc động muốn hỏi— Sao nhanh thế mà đã đến rồi?

Những lời này đương nhiên không hỏi ra được, bởi vì cô thấy cái laptop. Cô thật muốn mở ra xem, để biết trong đó có gì.

Đương nhiên, không phải là muốn xem trộm.

Vào một gian giày hàng hiệu, cứ nhờ vào ý kiến của Lam Boss, Lăng Tử Tiên yên lặng thử, không thể phủ nhận, thẩm mỹ không tồi, rất giống phong cach của cô. Nhưng mà, cô chỉ đi một đôi, mà Lam Boss trả tiền.

Lại lại mua thêm một bộ váy trắng, làm đầu đơn giản, Lăng Tử Tiên rốt cục nhịn không được kéo tay áo Lam Táp.

“Làm sao vậy?” Lam Táp quay đầu hỏi hiền lành, thấy ánh mắt mịt mờ khó hiểu.

“Lam Táp, anh nghĩ là tôi muốn bán mình cho anh hả?” Lăng Tử Tiên hỏi, cũng là lần đầu tiên gọi tên anh.

Nghe vậy Lam Táp nhíu mày, khóe môi cũng tiện thể khẽ cong lên.

Cầm tay cô, cười nói: “Chờ anh phá sản, em có thể mua lại anh, cho anh ăn cơm mềm, được không?”

Lăng Tử Tiên chớp mắt, Boss nói thế làm cô đau tim quá.

Nhưng mà, mấy lời này khiến người ta vui quá, đáng yêu ghê.

Lại cúi đầu nhìn 2 người nắm tay, mặt Lăng Tử Tiên nóng dần, bỗng nhiên dừng lại, hơi giật tay đang nắm, hỏi: “Cái này… Anh cả, giải thích xem, hiện tại…”

“Anh cứ tưởng, em không phản đối chính là đồng ý chứ?” Lam Táp cười quyến rũ, cũng không muốn cô thẹn, nói tiếp: “Mà em muốn đổi ý, anh cũng không cho em cơ hội đó đâu.”

Không cần phải nói, Lăng Tử Tiên cũng tự nhận ra trong vô thức cô đã rơi vào cạm bẫy rồi, nhưng dù có phát hiện ra, nhưng mà cũng không muốn trốn thoát.

“Em có nói là muốn đổi ý đâu!” Lăng Tử Tiên ẩm bẩm.

“Em nói cái gì?” Lam Táp hỏi nàng.

“A? Có nói gì đâu!” Lăng Tử Tiên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Lam Táp cảm thấy buồn cười, nhắc tới phụ nữ, thì cảm giác luôn là dữ như hổ, mà anh cũng nghe thấy đoạn đối thoại với Mạc Sầu rồi. Nhưng hiện giờ thì nó ảo quá.

Nói đúng ra, chỉ cần chưa gặp Lam Táp, có thể nói Lăng Tử Tiên cư xử khá khôn khéo, nhưng hiện tại, gặp Lam Táp thì biến ngốc rồi.

Đại khái cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không biết cô có cơ hội để phản kháng lại không!

Trên đường đến nhà hàng, Lam Táp cùng Lăng Tử Tiên cười cười nói nói, có lẽ cả hai đều khá bảo thủ, chỉ nắm tay nhau. Lăng Tử Tiên cũng không giống mấy đôi tình lữ trên đường, còn ôm tay bạn trai.

Cô cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác dắt tay co trai đi bộ, đây là lần đầu đấy.

Nhưng chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên, nếu đã quyết… Ukm, thì là yêu đương với Lam Táp, thì cũng nên thả lỏng một chút. Mà nói thêm, cái con nhóc này, phải nói là cực kỳ bảo thủ.

Về phần Mạc Sầu cùng Âu Dương Thư, vẫn mắt to trừng mắt nhỏ, không nói tiếng nào, chỉ trừng và trừng, cho nên cũng không phát hiện 2 người đi trước có chuyển biến.

“Hôm nay là ngày đầu tiên, Bạch Ngọc bao toàn bộ, ngay mai mới chính thức khai trương.” Lam Táp chỉ vào nhà hàng khá to lớn, nói với Lăng Tử Tiên.

“Trong nhà có thiếu gia, tốt thật đấy, ra tay hào phóng.” Lăng Tử Tiên cười nói, bất quá Bạch Ngọc, Bạch Dạ cũng không phải người thừa kế xoàng đâu.

“Để 2 người đó nghe em nói, thể nào cũng.”Lam Táp cười khẽ.

Lăng Tử Tiên khá là ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đám Lam Táp thậm chí cả tư liệu về cô ở nước ngoài cũng điều tra được, tình trạng “trong nhà” khỏi phải nói cũng biết.

Trên thực tế, bản thân cô cũng là tiểu thư nhà giàu, nhưng mà cố tinh hạ thấp thôi.

Nghĩ đến nhà mình, Lăng Tử Tiên hoài nghi, Lam Táp làm quen với cô, chẳng lẽ tham gia sản của cô?

Vậy mà, Lăng Tử Tiên bật cười.

“Cười cái gì?” Lam Táp nhìn về phía nàng.

“EM đang nghĩ, khi nào thì anh chịu ăn cơm mềm, thì em chắc chắn sẽ nuôi anh.” Lăng Tử Tiên vỗ ngực cam đoan.

Cô bật cười, Công ty của Lam Táp đang sở hữu, lãi mỗi năm đủ để mở thêm một Công ty khác, phái biết là, trên thế giới nhành sản xuất kiếm bộn tiền nhất, đây là một trong những ngành đó. Túi tiền của Lam Táp, có thể dùng mười mấy con số 0 để tính.

Anh mà ham gia tài nhà cô mới là lạ, nhưng mà từ khi xem tiểu thuyết, trong cô cứ nảy sinh mấy ý tưởng kỳ quái.

Nghĩ kỹ hơn, hình như là cô bám được 1 kim cương vương lão ngũ.

Lam Táp nghe lời cô nói, vẫn bình tĩnh, còn nghiệm túc nói thêm: “Anh sẽ chờ ngày đó, mà em cũng đừng có ăn no rồi mang tiền chạy nhé! “

“Khụ khụ!” Lăng Tử Tiên suýt bị sặc nước miếng.

Lam Boss, anh đừng có nói thẳng tuột ra thế được không?

“Anh giống loại người ấy lắm hả?” Lăng Tử Tiên chột dạ hỏi. Cũng nghĩ là: LAm Boss có nhiều tài sản thế, có nên cuỗm tiền rồi bỏ chạy không nhỉ?

“Nhìn mặt thì em không giống đâu.” Lam Táp đứng đắn trả lời.

“Hả?” Lăng Tử Tiên ngạc nhiên. “Chẳng phải lòng người cách 1 cái bụng? Anh không nghĩ là sẽ có lúc nhìn lầm người?”

“Vậy thì… Xem ra anh phải tìm ít biện pháp phòng tránh mới được.” Lam Táp vuốt cằm, tự nói.

“Phòng bị cái gì chứ?” Lăng Tử Tiên tò mò tiến lên hỏi.

“Này thôi… Đương nhiên không thể nói cho em, đến lúc đó mất tác dụng.” Lam Táp cười sâu xa khó hiểu.

Lăng Tử Tiên bất đắc dĩ, 2 người tựa hồ không hề để ý đã nói chuyện khá xa rồi, mà bảo là mới yêu ngày đâu thì ai mà tin cho được, cả vạn người thì vạn người linh một người cũng không tin!

Đến phía sau, Mạc Sầu cùng Âu Dương Thư rốt cuộc cũng phát hiện ra Lam Táp và Lăng Tử Tiên có gì đó không đúng lắm, không khí hài hòa quá—

Mới đi vào nhà ăn, một bóng người đột nhiên chạy đi ra, khiến Lăng Tử Tiên hoảng sợ, nhìn kỹ, mới phát hiện là Tiết Nhiễm.

“Không có thiên l,ý không có thiên lý , Tiên Tiên cậu dám chiếm lấy Lam Boss, có biết là làm tan nát cõi lòng ba cô gái không…Tiết Nhiễm gào khóc.

Mọi người đều lạnh run, nhất là đại thúc Bất Phá— Ghê quá, may mà không có người ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.