Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 38: Để anh gần bên em…




Đứng thứ 2 không phải là điều mà cả Lăng Tử Tiên lẫn Thiên Tước Lập Phong mong muốn, nhưng khoảng cách với người thứ 3 cũng khá lớn, để đuổi kịp không chỉ nói suông được đâu!

Tuy nói như thế, nhưng mấy hôm sau, Lăng Tử Tiên vẫn kiếm kinh nghiệm, chăm sủng vật, cũng kiếm điểm thân mật, để trứng sủng vật sớm được ấp.

Mà ngẫm lại thì 2 quả trứng sủng vật kia cũng lạ thật, là trứng gì nhỉ, cả khủng long cũng có rồi, mà còn phải gửi thế này, không sợ thành trứng ung à?

Một ngày nào đó, cửa phòng mở toang.

“Tiểu Tiên Tiên…” Giọng vồn vã, lại quỷ dị truyền vào.

Lăng Tử Tiên theo bản năng, sởn cả người, giọng ẻo uột lải nhải, ai thế?

Có thể sử dụng cái giọng dị hợm này ngoại trừ tên ác quỷ Bạch Dạ còn ai vào đây? Lăng Tử Tiên vừa thấy đã đau đầu.

Tuy rằng cô không có bài xích tình yêu đồng giới, nhưng mà 2 người Bạch Dạ, Bạch Ngọc… Nói thế nào nhỉ, gai cả mắt.

Tổng kết lại, 2 thằng đàn ông đẹp trai cứ thân mật với nhau— Vừa hâm mộ lại ghen tỵ.

Lăng Tử Tiên nhanh nhẹn lùi lại một chút, cách xa Bạch Dạ một ít.

“Tiểu Dạ Tử, anh vào nhầm chỗ rồi, văn phòng Bạch Ngọc ở bên cạnh cơ mà, đấy cũng là văn phòng của anh.” Lăng Tử Tiên hào phóng chỉ đường.

“Tiểu Tiên Tiên, anh tới tìm em mà, xảy ra chuyện lớn rồi.” Bạch Dạ hoảng hốt.

Lăng Tử Tiên để ý, cảnh giác hỏi: “Chuyện gì?”

“Đừng nhiều lời, em cứ đi theo anh đã.” Bạch Dạ cũng không giải thích, trực tiếp vươn tay, kéo người chạy luôn.

“Aizza… Em còn việc đang làm!” Lăng Tử Tiên hét, lại gặp Lam Táp. “Tiên sinh…”

Lam Táp mỉm cười, giải thích: “CHắc Bạch Ngọc lại đi hẹn “người quen” nào đó ấy mà, đi nào, cùng đi xem.”

Nhìn biểu tình Lam Táp, Lăng Tử Tiên cũng kinh ngạc, loại chuyện này chẳng lẽ khá “bình thường”?

“Anh cả, Tiểu Tiên Tiên, 2 người mau lên nào, nếu không thì chẳng kịp.” Bạch Dạ đi trước, giục.

Lăng Tử Tiên nghi vấn đầy người, Lam Boss nhấn mạnh “người quen”, chẳng lẽ… CÓ khúc mắc gì?

Lăng Tử Tiên hoang mang, Lam Táp ghé sát tai cô thì thầm.

Nghe vậy Lăng Tử Tiên ngạc nhiên. “Thật hả?”

Lam Táp gật đầu.

Trong thang máy, một người đó nôn nóng quá mức, bảo là vậy, không bằng miêu tả: căm tức, phẫn nộ, thậm chí có thể là hận đến mức không cầm dao chém người.

Đồng thời trong miệng còn lẩm bẩm: “Đồ chết tiệt, thấy gái quên em… Bất trung bất nghĩa, củ cải hoa tâm…”

Thì thầm nguyền rủa, có khi cả kiếp trước kiếp sau đều chửi hết.

Lăng Tử Tiên chảy mồ hôi lạnh, Lam Táp kể, Bạch Ngọc hẹn với 1 cô gái ra ngoài, mà cô này lại đúng là khách hàng Bạch Ngọc phụ trách, có thể nói là có quen biết.

Kết quả Bạch Dạ đi, Bạch Ngọc cũng không có nói với cậu chàng.

Bạch Dạ cực kỳ bực mình, trở lại văn phòng thì Bạch Ngọc đã bị bắt cóc, đương nhiên nóng nảy.

Trong khi Bạch Dạ nguyền rủa, cuối cùng thang máy cũng đã xuống lầu 1, không nói hai lời cậu ta kéo Lăng Tử Tiên. giục Lam Táp nhanh đuổi theo.

Bên ngoài Công ty, chiếc xe thể thao đỏ nổ máy, Lăng Tử Tiên thấy được người trên chiếc siêu xe— Bạch Ngọc.

Bạch Dạ nhanh chân chạy ra cửa, vừa ra ngoài đường cái, đã nhanh gọn vẫy taxi, ngoắc tay ra dấu gọi Lăng Tử Tiên và Lam Táp.

Lăng Tử Tiên vô cùng buồn bực lên xe, nghĩ ngợi, anh đuổi theo người yêu, liên quan gì bọn này hả?

“Tài xế, nhanh đuổi theo cái xe đỏ kia, đừng để bị phát hiện.” Bạch Dạ cào tóc, miệng thì thầm, tràn ngập oán khí.

Lăng Tử Tiên bất đắc dĩ nhìn Lam Táp, hỏi: “Lam tiên sinh, có bị tính là trốn việc, bị trừ tiền lương?”

Vừa dứt lời Bạch Dạ liếc xéo cô.

Nhìn vẻ mặt Bạch Dạ, Lăng Tử Tiên run rẩy, đang diễn vở nào thế? Lúc nào mà cô đổi nghề thành thám tử tư vậy, mà sao cô lại chẳng biết gì hả?

“Tiên Tiên.” Lam Táp lại mỉm cười gọi.

Một tiếng “Tiên Tiên”, thanh công khiến lông cả cả người Lăng Tử Tiên dựng đứng, trong óc lóe lên một ý tưởng, nhưng nhanh quá, cô không kịp nắm bắt.

“Cái gì?” Lăng Tử Tiên ngập ngừng hỏi.

“Kỳ thực tập sắp kết thúc, cô có ý định làm chính thức không?” Lam Táp bình thản, lịch sự hỏi.

“Ha?” Lăng Tử Tiên trợn mắt.

“Quên? Kỳ thực tập của 3 cô chỉ có 1 tháng thôi.” Lam Táp nhắc nhở.

Anh nhắc vậy, Lăng Tử Tiên mới nhớ ra, quả thật là thế, kỳ thực tập chỉ có 1 tháng, rất ngắn, so với 1 năm thì đương nhiên ngắn hơn nhiều.

Một tháng chớp mắt trôi qua? Lăng Tử Tiên vuốt cằm tự hỏi, rõ ràng cảm giác không lâu lắm!

Hơn nữa chuyển chính thức… Cô lại thích như bây giờ hơn, lúc trước không lo nghĩ nhiều, có việc thì cứ hoàn thành thôi, mà làm chính thức thì….

Tiền lương chắc chắn sẽ tăng, không ít thì nhiều,cuối năm có tiền thưởng,… Nhưng mà sao lại cảm thấy không được bình thưởng nhỉ?

Tổng kết thành một câu: Cô không thích 1 cuộc sống quá gò bó!

Bói cách khác, đi làm hay không, với cô không quan trọng lắm.

Dường hư nhìn ra, Lam Táp cười nói: “Cứ từ từ suy nghĩ, còn nhiều thời gian.”

Lăng Tử Tiên vốn có chút hoang mang , nhưng nghe rõ “Thời gian còn rất dài”, thần trí bỗng nhiên liền bay.

Cái này… Có tính là ám chỉ đặc biệt gì không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.