Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 33: Hạnh phúc thứ nhất…




Khách sạn trung tâm.

Dùng cụm từ “ngợp trong vàng son” để diễn tả cũng không đủ, đại bộ phận của khách sạn là phòng ăn, còn lại là phòng tiếp khách.

Nhưng phía dưới, cũng là nơi ăn chơi sang trọng, đầy đủ, quán ba, sàn nhảy.

Toàn bộ thành phố C cũng chỉ có nơi này đầy đủ thiết bị, Lăng Tử Tiên có đến đây vài lần, nhưng không ưa không khí ồn ã nơi đây.

Người quản lý khách sạn dẫn một đoàn người vào một căn phòng rộng, sofa da to, mềm mại, có 4 đôi nam nữ tóc vàng mắt xanh đang trò chuyện.

Ở giữa là một người đàn ông trung niên to cao, vừa thấy Lam Táp liền đứng dậy, đi tới. “Lam, cậu đến rồi, lâu lắm không gặp…” Tiếng Trung lưu loát.

Lăng Tử Tiên nhìn thấy nụ cười chói lòa kia, đã không quen, quả thật còn hơn cả khi gặp người thân.

“Mr.William, đã lâu không gặp.” Lam Táp bắt tay ông ta, rồi hơi lùi lại một chút.

Chỉ thấy cái ông William hơi xấu hổ, bởi vì ông ta định ôm anh chàng, đối với người Pháp thì đó là một hành động lịch sự. Nhưng Lam Táp thì như một hành động biểu hiện sự từ chối.

“Lam,cậu cũng rõ tôi không hiểu thành ngữ Trung Quốc lắm mà.” William cười nói. (*LT dùng cụm từ “biệt lai vô dạng” – Khách đã lâu không ghé.)

Nghe giọng ông ta thật đứng dắn, lịch sự, nhưng thấy dáng vẻ thì không tự nhiên cho lắm.

Hơn nữa lại bảo không rõ thành ngữ Trung, nhưng tiếng nói cực chuẩn, lại lưu loát, làm sao lại khôn g rõ cụm từ “Biệt lai vô dạng”?

Lăng Tử Tiên bỗng nhiên nhận ra: Hay là, cái ông William này thích… Đồng tính?

Đối Lăng Tử Tiên, Lam Táp dở khóc dở cười, nhưng vốn dĩ là thật.

Tiếp đón cả đoàn người, hai mỹ nhân tóc vàng bắt đầu đánh đía đoàn người Lam Táp, Tiếu Phàm, ngoại trừ quản lý lầu dưới, anh em Bạch Ngọc, đại thúc Bất Phá đều cực kỳ dễ nhìn!

William tiếp đón Lam Táp, tầm mắt quét đến Lăng Tử Tiên, giống như tùy ý hỏi: “Lam, vị tiểu thư này là…?”

Đột nhiên được hỏi thăm. Lăng Tử Tiên nhíu mày, cái ông William từ trong xương đã khiến người ta khó chịu.

Cô đang tính tự giới thiệu, một bàn tay ấm áp khẽ chạm vào tay cô– Lam Táp nắm tay cô.

“Mr.William…” Lam Táp cười khẽ, không giải thích, chỉ để cho ông tay hấy anh cầm tay Lăng Tử Tiên.

“A… Haha, Lam, bạn gái cậu thật xinh đẹp.” Đôi mắt William khó che giấu mất mát.

Tâm trí Lăng Tử Tiên đa bay đâu rồi, thần trí bị chụp bay, cả Mạc Sầu, Tiết Nhiễm nữa, nhưng các cô là do được Âu Dương Thư cùng Bất Phá thay nhau đỡ rượu, gắp thức ăn, đầu óc bị ném bay.

Ai có thể giải thích cho các cô, chuyện này là thế nào?

“Mr.William quá khen.” Lam Táp cũng không phủ nhận, khi Lăng Tử Tiên liên tục sợ run, anh ngăn cô gái định rót rượu mời cô. “Ms.Lisa, tửu lượng Tiên Tiên không cao, không nên uống nhiều.”

“Ah, được rồi…” Mỹ nữ tóc Lisa liên tục gật đầu.

Kỳ thật Lisa đâu phải lần đầu đến đây? Nơi đây còn có 4 người phục vụ, cần gì đến lượt cô? Còn chưa kể cô là khách!

“Lam, cậu che chở bạn gái quá đấy, khong sợ tôi ghen à?” William bảy phần trêu ghẹo, ba phần ghen tị hỏi.

Lăng Tử Tiên vừa nghe đã lạnh cả sống lưng, cái ông William này có vấn đề!

Bên kia, Mạc Sầu cũng nhíu mày, cái tính ác của cô, có thể nói loại nguy hiểm như anh em Bạch Ngọc, Bạch Dạ còn hợp, nhưng như ông William…

Ghê tởm!

“Mr.William nói đùa.” Lăng Tử Tiên ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lam Táp cũng vừa lòng với biển hiện của cô, khí chất tốt, chỉ cần một câu đơn giản nhưng có thể chặn họng William.

“Mr.William, hợp đồng hợp tác lần này tôi đã mang đến, thuận tiện thì xử lý xong xuôi đi!” Lam Táp nói chuyện, không để người ta có cơ hội cự tuyệt.

“Lam, đã lâu chúng ta không gặp, công việc thì cứ để một bên đi, nào, uống rượu đã!” William tỏ ra không vui.

Lần này, người sáng suốt hiểu: Không đồng ý!

Mà người ngoài nghề lại nghĩ: Hình như là muốn sắc đẹp của Boss ạ!

Lăng Tử Tiên phản cảm, cười nói: “Mr.William, lát nữa ngài Lam còn phải lái xe, không nên uống nhiều rượu.”

William chuyển hướng Lăng Tử Tiên, đôi mắt xanh nhuốm đậm không rõ thâm ý, tươi cười: “Cô gái nhỏ, Lam không thể lái xe, tôi có thể đưa các vị trở về mà.”

Không biết vì sao, Lăng Tử Tiên nhìn đến nụ cười kia thì lạnh gáy, lại ngập tràn cảm giác nguy hiểm.

Không đợi Lăng Tử Tiên mở miệng, Lam Táp ngăn cản: “Tiên Tiên, em đừng uống rượu, tý nữa em lái vậy.”

Lăng Tử Tiên sửng sốt… Cô không biết lái!

Tuy nói là thế, nhưng cái lão William phản cảm quá, cũng không muốn tiếp xúc nhiều, vì thế gật đầu đồng ý!

Ánh mắt William lóe sắc, nhưng không tránh thoát khỏi Lam Táp.

Ăn uống cũng không quá nhanh, rồi William theo hơi men, muốn vào bar chơi, lại còn lấy hợp đồng làm điều kiện.

Bất quá Lam Táp từ chối, cự tuyệt hoàn toàn: Vì mai cả bọn phải đi làm, muốn ký thì để sau!

Lam Táp làm việc mạnh tay có tiếng, tuy không thể hiện ra, nhưng uy lực cực mạnh.

Cuối cùng thì William cũng ký, bây giờ mọi người mới giải tán.

Chính lúc nhìn bóng hình ấm Lăng Tử Tiên biến mất, William mới cười bất đắc dĩ.

Lam Táp…

Lăng Tử Tiên– Con mồi kế tiếp của ông ta đã biến mất rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.