Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 11: Go away!




Trên đời này có một loại người, chỉ cần bạn nhìn thấy thì không thể dời tầm mắt đi được. Trên trời dưới đất, giống nhau sinh ra vì thượng đế sáng tạo, không chỉ là gương mặt, hay thân thể, thậm chí từng lời ăn tiếng nói, động tác đều hoàn hảo.

Chưa bao giờ Lăng Tử Tiên tin tưởng trên đời có người như thế tồn tại, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông áo trắng ấy, cô đã tin.

Tối thứ Bảy, Lăng Tử Tiên cùng Tiết Nhiễm, Mạc Sầu đi shopping, là ý kiến Tiết Nhiễm đề nghị, nghe cô nàng nói, mục tiêu đến Công ty để chinh phục đại thúc, đương nhiên phải tạo ấn tượng đẹp với người ta rồi.

Lăng Tử Tiên và Mạc Sầu cực kỳ bất đắc dĩ, bạn trẻ Tiết Nhiễm thật sự coi trọng đại thúc Bất Phá, nếu đại thúc Bất Phá phát hiện bị Bạch Ngọc bán, không biết sẽ có sắc mặt gì đây.

Ba người chọn mua quần áo và một ít đồ trang điểm xong, rồi rủ nhau vào KFC.

Đưa ra ý kiến ăn KFC là Lăng Tử Tiên, bởi vì tối qua ngủ mơ bị gà đuổi, hôm nay cô kiên quyết đi chém gà.

Bởi vì là thứ Bảy, khách trong KFC đông, đám Lăng Tử Tiên phải chờ một lúc lâu mới có chỗ trống.

Vè ngồi xuống, Lăng Tử Tiên, Mạc Sầu sai Tiết Nhiễm đi gọi món, đi dạo với cô nàng lâu thế, đương nhiên phải đòi phí. Dựa vào gương mặt Lolita, Tiết Nhiễm tiến thẳng vào quầy gọi.

“Anh chàng kia sao mà đẹp trai quá đi!” Lăng Tử Tiên nghe giọng nữ bàn bên nhỏ giọng thảo luận.

“Bọn mình đi lên bắt chuyện được không?” Cô bạn khác đáp lời.

“Anh ta đẹp trai thế, chắc đã có bạn gái rồi?” Lại có cô nói.

“…”

Lăng Tử Tiên liếc nhìn, các cô này ngồi một loại trên ghế mềm, ngoài trừ mấy đầu tóc ngắn, mấy người khác đều là nữ, là nũ sinh học trường gần đây, đã vậy mặt ai nấy đều đỏ bừng, trộm nhìn góc phía bên kia.

Lăng Tử Tiên, Mạc Sầu cũng không phải là loại thích xen vào việc của người khác, nhưng khi mọi người bàn tán xung quanh, các cô cũng hiếu kỳ, cho nên, theo ánh mắt của đám nữ sinh kia, các cô cũng nhìn về hướng đó.

Vừa thấy, Lăng Tử Tiên cùng Mạc Sầu mới biết được, vì sao nhiều nữ sinh muốn đến làm quen.

Người đàn ông ngồi lặng một góc, có thể gọi đó là nam sinh, nhìn chỉ mới tầm 20 thôi, tóc ngắn gọn gàng, sạch sẽ, mặc một bộ quần áo trắng thường nhật. Anh vẫn chưa gọi đồ, bàn trước mặt trống không, ngả người tựa vào ghế, cầm đọc một quyển sách.

Chỉ cần cách ăn mặc này cũng có thể kích thích người khác, ngón tay cũng trắng nõn, thon dài,, đủ để khiến nữ sinh da ngăm đen phải xấu hổ.

Mà điều khiến người ta không thể dời tầm mắt khỏi anh, chính là khuôn mặt.

Vì cúi đầu đọc sác, hàng my dày, dài như cánh, hình như đã được chỉnh sửa, nhưng không thể tìm nổi dấu vết nào; thị lực tốt có thể nhìn được bộ mặt của anh ta dưới ánh sáng nhòa; cái mũi cao thẳng làm con trai phải đố kỵ, đeo mắt kính tạo cho anh một khí chất văn nhã; môi hồng nhạt hơi mím, càng xứng với nước đa trắng trẻo, với gương mặt hoàn hảo không thể xét nét… Tạo thành một người đàn ông đầy mâu thuẫn, phức tạp.

Nhận xét như vậy, đầu tiên là vì chiếc kính làm người ta lầm tưởng anh là một gã học giả, điều thứ hai là gương mặt anh ta vô cảm, tạo cảm giác lạnh lùng, kiểu người khó đến gần.

Khí chất hiền hòa, mà lại cuồng dã, tà mị, người đàn ông này không thể nghi ngờ là tiêu điểm trong đám đông.

Xung quanh anh như bao phủ một tầng sương, tản ra mùi hương quyến rũ người khác, nhưng đến gần thì lại sợ quấy rầy anh ta đọc sách, một cách nói khác, nhiễm bẩn anh ta.

Lẳng lặng lật trang giấy, cứ nhau tiếng ồn bên ngoài chẳng có ảnh hưởng gì, cứ ngồi chờ tại chỗ, khiến cho người ta lầm tưởng đồ ăn ở KFC là thứ kì trân di bảo.

Lăng Tử Tiên cùng Mạc Sầu, hai người không có sở thích si mê đàn ông đẹp, cũng không thể nhìn qua nơi khác, có thể nghĩ rằng người này có sức cuốn hút mạnh mẽ ra sao.

Tựa hồ nhận ra ánh mắt của ai đó, anh buông sách xuống, từ từ ngẩng đầu, trong thoáng chốc chạm vào ánh nhìn kia.

Nhất thời Lăng Tử Tiên bị khóa chặt, khóe môi run rẩy: Anh đẹp trai này sẽ đến chỗ cô hả?

Tiếp xúc ánh mắt Lăng Tử Tiên trong giây lát, rồi anh lại cúi xuống, tiếp tục đọc sách.

Lăng Tử Tiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn đi, máu toàn thân cô đều sôi trào, tim đập nhanh gấp bội.

Ngược với Lăng Tử Tiên, đám nữ sinh cũng nhìn anh chăm chú, đều mặt đỏ hồng như táo.

Mạc Sầu dùng tay hươ hươ trước mặt Lăng Tử Tiên, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh ta nhìn ai?”

Nhìn Mạc Sầu cũng hơi đỏ mặt, Lăng Tử Tiên cũng dở khóc dở cười, đẩy cô bạn ra, trả lời. “Sao mà tớ biết được?”

“Đến đây, chén thôi!” Ngay lúc mọi người đều yên lặng, hai bàn tay, khuỷu tay bê khay, Tiết Nhiễm gào lên, mọi người đồng loạt nhìn về cô nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.