Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 7: Cuộc sống trung học tồi tệ




Ta gia nhập Huyền Thiên Tông đã ba năm. Trên danh nghĩa ta là đồ đệ của Kim Đa Đa, nhưng trên thực tế, người dạy ta võ công lại là sư tổ, cũng chính là ngọc diện thần y Tư Đồ Trường Nhạc.

Về phần sư phụ của ta, thân phận thật sự là Nhị tiểu thư của phủ lễ bộ thượng thư. Nàng không thể rời khỏi phủ thượng thư để lên Phiếu Miểu Phong tập võ như ta, cho nên cứ một khoảng thời gian sư tổ lại dẫn ta đến khinh thành thăm nàng, đồng thời chỉ dạy võ công cho nàng. Nếu là sư tổ có việc bận, thì một mình ta đi. Một mình ta chỉ dạy cho nàng cũng dư sức.

“Ngươi vẫn nên đến Phiếu Miểu Phong học tập đi.”

Ta thừa nhận ta không có tính nhẫn nại, tiến triển của nàng thật sự quá chậm. Không hoàn toàn bởi vì tư chất, chủ yếu là bởi vì nàng lười nhác, ngoại trừ bỏ khinh công và y thuật, cái khác đều…… Ta bắt đầu hiểu vì sao tông chủ không chịu công bố tin tức sư tổ thu đồ đệ, đến ta còn không nguyện ý thừa nhận nàng là sư phụ của mình nữa là.

“Sao như thế được! Ta đường đường là tiểu thư của phủ thượng thư, một ngày không ở trong phủ đã khiến cho người ta kinh ngạc, huống chi là rời đi cả năm cả tháng.”

“Ba năm trước đây ngươi lên Phiếu Miểu Phong không phải cũng hơn nửa tháng sao, chẳng lẽ không có người kinh ngạc?”

“Ha ha, lần đó là ta giả bộ nhiễm bệnh nặng, là loại bệnh có thể lây truyền, cho nên mới có thể rời đi hơn nửa tháng mà không có người biết. Nhưng loại kế sách thế này dùng lại sẽ không linh nghiệm.”

Khẩu khí của nàng giống như là đang nói tối nay ăn cái gì.

Ta biết nàng là tiểu thư con thiếp của phủ thượng thư, mẫu thân đã chết, đằng ngoại cũng không có người thân thích, trước kia ngay cả hạ nhân trong phủ đều có thể chèn ép nàng, cho đến tận hai năm nay mới đỡ hơn một chút. Nhưng nhà không nên chỉ là nơi để ăn cơm ngủ nghỉ. Nghĩ lại trước kia khi ta sinh bệnh giường của ta tất cả mọi người trong nhà đều vây quanh bên cạnh, trong lòng ta có chút khổ sở, không chỉ vì mình, mà còn bởi vì nàng.

Nàng là người tốt, tuy rằng có chút lười nhác, tuy rằng có chút ngu ngốc, tuy rằng có chút lải nhải, nhưng nàng đối với ta rất tốt. Không giống tông chủ cùng sư tổ chỉ lo tán thưởng thiên tư tập võ của ta, nàng là thật tâm đối tốt với ta.

Mấy năm nay tâm lý của ta vẫn có một tảng đá đè nặng, không thích nói chuyện cũng không thích cười. Nhưng mỗi lần nàng vui vẻ ôm lấy ta, gọi ta Duyệt Duyệt bảo bối, cho những đồ ăn ta thích, không hiểu sao nàng lại biết ta thích ăn cái gì. Có khi cũng cảm thấy hơi phiền toái, nhưng phần lớn là ấm áp trong lòng, giống như năm đó chung sống với mẫu thân. Rõ ràng nàng còn nhỏ hơn ta, rõ ràng mẫu thân tuyệt đối không lải nhải.

“Một khi đã như vậy, ngươi còn ở đó làm cái gì? Thẳng thắn rời khỏi phủ thượng thư không phải tốt hơn sao, dù sao bọn họ cũng không để ý.”

Theo cảm nhận của ta, cùng một đám người không phải thân nhân chân chính sống chung một chỗ, so với việc không có thân nhân còn khó chịu hơn.

“Phi! Sao ta phải chủ động rời đi! Hắn sinh ra ta, có nghĩa vụ nuôi nấng ta, ta có quyền lợi hưởng thụ tất cả mọi đặc ân của tiểu thư trong phủ. Đương nhiên, có một ngày ta nhất định sẽ rời đi, nhưng nhất định ta phải làm tốt công tác chuẩn bị, hơn nữa còn phải ra đi trước mặt bọn họ.” Nàng đắc ý nói.

“Hừ, nói thẳng ra là ngươi luyến tiếc vinh hoa phú quý của Tống phủ.”

Biết được điều này, khiến ta có chút thất vọng.

“Cái này thì có gì sai? Ta muốn ăn ngon chút, mặc nhiều một chút có gì sai? Tất cả đều là ta đáng được hưởng.”

Nàng còn không biết hối cải hỏi lại ta.

“Vậy vì sao ngươi phải gia nhập Huyền Thiên Tông?”

Ta thật sự tức giận. Ta cũng không rõ ràng vì sao sư tổ lại đáp ứng nhận nàng làm đồ đệ, nhưng ta biết trong chốn võ lâm có bao nhiêu người muốn trở thành đồ đệ của sư tổ, mà nàng lại không quý trọng cơ hội này, còn lười biếng luyện tập.

“Ai, ta thừa nhận lúc trước muốn luyện võ là muốn mình mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ một tiểu thư con thiếp nên mạnh mẽ mới tốt. Nhưng rất nhanh ta lại hối hận, thì ra muốn trở thành làm một cao thủ võ lâm cũng không phải dễ dàng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, không phải cầm cuốn bí kíp võ lâm hay là ăn linh đan diệu dược gì đó là được. Tư chất của ta vốn không cao, người lại lười biếng, không chịu được khổ, nếu Huyền Thiên Tông trông cậy vào ta thì đúng là không phát triển nổi. Ta hiện tại không muốn rời khỏi phủ thượng thư không phải vì thật sự quyến luyến cái gì, chỉ là không muốn khiến Huyền Thiên Tông khó xử. tuy rằng Tống phủ không coi trọng ta, nhưng cũng không thể không để ý mặt mũi. Tương lai ta sẽ dựa vào chính mình để rời đi. Đương nhiên ta sẽ không rời khỏi Huyền Thiên Tông, không phải do luyến tiếc cây đại thụ này, mà là luyến tiếc mỹ nhân sư phụ, luyến tiếc sư tổ biến thái, hiện tại có thêm ngươi nữa. Ngươi nói xem có phải ta rất tham hay không?”

Vẻ mặt nàng không hề lười nhác, hai mắt mở to có thần, không giống một tiểu nữ tử mười bốn tuổi.

Ta không nói ra lời, lý do của nàng ta như hiểu mà lại như không hiểu.

“Duyệt Duyệt bảo bối vì sao phải gia nhập Huyền Thiên Tông?”

Vì sao? Câu hỏi này của nàng lại khiến ta tức giận. Nàng không biết ta vì cái gì sao?

“Vì sao? Đương nhiên là báo thù cho phụ mẫu!”

“Ai, chỉ có nguyên nhân này thôi sao? Báo thù chính là mục tiêu duy nhất của ngươi trên đời này? Người sống trên đời nên nghĩ biện pháp khiến mình cảm thấy vui vẻ, vì sao nhất định phải để mình sống trong đau khổ?”

Ta ngạc nhiên trừng mắt nàng. Lời này của nàng có ý gì? Là trách ta không nên vì phụ mẫu báo thù sao? Là trách ta không vì vinh hoa phú quý mà cam chịu giống nàng?

“Ngươi dựa vào cái gì mà giáo huấn ta? Ta vì phụ mẫu mà báo thù là sai sao? Ta khổ luyện võ công là sai sao? Ngươi có biết trơ mắt nhìn người thân của mình từ từ chết đi có tư vị gì không? Ngươi cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà giáo huấn ta! Nếu trước kia ta chăm chỉ luyện tập võ công, nếu ta chăm chỉ luyện võ công……”

Ta nhớ ra rồi, ta nhớ đến khởi đêm mẫu thân và phụ thân vì cứu ta mới chết. “Nếu không phải ta liên lụy, phụ thân và mẫu thân nhất định có thể chạy thoát, hai người sẽ không phải chết……”

Ta ngã ngồi xuống đất, cố gắng muốn ngăn nước mắt, nhưng không ngăn nổi.

Một bàn tay nhỏ bé ôm vươn ra ôm lấy bả vai của ta, khéo ta vào một vòng tay ấm áp: “Muốn khóc thì khóc đi, nơi này chỉ có mình ta, sẽ không có ai chê cười ngươi.”

Không biết qua bao lâu, ta rốt cuộc ngừng khóc. Đẩy vòng tay của nàng ra, khôi phục lại thần sắc lạnh lùng. Tối nay ta làm sao vậy? Lại cùng nàng nói nhiều chuyện như vậy, còn rơi lệ trước mặt nàng. Ta đã sớm nói với chính mình, không được khóc, bởi vì nước mắt không thể giúp ta báo thù.

“Quân Tử Duyệt!” Lần đầu tiên nàng gọi cả họ tên ta, “Ngươi có biết vì sao phụ mẫu của ngươi lại đặt tên này cho ngươi không?”

Ta sửng sốt, ta chưa bao giờ hỏi qua mẫu thân, phụ thân, nhưng hiện tại cũng không thể nào hỏi nữa rồi.

“Tử, ý chỉ con cái, cũng chính là chỉ ngươi; Duyệt, ý chỉ vui vẻ hạnh phúc. Tử Duyệt, đặt tên này, phụ mẫu ngươi muốn ngươi vĩnh viễn là một người vui vẻ hạnh phúc.”

“Vui vẻ hạnh phúc? Ý ngươi là ta nên vui vẻ hạnh phúc mà sống chứ không phải nghĩ đến chuyện báo thù cho phụ mẫu?” Lời nói của ta mang theo ý châm chọc.

“Thù giết cha, không đội trời chung. Ngươi muốn báo thù tất nhiên ta không thể dị nghị. Nhưng tuyệt đối đừng khiến cuộc đời của ngươi chỉ còn lại một chuyện là báo thù. Có phụ mẫu nhà nào không hy vọng con mình sống tốt, huống chi phụ mẫu của ngươi còn vì ngươi mà…… Chẳng lẽ bọn họ liều mạng bảo vệ ngươi chu toàn là muốn ngươi cả đời sống trong hận thù, sống trong áy náy sao? Đó chắc chắn không phải hy vọng của phụ thân mẫu thân ngươi, chỉ kẻ thù của ngươi mới hy vọng như vậy. Ngươi thật sự muốn một cuộc sống như vậy, để cho kẻ thù đắc ý người thân đau thương?”

Ta không biết nên trả lời nàng như thế nào.

“Ta chưa từng trơ mắt nhìn thấy người thân chết đi, cho nên ta không hiểu suy nghĩ của ngươi. Trước kia ta nghĩ khi ta chết nhất định phải khiến người thân khóc chết đi sống lại, thậm chí đau khổ cả đời, mới có thể thấy được tình cảm của họ với ta. Nhưng…… hiện tại ta không nghĩ như vậy nữa. Hiện tại nếu ta chết, ta hy vọng thân nhân của ta sẽ đau khổ một thời gian, hắc hắc, không đau khổ là không được, nhưng về sau sẽ vui vẻ sống tốt, nghĩ đến chuyện hiện tại bọn họ có thể sống vui vẻ, ta cũng cảm thấy vui vẻ hơn.”

“Người thân của ngươi?” Ta không hiểu lắm, nàng đang nói về người ở Tống phủ kia sao?

“Đúng vậy, người thân của ta, sư tổ, sư phụ, còn có ngươi. Ta hy vọng các ngươi đều có thể sống vui vẻ, giống như các ngươi cũng mong muốn ta có thể sống vui vẻ. Không phải thế sao?”

Lời nói của nàng giống như thứ gì đó tràn vào lòng ta, tuy rằng không hoàn toàn hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Tốt lắm, nói nhiều như vậy, ngươi chưa chắc đã hiểu được. Tóm lại ngươi phải nhớ kỹ, thù là phải báo, nhưng ngoại trừ báo thù, ngươi còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành. Nhất định phải để cho chính mình sống thật vui vẻ. Đó không chỉ là hy vọng của phụ thân mẫu thân ngươi, cũng là của chúng ta.”

“Các ngươi?”

“Đúng vậy, của sư phụ, sư tổ, sư tôn. Ngươi cho là ngoại trừ phụ mẫu, trên đời này không còn ai là người thân nữa sao?”

Ta cảm thấy nước mắt dường như lại muốn tràn ra. Thật là buồn cười, những lời này cũng đáng để ta khóc sao?

“Ha ha, thời gian trôi quá thật nhanh, cũng không còn sớm nữa, hôm nay nói đến đây thôi. Không hiểu cũng không sao, trở về suy nghĩ thêm là được. Sư phụ đi trước.”

“Đợi chút!”

“Còn việc gì sao?”

“Sư phụ, bộ kiếm pháp kia ngài còn không có luyện xong đâu.”

Hừ, dám thừa dịp ta mơ hồ mà muốn chạy.

Nàng xấu hổ đứng ở chỗ đó, chân đã bước được nửa bước rất không tình nguyện thu trở về. Nhìn biểu tình đó, ta nhìn không được mà nở nụ cười.

“A! Má lúm! Ngươi thật sự có má lúm nha! Lúc trước ta cảm thấy ngươi rất giống Cổ Thiên Lạc, bây giờ lại càng giống. Có điều ngươi trắng hơn hắn, trước trước kia hắn cũng rất trắng, nhưng hiện tại lại đen như người Châu Phi. Nhưng cũng rất lạ, trước kia khi hắn trắng cũng không có hồng, nhưng khi đen thì trông lại hồng. Có điều trắng như Duyệt Duyệt bảo bối vẫn dễ nhìn hơn. Ha ha, thật là thú vị, các ngươi chẳng những bộ dạng giống nhau, tên cũng rất giống, một người tên Tử Duyệt, một người tên Thiên Lạc, quả thật cứ như hai huynh đệ.”

Nàng lải nhải nhất một tràng, ta nghe không hiểu hết, chỉ biết nàng nói có một người tên là Cổ Thiên Lạc bộ dạng rất giống ta, tên cũng giống, như là hai huynh đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.