Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 3: Toán học là một vấn đề lớn, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan




Tây Xương Quốc tháng bảy so với Lăng Quốc nóng bức hơn nhiều, lúc này lại là buổi trưa, vô luận là người hay là động vật đều phờ phạc, chỉ có cây cối mới vui vẻ.

Tư Đồ Trường Nhạc cũng vô cùng ủ ê. Hắn ngồi ở trong chính sảnh của quán trọ, liên tục uống nước trà.

Tư Đồ Trường Nhạc ghét nhất là mùa hè. Nắng hè chói chang luôn khiến cho tâm tình hắn khó chịu, còn quần áo luôn vì mồ hôi mà dính vào người, trong lòng càng buồn bực, vào lúc này đi ra đường, đối với hắn mà nói thật sự chuyện khó khăn.

Hắn hy vọng mỗi mùa hè đều có thể ở Phiếu Miểu Phong, bởi vì ngọn núi cao ngất trong mây, khí hậu trên đó so rừng rậm còn mát hơn, nói gì đến tiết trời nóng bức ở Tây Xương Quốc này.

Năm nay, hoàng phi của Tam hoàng tử Tây Xương Quốc bệnh nặng, đặc biệt phái người đến Phiếu Miểu Phong mời Tư Đồ Trường Nhạc đến chữa trị. Tuy rằng Thi gia ở Tây Xương Quốc cũng là một thế gia nổi tiếng về y thuật, nhưng hoàng phi của Tam thái tử chính là công chúa hòa thân của Lăng Quốc, cho nên tin tưởng thần y của Lăng Quốc hơn. Để sư môn có mặt mũi, hắn không thể cự tuyệt.

Chữa khỏi cho hoàng phi, Tam hoàng tử vốn định phái người đưa Tư Đồ Trường Nhạc trở về Phiếu Miểu Phong, nhưng hắn nghĩ nếu đã ra ngoài, thì thuận tiện đi đến kinh thành Lăng Quốc thăm đồ nhi Đa Đa của mình một chít, cho nên hẹn gặp mặt đồ tôn Quân Tử Duyệt ở thành Phú Dương biên cảnh giữa Tây Xương Quốc và Lăng Quốc. Vì thế chỉ yêu cầu người của Tam hoàng tử đưa mình đến một khách điếm nào đó trong thành Phú Dương.

Nhưng thật không ngờ, khi hắn đuổi người đưa tiễn đi, đang vui rạo rực nghĩ đến cảnh khi Đa Đa nhìn thấy hắn và Duyệt Duyệt bảo bối sẽ có phản ứng như thế nào thì Quân Tử Duyệt lại cho người đưa tới một phong thư. Trong thư nói, hắn vô tình phát hiện được hành tung của kẻ thù, muốn đi điều tra, nếu trong vòng ba ngày không trở lại, thì xin sư công tự mình trở về Lăng Quốc.

Nay đã là ngày thứ ba. Tư Đồ Trường Nhạc mệt mỏi ngồi ở bên cạnh bàn, tiếp tục uống nước trà, trong lòng có dự cảm hôm nay Quân Tử Duyệt sẽ không xuất hiện.

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, đôi mắt hoa đào híp lại. Muốn để hắn một mình hắn trở về trong thời tiết thế này, thật sự là muốn giết người nha! Nhưng trở lại quốc đô của Tây Xương Quốc cũng không thể được, trong lòng ảo não, nghĩ rằng nếu là Đa Đa, nhất định sẽ không bỏ hắn một mình thế này. Nhưng người Quân Tử Duyệt truy tìm chính là kẻ thù diệt môn, cũng không thể trách cứ hắn, có điều không thể để cho hắn chìm đắm vào thù hận mãi được, lần này gặp Đa Đa, nhất định phải bảo nàng khuyên nhủ hắn, đừng nhìn tiểu tử này ở bên ngoài có vẻ không quan tâm đến sư phụ kém cỏi của hắn, nhưng trong lòng vẫn thật sự kính trọng nàng.

Lúc này, có một người đi vào trong khách điếm, tiểu nhị được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức phấn chấn lại tinh thần, tiến lên nghênh đón.

Tư Đồ Trường Nhạc thoáng ngẩng đầu, là một nữ tử, tuổi khoảng trên dưới hai mươi, mặc y phục bình thường, không phải loại trang phục đang thịnh hành, trên người còn đeo một túi thuốc, hình như cũng là đại phu. Nhưng tâm tư của Tư Đồ Trường Nhạc lúc này đặt hết vào việc làm thế nào để trở về nước, nên chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu.

Quân Tử Duyệt quả nhiên không xuất hiện. Buổi tối ngày hôm đó, Tư Đồ Trường Nhạc ngồi ở trong phòng nghiêm túc nghiên cứu tấm bản đồ mà Đa Đa thêu cho hắn. Hắn đã hỏi thăm được, từ thành Phú Dương tiến vào Lăng Quốc quốc đi qua thành trấn thứ nhất tên là Hoài Cát, trên bản đồ, cách Hoài Cát gần nhất chính là Lâm An.

Hắn nhờ chưởng quầy khách điếm vẽ một bức bản đồ dẫn đến Hoài Cát, đợi khi đến được Hoài Cát sẽ tìm người hỏi thăm đường đi đến Lâm An. Chỉ cần đến được Lâm An, hắn có thể dựa vào bản đồ mà “thuận lợi” tới kinh thành.

Một đêm này, Tư Đồ Trường Nhạc ngủ thật sự an ổn.

Ngày thứ hai, Tư Đồ Trường Nhạc dựa theo chỉ dẫn của chưởng quầy mà ra đi.

Đi được tới nửa đường, phát hiện có người đi theo phía sau. Khi hắn đi chậm, người nọ cũng đi chậm, hắn đi nhanh, người nọ cũng đi nhanh.

Tư Đồ Trường Nhạc giật cơ hội quay đầu quan sát, phát hiện ra người nọ chính là nữ tử hôm qua gặp ở khách điếm, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Nghĩ rằng hôm qua tuy rằng không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng có cảm giác không phải người lỗ mãng, chắc không phải muốn cướp đoạt tiền tài. Chẳng lẽ nhận ra hắn thân phận “Ngọc diện thần y” của hắn, cho nên muốn đến bái kiến? Nhưng khi nghỉ ngơi trên đường, cũng không thấy nàng kia tiến lên chào hỏi. Không phải vì tiền, không phải vì tài, thì là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì hắn?

Mười sáu tuổi Tư Đồ Trường Nhạc nổi danh, không chỉ vì võ công và y thuật, mà còn vì mỹ mạo của hắn, nhất là cặp mắt hoa đào mê người cùng biểu hiện biếng nhác, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm hắn là cao thủ tình trường, vẫn thường có nữ tử giang hồ yêu thương nhung nhớ hắn.

Trên thực tế Tư Đồ Trường Nhạc từ nhỏ sinh ra lớn lên ở Phiếu Miểu Phong, người thân cận nhất chỉ có sư phụ tức tông chủ đương nhiệm của Huyền Thiên Tông, cùng với những gia phó. Tông chủ của Huyền Thiên Tông chính là Thất hoàng tử Duệ Vương của tiên đế, vô cùng tự phụ, ngoại trừ mẫu hậu và hoàng tỷ, sau này miễn cưỡng có thêm đồ tôn Kim Đa Đa, những nữ tử khác đều coi là cặn bã, cho nên sẽ không nói chuyện nam nữ với Tư Đồ Trường Nhạc.

Năm đó hắn thu đồ đệ Đa Đa, nha đầu kia tuy tuổi còn nhỏ, lại thường xuyên nói ra những từ ngữ kinh người, khiến cho Tư Đồ Trường Nhạc mở rộng cái nhìn hơn về vấn đề nam nữ. Có điều Kim Đa Đa thật ra là một nữ tử chuyển thế trọng sinh từ thế kỷ 21, cho nên giáo huấn Tư Đồ Trường Nhạc không ít quan điểm về một nam nhân tốt.

Tuy rằng Tư Đồ Trường Nhạc không hoàn toàn tin tưởng lời nói của đồ nhi nhà mình, nhưng đối với cách nói phu thê phải vừa kính trọng vừa yêu thương nhau, tín nhiệm lẫn nhau, thì rất tán thành. Hắn hạ quyết tâm nhất định phải tìm được một nữ tử có thể vừa yêu thương vừa kính trọng mình, cùng nhau nắm tay sống đến bạc đầu. Bởi vậy hai mươi sáu năm qua vẫn luôn thanh tâm quả dục, thủ thân như ngọc, hận nhất người khác hiểu lầm hắn là người phong lưu.

Vừa nghĩ đến chuyện nữ tử phía sau rất có thể có chủ ý như vậy, Tư Đồ Trường Nhạc cảm thấy vô cùng phiền chán. Lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ, muốn bỏ nàng kia lại. Không ngờ khinh công của nàng cũng rất cao, hắn chậm nàng cũng chậm, hắn nhanh nàng cũng nhanh, giống như con đỉa bám trên da, đá thế nào cũng không ra.

Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc càng thêm tức giận, cước bộ dưới chân cũng nhanh hơn, tâm tư chỉ đặt vào người phía sau, lại quên mất không nhìn đường, vô tình lạc vào một rừng cây.

Cũng không biết chạy bao lâu, Tư Đồ Trường Nhạc rốt cục vui sướng phát hiện, tiếng bước chân phía sau biến mất, rồi sau đó lại thê thảm phát hiện, chính mình lạc đường.

Tư Đồ Trường Nhạc đi vào rừng cây này như thế nào, hắn hoàn toàn không rõ, thầm nghĩ mau rời khỏi cánh rừng này, trở lại đường lớn. Nhưng vòng đi vòng lại dựa theo khả năng định vị phương hướng đáng thương của mình, vẫn không tìm thấy đường ra ngoài.

Thi Tiểu Tiểu ngồi ở trên cây, nhìn nam tử tuấn mỹ nhất trong những người nàng đã từng gặp vòng tới vòng lui trong rừng cây. Nàng thực u mê, nam tử này không phải muốn đi Hoài Cát sao, vì sao không đi đường chính lại vòng vào rừng, mà hiện tại lại đi vòng vèo ở trong này, cũng không chịu ra ngoài. Nhìn hắn khi thì nghiêm túc, khi thì tức giận, khi thì ai oán, có lẽ đang tìm thứ gì đó. Nàng không muốn quấy rầy hắn, nhưng trời đã bắt đầu tối, cứ tiếp tục thế này, khi nào bọn họ mới có thể đến Hoài Cát.

“Xin hỏi tiên sinh đang tìm cái gì?” Một cái giọng nói tinh tế vang lên bên tai Tư Đồ Trường Nhạc.

“Tìm đường!” Tư Đồ Trường Nhạc tức giận trả lời, rồi sau đó kinh ngạc xoay người, “Ai?”

Đứng phía sau hắn là một nữ tử tuổi trên dưới hai mươi, mặc một chiếc áo choàng màu xanh phổ thông, dung mạo tú lệ, sắc mặt dịu dàng, có điều màu da hơi trắng, không phải trắng trong như ngọc giống hắn, mà là hơi tái nhợt do nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, nhưng lúc này ở dưới ánh chiều tà, lại có vài phần cảm giác phiêu dật như tiên nhân.

Có điều lúc này Tư Đồ Trường Nhạc hoàn toàn không có ý thưởng thức mỹ nhân, hắn chỉ kinh ngạc võ công của nữ tử này, dĩ diên có thể tiếp cận hắn mà không bị hắn phát hiện, mà nàng đúng là nữ tử vẫn bám theo hắn.

Hắn đột nhiên nhớ tới đồ nhi Đa Đa từng nói, trên giang hồ có nữ tử võ công cao cường, thường bắt những thiếu niên tuổi trẻ tuấn tú nảy sinh ý đồ dâm dục. Bản thân hắn tuy rằng không còn trẻ, nhưng vẫn là một mỹ nhân [Đa Đa không phải thường gọi hắn là mỹ nhân sư phụ sao], mà hiện tại sắc trời đã tối, nơi này hẻo lánh, không thấy dấu chân người, chẳng phải đúng là địa điểm, thời điểm thuận lợi cho nàng làm chuyện xấu? Không chừng hắn lạc đường đến đây, chính là do nàng giở trò quỷ.

Nghĩ như vậy, Tư Đồ Trường Nhạc thẹn quá thành giận, không khỏi chửi ầm lên: “Nữ sắc ma này, dám nảy sinh ý niệm xấu xa. Tư Đồ Trường Nhạc ta là người thế nào, sao có thể để cho ngươi đạt được ý đồ!”

Thi Tiểu Tiểu như rơi vào trong mộng, hai mươi năm qua nàng rất ít rời khỏi Y Nhân cốc, cơ hội cùng người khác nói chuyện cũng không nhiều, đừng nói đến việc cãi nhau. Nàng không rõ Tư Đồ Trường Nhạc đang tức giận cái gì, nhưng mơ hồ biết hắn đang tức giận với mình, chẳng lẽ thật sự là quấy rầy hắn tìm đồ?

“Ta, ta chỉ là muốn giúp…giúp ngươi……” Giọng nói của Thi Tiểu Tiểu càng nhỏ.

“Giúp? Loại chuyện này sao có thể nói ‘giúp’?”

“Ta thấy ngươi tìm đã lâu rồi mà vẫn chưa tìm được……” Thì ra một chuyện như thế mà nàng cũng không giúp được, Thi Tiểu Tiểu nghĩ thế không khỏi có chút khổ sở.

“Ngươi, ngươi đừng bày ra bộ dạng này, cũng không phải ta khi dễ ngươi.” Nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, Tư Đồ Trường Nhạc lại không thể nào làm bộ hung ác được nữa, “Sao ngươi lại cảm thấy ta đang tìm đồ vật?”

Nữ tử không quá giống nữ sắc ma trong miệng Đa Đa, hắn cảm thấy hai người này hình như có hiểu lầm gì đó.

“Ngươi ở chỗ này loanh quanh vài vòng cũng không chịu rời đi, không phải là đang tìm đồ sao?”

Tư Đồ Trường Nhạc cảm thấy mồ hôi trên trán càng nhiều, thì ra hắn vẫn đi lòng vòng ở đây. Nhưng đương nhiên hắn không thể thừa nhận mình lạc đường.

“Đúng vậy, đúng vậy, ta đang tìm một vật. Nhưng tại sao ngươi lại đi theo ta?” Nghĩ vậy, Tư Đồ Trường Nhạc cảm thấy hợp tình hợp lý hơn.

“Ta, ta muốn đi Hoài Cát, nhưng không biết đường đến đó, cho nên……” Thi Tiểu Tiểu nói xong, mặt đỏ lên.

Thì ra thật sự là hiểu lầm, Tư Đồ Trường Nhạc nhẹ nhàng thở ra,“Ta cũng không nhận được đường, một đường đi đều phải hỏi thăm, nếu cô nương ngại phiền toái……”

“Sẽ không, sẽ không, dọc đường đi ta cũng đều phải hỏi thăm, đã thành thói quen.”

Không biết vì sao, Thi Tiểu Tiểu rất sợ nam tử này bỏ nàng ở lại, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, mặt lại đỏ.

Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc vui vẻ, xem ra cảm giác phương hướng của nữ tử này tốt hơn hắn, dọc đường đi đều hỏi thăm mà vẫn không đi nhầm, vừa rồi còn nhìn ra được hắn đang đi lòng vòng, chung đường với nàng có lẽ sẽ không bị lạc. Lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, cảm thấy thật dễ nhìn.

Lập tức hai người giới thiệu với nhau. Thi Tiểu Tiểu kinh hỉ phát hiện ra nam tử này chính là “Ngọc diện thần y” nổi tiếng thiên hạ, trong lòng không khỏi thêm vài phần hảo cảm. Tư Đồ Trường Nhạc cũng kinh ngạc khi biết nữ tử chính là truyền nhân của Thi gia ở Y Nhân cốc.

Thừa dịp sắc trời chưa quá tối, hai người vội vàng quay trở lại đường chính. Tư Đồ Trường Nhạc tất nhiên rất khách khí để cho Thi Tiểu Tiểu đi ở phía trước, giấu giếm dấu vết để cho nàng làm người dẫn đường. Thi Tiểu Tiểu tuy rằng lần đầu tiên vào cánh rừng này, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, cho nên có thể thuận lợi giúp hai người ra khỏi cánh rừng. Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc lại càng mừng rỡ.

Dọc đường đi sau đó, Tư Đồ Trường Nhạc đưa bản đồ cho Thi Tiểu Tiểu, những nơi không rõ lắm sẽ để nàng đi hỏi đường. Hắn nói với Thi Tiểu Tiểu, nữ tử hỏi đường so với nam tử dễ dàng hơn, hơn nữa có thể rèn luyện kỹ năng nói chuyện với người khác cho nàng. Đương nhiên, cũng có những lúc Tư Đồ Trường Nhạc tự cho là đúng đi nhầm đường, hắn lại nói với Thi Tiểu Tiểu là đang khảo nghiệm năng lực nhận đường của nàng.

Đối với tất cả những chuyện này, Thi Tiểu Tiểu không hề nghi ngờ. Phải biết rằng người trong Thi gia phần lớn đều có tính cách quái dị, chỉ ham thích nghiên cứu y thuật, hàng năm đều ở trong Y Nhân trong cốc, trừ những chuyện gì liên quan đến y thuật, nếu không sẽ không tiếp xúc với người ngoài, ngay cả người trong nhà đều hiếm khi gặp nhau. Bởi vậy Thi Tiểu Tiểu làm sao có thể hiểu được chiêu trò của Tư Đồ Trường Nhạc, thực sự cho nằng hắn lo nghĩ cho mình, hơn nữa dọc đường đi Tư Đồ Trường Nhạc cùng nàng nói những chuyện thú vị trong lúc hành nghề y, cũng cùng nàng thảo luận những vấn đề có liên quan đến y thuật, hai người đều vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là khi Tư Đồ Trường Nhạc nói đến lý tưởng hành y của mình: vừa cứu sống người, lại có thể trong những cơn bệnh hoạn thực tế tìm được y thuật đột phá, mà không câu nệ sách vở hoặc là kỹ thuật chuyên môn. Những lời này nếu để cho những người khác của Thi gia nghe được, nhất định sẽ xảy ra tranh luận. Bởi vì những lời này tương phản với chủ trương của Thi gia. Thi gia xem bệnh, chỉ chữa những bệnh có tính khiêu chiến, bệnh bình thường không được để vào trong mắt bọn họ, cho dù là quý tộc hoàng thân quốc thích. Nếu vì quý tộc mà xem bệnh như Tư Đồ Trường Nhạc cũng sẽ bị bọn họ châm chọc cho là chữa bệnh vì quyền quý.

Nhưng Thi Tiểu Tiểu thiên tính thuần lương, ý nghĩ cũng không cực đoan giống những người khác. Nàng nghĩ những người phú quý cũng có thể sinh bệnh, sao có thể nói xem bệnh cho bọn họ là muốn leo lên quyền quý. Hơn nữa dọc đường đi, phàm là đụng tới người cần chữa bệnh, vô luận sang hèn, nặng nhẹ, Tư Đồ Trường Nhạc đều đáp ứng, nàng cũng ở một bên giúp đỡ, tự mình trải nghiệm bệnh thực tế so với việc vùi đầu nghiên cứu trong phòng hoàn toàn không giống nhau, trong lòng cũng dần dần nảy sinh ý niệm hành y thiên hạ. Lại quay đầu nhìn Tư Đồ Trường Nhạc mặc dù đi đường xa mệt nhọc nhưng vẫn sải bước tiêu sái, nghĩ nếu có thể cùng hắn mãi như thế này thì thật tốt, nghĩ xong lại bất giác lại đỏ mặt.

Tư Đồ Trường Nhạc đương nhiên không biết tâm sự của nữ hài tử, nhưng dọc đường này hắn cũng vui vẻ thoải mái. Lúc trước nếu chung đường với sư phụ, hắn chỉ bị dạy dỗ; chung đường với đồ đệ, căn bản hắn không có cơ hội xen mồm; chung đường với đồ tôn, tuy rằng có thể nói hết mình, nhưng đối với khuôn mặt lạnh băng trước sau như một của Tử Duyệt, là ai thì cũng không còn hứng thú; những người khác thì đều cung kính hắn như thần, nào dám nói chuyện tán gẫu với hắn. Giống như hiện tại, vừa không cần lo lắng tìm không thấy đường, lại có người nguyện ý trò chuyện với hắn, có người bạn như thế, sao có thể không vui vẻ thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.