Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 64: Hiểu lầm




“Lạnh.” Lăng Canh Tân thành thật đáp.

“Dù sao chăn này cũng dính thuốc mỡ rồi, cứ đắp lên.” An Nhược Hảo đắp chăn cho hắn, mình thì chuẩn bị tắm rửa.

“Nhắm mắt!” An Nhược Hảo hung ác nói, Lăng Canh Tân không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, nhưng thừa dịp nàng không chú ý lại hé mắt ra.

An Nhược Hảo nhìn chung quanh một vòng, khi nào phải cho gian phòng này thêm vài tấm vách ngăn, treo vài tấm rèm cũng tốt, nếu không thật bất tiện. Nàng nghĩ như vậy, nhấc chân vào nước, nước ấm áp ngập qua người, thật thoải mái.

Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt hưởng thụ của An Nhược Hảo, nở nụ cười. Hắn từ từ nhớ lại chuyện tối qua, hắn còn nhớ loáng thoáng. Hắn vẫn cho rằng đó là nằm mơ, thì ra là thật, hắn nở nụ cười.

An Nhược Hảo tắm xong, cả người sảng khoái, tâm tình cũng tốt. Nàng từ từ lấy xiêm áo trong tủ quần áo ra đang định khoác thêm, lại nghe Lăng Canh Tân cau mày bắt đầu kêu la: “Tiếu Nhan, ta lạnh.”

“Sao, chẳng lẽ vừa rồi mắc mưa bị cảm lạnh rồi.” An Nhược Hảo gấp gáp đến mức xoay vòng vòng.

“Tiếu Nhan, trên giường rất lạnh.” Lăng Canh Tân co lại thành một đống.

“Đừng lộn xộn, thuốc bôi trên người chùi hết ra chăn rồi.” An Nhược Hảo ngăn động tác lộn xộn của hắn lại, cởi áo ngoài vừa mới mặc lên, trượt vào trong chăn, ôm Lăng Canh Tân thật chặt, “Ôm ta sẽ không lạnh nữa.”

“Ừ.” Lăng Canh Tân theo lời ôm lấy nàng, thật ra thì trong lòng vui như nở hoa, hóa ra Tiếu Nhan nhà hắn rất dễ lừa gạt.

“Khi nào vết thương trên người chàng mới có thể tốt nhỉ?”

“Không biết.” Lăng Canh Tân tự mình xem chừng sau năm sáu ngày là có thể tốt lên, nhưng chờ hắn tốt lên nói không chừng Tiếu Nhan sẽ không để cho hắn như vậy, vẫn cứ kéo thêm mấy ngày thôi.

“Bây giờ bắt đầu mùa đông rồi, cả ngày như vậy ngộ nhỡ cảm lạnh không tốt lên thì làm thế nào?”

“Ôm Tiếu Nhan sẽ không cảm lạnh nữa.” Đầu Lăng Canh Tân tựa vào ngực nàng, ngửi hương vị thơm tho trên người nàng.

“Ôi.” An Nhược Hảo vuốt ve mái tóc đen sáng của hắn, khẽ lo lắng.

“Tiếu Nhan, tại sao nàng không có sữa?”

An Nhược Hảo thiếu chút nữa thì bị miếng nước bọt sặc chết: “Khụ khụ.”

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân ngẩng đầu lên từ trước ngực nàng.

“Cái đó phải sinh em bé mới có.” Cuối cùng An Nhược Hảo vẫn giải thích.

“A, vậy sao Lương lão nhị thích mút quả phụ Tiếu, ta còn tưởng có sữa đấy.”

“Lần sau không cho nhìn, biết chưa.” An Nhược Hảo nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của quả phụ Tiếu, hơi ghen tỵ.

“A, không có sữa, tại sao muốn mút chứ?” Lăng Canh Tân hỏi vấn đề khiến An Nhược Hảo càng dở khóc dở cười.

“Nhị ca, đây chẳng qua là một mánh khóe tán tỉnh.”

“Tán tỉnh?” Lăng Canh Tân kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên bàn tay đưa tới chỗ nào đó của An Nhược Hảo, dò xét không nặng không nhẹ ấn xuống một cái, “Giống như vậy sao?”

An Nhược Hảo chỉ cảm thấy trên người nàng đã lập tức bị đốt lên, nhưng lý trí để cho nàng ép xuống: “Ai dạy chàng?”

“Chân lưu manh.” Ngược lại Lăng Canh Tân thành thực, trực tiếp bán đứng người phía sau, “Hắn nói như vậy, nàng mới có thể thoải mái hơn.”

An Nhược Hảo còn chưa lên tiếng, Lăng Canh Tân lại nhấn mấy cái: “Thoải mái không, Tiếu Nhan?”

An Nhược Hảo định nói chuyện, nhưng khoái cảm này khiến cho nàng không nói ra lời, không nhịn được liền hừ hừ một tiếng: “Nhị ca, đừng động nữa.”

“Không thoải mái?”

“Ặc, rất thoải mái, nhưng đừng động đậy nữa.” An Nhược Hảo tóm lấy tay của hắn, bỏ vào trước ngực.

“Tiếu Nhan không thích?”

“Không phải, cái này, chờ thân thể nhị ca tốt lên rồi nói.” An Nhược Hảo nhắm mắt lại, nếu không phải trên người hắn có vết thương, nàng thật sự sẽ lập tức ăn hắn. Nàng phát hiện trong thoáng chốc, nàng lại, nàng lại có thể…

Không mặt mũi gặp người, không mặt mũi gặp ai…

Mấy ngày tiếp theo, Lăng Canh Tân được An Nhược Hảo cưng tận trời. Hắn tùy tiện hừ hừ hai tiếng, An Nhược Hảo gấp đến mức xoay vòng vòng. Nếu hắn nói một tiếng đói rồi, An Nhược Hảo sẽ làm đồ ăn ngon cho hắn trước tiên; nếu hắn nói nhàm chán, An Nhược Hảo có bận rộn việc gì cũng để đó, bố trí kể chuyện xưa cho hắn. Cảm giác được cưng chiều thật tốt.

“Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh thấy An Nhược Hảo đang giặt quần áo bên dòng suối, đôi tay nhỏ bé lạnh cóng đến đỏ ửng.

“Chuyện gì?” An Nhược Hảo thấy vạt áo Viên Phú Cảnh qua khóe mắt, phía trên thêu chút hoa văn màu vàng, trả lời nhạt nhẽo.

“Rất lạnh chứ?”

“Không lạnh.”

“Chăm sóc nhị ca của nàng rất vất vả chứ?”

“Không khổ cực.”

“Nàng và Ngô Đắc Nhân không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có.” An Nhược Hảo dừng lại một chút, “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

“Nếu như nàng theo ta, về sau không phải giặt quần áo vào mùa đông, không cần khổ cực chăm sóc người khác, đương nhiên có người làm giúp nàng…”

“Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo đứng dậy, đối diện với hắn, “Xem ra ta cần phải nói rõ ràng với ngươi.”

“Nàng…”

“Trước đây ta không biết nên cự tuyệt ngươi như thế nào, khiến cho ngươi từng bước hiểu lầm. Viên Phú Cảnh, ta nói rõ ràng cho ngươi. Ta không thích ngươi, ta sẽ không gả cho ngươi.” Giọng điệu An Nhược Hảo không được tốt, nhìn hắn mím môi, giống như bị tổn thương tận tim.

Viên Phú Cảnh cũng không cam tâm, đúng là hắn không hiểu nữ nhân, nhưng hắn cho là hắn không hề thua kém Lăng Canh Tân ở điểm nào, thậm chí mạnh hơn hắn ta gấp trăm lần: “Ta kém nhị ca nàng ở điểm nào!”

“Không phải vấn đề hơn kém, mà là ta, vốn không thích ngươi. Lúc trước ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta cũng chỉ nể tình láng giềng không muốn vạch mặt mới chưa nói ngươi, nhưng rõ ràng là ngươi hiểu lầm. Đó không phải lạt mềm buộc chặt, là ta quá do dự, trước kia phụ thân ta cũng đã nói, ta vẫn không sửa được. Nhưng giờ phút này, ta có thể rất dứt khoát nói rõ ràng cho ngươi, ta thích nhị ca của ta, từ nay về sau ta sẽ cùng hắn!”

“Nàng, nàng nói bậy!” Mặt Viên Phú Cảnh đỏ lên.

“Ta không nói bậy, ta nói tất cả là sự thật. Ta vốn lo lắng dứt khoát nói xong sẽ làm đau lòng ngươi, nhưng uổng công ngươi là người đọc sách vẫn không hiểu ý tứ của ta.”

“Nàng chính là nói bậy, sao ta lại không sánh bằng kẻ nhà quê một cục đó!” Viên Phú Cảnh tức giận đến mức cổ cũng đỏ, hắn vẫn cho rằng mình là người đọc sách duy nhất trong thôn này, bình thường mọi người đều tâng bốc hắn, Lăng Canh Tân tuyệt đối chỉ có thể bị giẫm dưới chân. Nhưng mà An Nhược Hảo này, hoàn toàn điên đảo rồi, nàng nói nàng thích kẻ quê mùa đó, nàng không thích hắn!

“Không cho ngươi nói nhị ca là kẻ quê mùa một cục!” An Nhược Hảo nghe hắn mắng Lăng Canh Tân, cũng nổi giận.

“Ngươi đi với nhị ca ngươi đi, ngươi sẽ phải hối hận!” Viên Phú Cảnh tức giận hất thẳng tay, không đề phòng chân trượt suýt té vào trong nước, may mà An Nhược Hảo kéo được hắn.

Hắn nhìn bàn tay bé nhỏ đỏ ửng, tức giận trong lòng bốc lên, mạnh mẽ hất tay nàng ra. An Nhược Hảo bị đẩy vào trong nước. Hắn nhìn nước cạn, xoay người định rời đi, đột nhiên thấy đóa bách hợp màu vàng trên cổ nàng, trong lòng kinh hãi. Nàng lại là…

An Nhược Hảo định mắng hắn lấy oán trả ơn, quay đầu lại nhìn thấy khiếp sợ trong mắt hắn, đột nhiên giống như làm ra quyết định gì đó, bước đi nhanh. Trong nước rất lạnh, nàng vội vàng trở về thay quần áo, bây giờ nhị ca bệnh, nàng không thể bị bệnh.

Về đến nhà, Lăng Canh Tân đang làm ổ trên giường, thấy nàng ướt sũng chạy vào cửa thì nhíu mày: “Tiếu Nhan, sao vậy?”

“Vừa rồi không cẩn thận bị trượt chân té.” An Nhược Hảo cười cười, đồng thời múc nước nóng từ trong nồi lớn ra thay quần áo, “Nhắm mắt.”

“Ừ.” Lăng Canh Tân ngoan ngoãn nhắm mắt lại: Tiếu Nhan đi ra ngoài giặt quần áo không cẩn thận rơi xuống nước, hai ngày trước trồng rau còn không cẩn thận cắt vào tay, hắn không muốn phải tiếp tục giả bộ. “Vừa rồi ta gặp Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo suy nghĩ một chút vẫn nên nói ra.

“Cái gì?” Lăng Canh Tân mở mắt ra, hắn vẫn còn tiếp tục giả vờ rất tốt.

“Hắn ta giống như bị điên, muốn ta gả cho hắn.”

“Nàng nói sao?” Lăng Canh Tân ưu tư.

“Đương nhiên là không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.” An Nhược Hảo nghĩ, ngắt được đóa đào hoa, trong lòng sảng khoái không ít, có đôi khi vạch mặt cũng cần thiết.

“Vậy thì tốt.” Lăng Canh Tân yên lòng, nhớ tới Viên Phú Cảnh chạy tới quầy rầy Tiếu Nhan nhà hắn, trong lòng lại khó chịu, nhưng không giả bộ tiếp, sủng ái mấy ngày này sẽ không còn nữa. Nhớ tới thời gian không có người sủng ái, hắn liền đau thắt lưng.

“Sao vậy, khó chịu ở đâu?” An Nhược Hảo nhìn hắn cau mày, vểnh môi, thỉnh thoảng ấn hông.

“Ta đau thắt lưng.” Dáng vẻ gấp gáp của An Nhược Hảo hoàn toàn rơi vào trong mắt hắn, thật sự đau lòng, nhưng tính toán vụn vặt trong lòng thắng được cảm tính, giả bộ mấy ngày, liền mấy ngày.

An Nhược Hảo thấy hắn ấn ngực: “Ngực cũng đau?”

“Ừ.”

“Ta đi tìm Mộc lão đầu.” Lần này An Nhược Hảo hoàn toàn sốt ruột.

“Đừng.” Lăng Canh Tân thấy nháo lớn rồi, vội vàng kéo nagnf, dùng sức quá mạnh, khi kéo nàng vào trong ngực, lần này thật sự làm bị đau hông rồi, “Đau –”

“Như thế nào?” An Nhược Hảo vội khóc.

“Đừng động.” Lăng Canh Tân đè nàng dưới thân, An Nhược Hảo nhìn hắn đau động cũng không dám động.

“Tiếu Nhan, để cho ta ôm nàng sẽ không đau.” Lăng Canh Tân xấu hổ, bây giờ sợ rằng nói dối mặt cũng không đỏ, mới không cần đỏ mặt, không cần, lưu manh nói không sai, quả nhiên phải ăn vạ mới ôm được mỹ nhân về.

“Nhị ca?” An Nhược Hảo lẳng lặng vùi trong ngực hắn, lông mi dài lưu lại một bóng mờ dưới mắt, mang theo tình ý dịu dàng.

Ngay sau đó, cặp môi khêu gợi của Lăng Canh Tân đã dính vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.