Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 63: Bên trọng bên khinh




Edit+beta : Canina

Không đầy một hai tiếng sau, tin tức hai đội ngũ của Đan Lăng quốc đều ngoài ý muốn thẳng tiến tứ cường đã nhanh chóng được truyền ra ngoài.

"Thì ra, lần này Đan Lăng quốc lại có nhiều lá bài chưa lật đến vậy, một chi đội ngũ có thực lực cường đại khiến cho người ta phải cứng họng, một đội khác vận khí tốt đến mức làm cho người muốn khóc." Ngay cả đám dân thường Nam Sở quốc vốn chẳng biết Đan Lăng quốc rốt cuộc ở chỗ khỉ ho cò gáy nào, lần này cũng nhìn bọn họ với cặp mắt khác xưa.

"Không biết kế tiếp còn có thể xuất hiện kỳ tích nữa không, trong trận chung kết Thần Long đại tái, đồng thời nhìn thấy cả hai chi đội ngũ của các học viện Đan Lăng quốc?" Dân chúng Nam Sở quốc trong lòng rất phức tạp, một mặt, dĩ nhiên hi vọng quốc gia mình lấy được thắng lợi cuối cùng, mặt khác, vừa cũng hi vọng lúc sinh thời chính mình có thể chứng kiến kỳ tích phát sinh.

Trên đường lớn, trên khắp phố phường ngõ nhỏ, trong tửu quán, mọi người rối rít nghị luận cuộc tranh tài mới vừa kết thúc, đám người Gia Cát Minh Nguyệt bất ngờ đắc ý xuất tuyến cùng với mấy người Bách Lý Tước La cường thế xuất kích, còn có Việt Tĩnh Xuyên nhục nhã nhận thua, vì bọn họ tăng thêm không ít đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu, dĩ nhiên, đối với việc Việt Tĩnh Xuyên nhận thua đội ngũ Đan Lăng quốc, mọi người thống nhất cho rằng bọn họ lại giẫm phải vận cứt chó, đồng thời lần nữa làm ra đủ loại suy đoán, thậm chí so với lần trước, những suy đoán lần này còn kỳ quái kinh người và xa rời thực tế hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt không có tâm tư quan tâm đến những chuyện như vậy, bởi vì mới vừa trở lại chỗ ở không lâu, một gã Kiếm Sĩ cùng một gã triệu hoán sư liền đánh tới cửa, chính là hai gã học viên thua không cam lòng của Đông Thịnh quốc.

Phía ngoài, không ít học viên vây quanh xem náo nhiệt, đối với vận khí tốt đến mức khiến cho người ta giận sôi của đám người Gia Cát Minh Nguyệt, bọn họ trừ hâm mộ ghen tỵ còn có tò mò, thực sự chân chính của chi đội ngũ này, rốt cuộc là thế nào?

Yên lặng, rất yên lặng.

"Chẳng lẽ không đánh nhau, biến chiến tranh thành tơ lụa?" Các học viên đang mỏi mòn chờ mong cảm thấy hơi thất vọng.

Đang lúc này, bên trong truyền ra một tiếng gào khóc thảm thiết, còn có một hồi bùm bùm bôm bốp."Không thể nào, thực lực chi đội này của Đan Lăng quốc lại tệ như vậy sao, đây hoàn toàn chính là đơn phương hành hạ đến chết !" Các học viên không nghe được âm thanh thường gặp trong quyết đấu, chỉ nghe thấy ai đó bị trực tiếp ném đi sau đó là một hồi tiếng ẩu đả, không khỏi âm thầm lắc đầu, chỉ có chút xíu thực lực mà cũng dám tới tham gia Thần Long đại tái, hơn nữa còn có thể đi vào tứ cường, xem ra lời đồn lúc trước rất có thể là sự thật, nội tình đen tối, nhất định có nội tình đen tối.

Bọn họ không hề nghĩ rằng người bị đánh là Kiếm sĩ Đông Thịnh quốc, dù sao ở vòng thứ nhất mấy người kia đã chiến thắng Hiền Xương quốc - một trong bát cường lần trước, thực lực quá rõ ràng, làm sao có thể bị đánh đến mức ngay cả chút lực hoàn thủ cũng không có.

Đang lúc các học viên không ngừng lắc đầu trước thực lực Đan Lăng quốc, một gã thanh niên mặt mũi hoàn toàn biến đổi bị ném bay ra ngoài, tay chân còn đang không ngừng co quắp.

"A! Là người Đông Thịnh quốc." Một gã học viên vây xem nhìn thật lâu, cuối cùng nhận ra cái đầu heo này là ai.

Ngay sau đó, một gã triệu hoán sư quần áo rách rưới vẻ mặt đau thương giống như mới vừa bị bánh xe nghiền qua cùng với ma sủng đang hấp hối cũng bị ném ra ngoài theo.

Kiếm sĩ và triệu hoán sư chủ lực của Đông Thịnh quốc trong vòng thi đấu thứ nhất lại bị đánh cho thành ra như vậy, ngay cả chút lực hoàn thủ cũng không có! Tất cả mọi người sợ ngây người, hai mặt nhìn nhau, một ý niệm trong đầu đồng loạt dâng lên: "Chẳng lẽ, Đan Lăng quốc ẩn giấu thực lực mạnh mẽ như vậy!"

"Còn may, kết quả không tệ như ta nghĩ." Việt Tĩnh Xuyên nhìn hai tên bạn học thê thảm không nỡ nhìn, mừng rỡ thấp giọng tự nói, sau đó tiến lên một tay vác bọn họ lên vai, đi về.

Những học viên vây xem vẫn còn kinh nghi chưa định*, nhìn thấy Việt Tĩnh Xuyên, trong mắt không còn khinh miệt và giễu cợt như lúc trước, chỉ có kinh ngạc và nghi ngờ.

*kinh nghi chưa định : kinh hãi hoảng sợ nghi ngờ chưa kịp bình ổn lại tinh thần

"Bọn họ, mạnh thật!" Gục ở trên vai Việt Tĩnh Xuyên, tên Kiếm Sĩ kia gian nan nói ra lời.

"Nói nhảm, nếu không sao ta lại thua?" Việt Tĩnh Xuyên thản nhiên nói.

"Ngươi thua? Nhưng mà chúng ta hoàn toàn chưa giao thủ mà?" Kiếm Sĩ miễn cưỡng hé ra cặp mắt sưng to như quả đào, kinh ngạc một trận, "Chẳng lẽ, lần trước ngươi đi Đan Lăng quốc cũng đã bại bởi bọn họ?"

"Đó chỉ là lần thứ nhất." Nhớ tới tình cảnh lần trước, Việt Tĩnh Xuyên hơi đỏ mặt, nói tiếp, "Mới vừa rồi, ta cũng đã thua!"

"Mới vừa rồi. . ." Kiếm Sĩ hoàn toàn mơ hồ.

"Đúng vậy, mới vừa rồi ta cũng thua, chẳng qua là ngươi không nhìn ra, sau này ngươi sẽ hiểu." Việt Tĩnh Xuyên trầm giọng nói.

Mới vừa rồi đứng đối diện nhóm người của học viện Thiên Phong Học Viện, mặc dù song phương không hề ra chiêu, thật ra thì cũng đã từng có một cuộc giao phong không tiếng động, Việt Tĩnh Xuyên kinh ngạc phát hiện, khí thế của hắn, thế nhưng không cách nào tạo thành một chút ảnh hưởng đối với Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, sau đó, từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt lặng lẽ toát ra một luồng uy lực thần bí, hoàn toàn chế trụ khí thế của hắn, hiển nhiên thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt đã tăng lên rất nhiều so với lần giao thủ trước, nếu như nói lần trước hắn còn một phần cơ hội chiến thắng, như vậy lần này, Việt Tĩnh Xuyên rất rõ ràng, bản thân một chút cơ hội cũng không có. Mà thực lực của Lăng Phi Dương cũng tương đương với hắn, cho dù có chênh lệch cũng cực kỳ bé nhỏ, chỉ bằng thực lực mấy tên bạn học của hắn, căn bản là tư cách khiêu chiến cũng không có.

Ở trong mắt người bình thường, Đông Thịnh quốc không chiến mà bại là một loại sỉ nhục, nhưng trên thực tế, trong trận giao phong không tiếng động lần này, Việt Tĩnh Xuyên đã thua, thua rất triệt để, thua đến mức một chút cơ hội cũng không có. Dứt khoát nhận thua, người khác còn có thể suy đoán nguyên nhân, bọn họ ném đi mặt mũi bên ngoài. Nếu như động thủ, đó mới là thật sự mất đi mặt mũi từ tận trong áo lót!

"Thần tượng à, ngươi thua thì ngươi nói trước một câu đi, cần gì để cho ta đi đánh trận này chứ!" Hữu khí vô lực gục ở trên vai Việt Tĩnh Xuyên, tên Kiếm Sĩ kia âm thầm bi phẫn gào thét. Nếu biết thần tượng của chính mình cũng thua, hắn mới không đi chịu ăn đòn.

"Bọn họ lại mạnh đến mức này." Triệu hoán sư được Việt Tĩnh Xuyên mang đi hữu khí vô lực nói, nhưng trong lòng cũng vô cùng rung động. Thật là đáng sợ, mạnh đến tình trạng như vậy. Sự không cam lòng ở trên lôi đài lúc này đã tiêu trừ toàn bộ, thay vào đó là kính sợ.

"Bọn họ rất mạnh, nhưng chúng ta cũng phải nỗ lực." Việt Tĩnh Xuyên nhìn về phía trước, cau chặt chân mày. Bỗng nhiên hắn có một cảm giác, bất kể hắn cố gắng thế nào, cũng không thể đuổi theo bước chân Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn cho rằng lần này đối đầu trên lôi đài, thực lực tăng cường không ít cho nên hắn có thể đánh một trận với nàng, nhưng mà, không ngờ còn chưa giao thủ, đã biết mình sẽ thua, thua một cách triệt để!

Tin tức tuyển thủ Đông Thịnh quốc bởi vì không cam lòng, đi khiêu chiến tiểu đội thứ hai của Đan Lăng quốc lại bị đánh cho thành đầu heo, truyền đi nhanh như gió. Đội ngũ của Gia Cát Minh Nguyệt biến thành thần bí. Bọn họ thật sự nhờ vận cứt chó nên mới thắng? Thoạt nhìn cũng không phải! Là ở ẩn giấu thực lực? Nếu như là vậy thì thật là đáng sợ! Trong nhất thời, khắp kinh thành đầy rẫy những lời đồn đại về tiểu đội của Gia Cát Minh Nguyệt, càng ngày càng đặc sắc. Nhưng mà, sau chuyện lần này, mọi người càng thêm mong đợi trận tranh tài tiếp theo của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt. Đối thủ tiếp theo của bọn họ chính là đội ngũ Thái Hưng quốc. Thực lực của Thái Hưng quốc, rất mạnh. Rất nhiều người đều đang suy đoán, trận tranh tài tiếp theo có hình thức như thế nào. Đội ngũ này của Đan Lăng quốc, liệu có tiếp tục chiến thắng một cách vô cùng kỳ quái như hai lần trước hay không? Tóm lại, những trận thi đấu của đội ngũ Gia Cát Minh Nguyệt, ban đầu không ai hỏi thăm, đến bây giờ người người chú ý, chuyển biến cực kỳ to lớn.

Sòng bạc bên kia, nổ tung. Tỉ lệ đặt cược của tiểu đội Đan Lăng quốc, từ 1 ăn 5 biến thành 1 ăn 1! Lão bản không dám để tỉ lệ đặt cược cao như vậy nữa rồi. Không ít người vọt vào sòng bạc, đặt cược tiểu đội thứ hai của Đan Lăng quốc thắng!

"Lão bản, bên kia đã liên lạc tốt lắm." Trong thư phòng, quản lý sòng bạc khẽ báo cáo với ông chủ.

"Rất tốt, bảo bọn họ mau mau hành động, cầm đổ phiếu về, bất kể là trộm hay là cướp. Chỉ cần thu hồi lại cho ta là được." Nét mặt ông chủ âm tàn , hung ác nói. Thật không nghĩ tới, người đặt 9 triệu kim tệ kia lại thắng, tỉ lệ đặt cược là 1 ăn 5, vậy thì phải bồi ra hơn 40 triệu kim tệ! Nói đùa gì vậy, bồi xong chính mình uống gió tây bắc mà sống sao? Cho nên hắn cho người ta đi liên lạc với một đoàn đạo tặc, để cho bọn họ nghĩ biện pháp mang đổ phiếu về. Hắn đã biết những người đặt cược chính là tiểu đội thứ hai của Đan Lăng quốc rồi. Có điều, vậy thì sao chứ? Hắn không thể đem tiền chính mình khổ sở kiếm được không công giao nộp ra ngoài như vậy. Hơn nữa hắn đoán chừng, mấy người kia, có lẽ vẫn sẽ tự mua mình thắng. Cho dù tỉ lệ đặt cược hiện tại biến thành 1 ăn 1, hắn cũng sẽ không mạo hiểm nữa. Đêm dài lắm mộng, mau mau đem đổ phiếu về thôi, đoàn đạo tặc kia nếu có thể đả thương một hai người trong số bọn họ, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với trận thi đấu tiếp theo. Vậy thì sẽ không sợ bọn họ lại chiến thắng nữa.

"Vâng, ông chủ." Quản lý gật đầu.

"Đây là tiền đặt cọc đã đáp ứng với bọn họ." Ông chủ ném ra một tấm thủy tinh tạp, quản lý vội vàng đón được. Bên trong thủy tinh tạp này có năm mươi vạn, sau khi chuyện thành công, còn phải trả thêm bảy mươi vạn kim tệ. Giá tiền này không hề rẻ, nhưng mà so với số tiền bồi cược, cũng rẻ hơn nhiều. Hơn nữa đoàn đạo tặc này rất có thực lực, ông chủ tin tưởng bọn họ có thể làm xong chuyện này một cách hoàn mỹ. Đối phương chính là đoàn đạo tặc khiến cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật - Huyết Phong nha!

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên không biết ông chủ sòng bạc đã mời người để đối phó bọn họ.

"Trận tranh tài tiếp theo, đối thủ là Thái Hưng quốc." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn danh sách đối chiến, suy tư.

"Ừm, nhưng mà, Minh Nguyệt, chuyện chúng ta tò mò ngươi còn không nói cho chúng ta biết a. Tại sao Việt Tĩnh Xuyên nhận thua sảng khoái như vậy? Hơn nữa ánh mắt ngươi nhìn hắn sao lại kỳ quái như vậy? Các ngươi biết không?" Mặc Kỳ Thần trợn mắt hỏi. Mở đầu Hạo cũng rất tò mò. Lăng Phi Dương thì ở một bên lặng lẽ rót trà cho Gia Cát Minh Nguyệt. Trưởng Tôn Ninh Hạo đang đau khổ tính toán xem lần này bọn họ có thể thắng bao nhiêu tiền.

"Từng giao thủ với hắn một lần." Gia Cát Minh Nguyệt thả danh sách đối chiến trong tay xuống, "Ở phủ đệ của Thanh tiên sinh từng giao thủ với hắn hai lần. Vốn là hắn định khiêu chiến Thanh tiên sinh, nhưng mà, ta thay Thanh tiên sinh xuất chiến. Sau đó, hắn thua thê thảm!"

Mọi người giật giật khóe miệng, nếu như Gia Cát Minh Nguyệt cũng nói đối phương thua thê thảm, như vậy đối phương nhất định đã thua vô cùng vô cùng thê thảm. Có thể tưởng tượng cảnh tượng thê thảm của Việt Tĩnh Xuyên khi ấy rồi.

"Hắn khiêu chiến sư phụ?" Trưởng Tôn Ninh Hạo không xòe ngón tay tính toán nữa, xoay đầu lại, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi.

"Khi đó ngươi đang bế quan." Gia Cát Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn.

"Ồ, một lát nữa ta tìm hắn luận bàn." Trưởng Tôn Ninh Hạo lập tức quyết định chủ ý.

"Ngươi bây giờ, không chắc có thể thắng hắn." Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm túc mở miệng nói, "Tâm cảnh của hắn, hiện tại ở trên ngươi rồi."

Trưởng Tôn Ninh Hạo không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng hiểu, lời Gia Cát Minh Nguyệt nói hẳn là thật. Hắn trầm mặc cúi đầu, nhưng khe khẽ nắm chặt quả đấm. Trở nên mạnh mẽ! Đây là tín niệm duy nhất của hắn trong giờ phút này.

"Khi nào chúng ta đi đổi đổ phiếu?" Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra đổ phiếu, đắc ý lắc lắc, "Lần này xem bọn họ có thua đến mức mất cả quần lót hay không. Cho dù lần này không có, chúng ta tiếp tục đặt, thi đấu xong, cuối cùng sẽ khiến cho bọn họ bị lột sạch sẽ."

Mọi người co quắp khóe miệng, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt dương dương đắc ý, không biết nói cái gì cho phải. Có đôi khi, người có khuôn mặt thiên sứ này, bên trong quả thực chính là ác ma.

"Hiện tại liền đi thôi." Lăng Phi Dương đề nghị, "Đổi xong, chúng ta lại đặt tiếp."

"Ừ. Đi!" Tâm tình Gia Cát Minh Nguyệt lúc này vô cùng tốt cho nên cũng đồng ý, "Lần này đổi xong, tìm một chỗ ăn một bữa hoành tráng, mà cũng không nên đi đến địa phương đó nữa." Nhớ tới lần trước gặp phải "Điềm đạm đáng yêu", mọi người đều âm thầm chán nản.

Không ai ngờ, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt vừa mới đi ra khỏi cửa, người trong bóng tối lập tức thông báo hành tung của bọn họ cho Huyết Phong đoàn.

Mưa gió nổi lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.