Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 52: Lời nguyền




Ngươi vẫn là để phần phúc này cho nữ nhi ngươi đi!"

" Ngươi..."

Ngô Nhược Thuỵ cắn chặt răng. Bà ta hung hăng trừng mắt chăm chăm nhìn Cố Ân Kỳ tựa như muốn đâm chọt trên mặt nàng vài cái lỗ.

Ngô Nhược Thuỵ lúc này thật cực kì tức giận. Bà ta cũng không ngờ đến Cố Ân Kỳ là dạng người mềm rắn không ăn như thế này. Nàng cố chấp đến mức khiến bà ta cũng không muốn làm sao mới tốt.

" Ta thì như thế nào?"

Cố Ân Kỳ cười nhạt một tiếng. Nàng cũng không thấy bản thân làm sai chuyện gì. Kế mẫu muốn đem nàng bán đi, nàng cũng nhất quyết không để bà ta đạt thành ước nguyện.

Rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng, vẫn còn chưa biết được đâu!

" Ta nói cho ngươi biết. Hai ngày tới Kim Ngu đại sư tìm đến đâu, ngươi muốn cũng gã, mà nhược bằng không muốn cũng vẫn phải gả!"

" Nếu như ta không đồng ý thì như thế nào?"

Cố Ân Kỳ trước cưỡng ép của Ngô Nhược Thuỵ vẫn thản nhiên cười. Tựa như người đang bị uy hiếp kia không phải là nàng mà là một ai đó khác cùng nàng không có một chút liên quan.

Ngô Nhược Thuỵ khẽ hừ lạnh một tiếng. Bà ta từ sớm đã biết Cố Ân Kỳ không phải quả hồng mềm. Cũng đã sớm nghĩ nàng sẽ đáp trả như vậy. Chỉ là không thành vấn đề, bà ta vẫn còn một con át chủ bài. Vẫn không tin không ép được nàng đi vào khuôn khổ.

Ngô Nhược Thuỵ rót một tách trà nhấp xuống một ngụm, vừa nâng mắt chính là đối đầu tầm mắt của Cố Ân Kỳ, nhàn nhạt ý cười khiêu khích.

" Cố Ân Kỳ. Mẫu thân cũng không phải không thương ngươi. Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm sức lực chờ tới ngày xuất giá đi. Vũng vẫy giãy chết đối với ngươi cũng không có lợi! Ngươi phải nhớ, tính mạng của lão gia gia vẫn tuỳ thuộc vào ngươi đâu!"

Sắc mặt Cố Ân Kỳ nháy mắt tái nhợt. Bàn tay nâng tách trà lên cũng thoáng run rẩy. Nước trà trong tách cũng vì vậy sónh sánh ra. Vài giọt còn văng vào bàn tay trắng nõn tinh tế đem đến một hồi ửng đỏ một mảnh lớn.

Ngô Nhược Thuỵ nhìn biểu tình của Cố Ân Kỳ trái lại rất vừa lòng. Bà ta thản nhiên cười nhạt, ăn ý không vội nói thêm điều gì. Để mặc cho nàng tuỳ tâm suy nghĩ thật tốt.

Qua một hồi lâu, Cố Ân Kỳ mím mím môi. Nàng quay đầu chằm chằm nhìn Ngô Nhược Thuỵ, gằn giọng đem từng tiếng nói ra.

" Ta không gả!"

" Ngươi suy nghĩ kĩ?"

Ngô Nhược Thuỵ đặt tách trà xuống bàn, cau chặt chân mày hiển nhiên là vô cùng mất hứng. Bà ta cũng không lường trước đượa đã nói đến nước này vẫn bị Cố Ân Kỳ từ chối. Giọng nói cũng theo đó mà có chút miên man không rõ ràng.

" Ngươi không phải rất yêu thương gia gia ngươi sao? Bây giỡ lão đứng ở ranh giới giữa sự sống, cái chết mà ngươi thế nhưng từ chối. Ngươi là nghĩ thấy chết cứu có đúng hay không?"

Cố Ân Kỳ đối với việc Ngô Nhược Thuỵ lọt vào mê man không rõ chỉ cười. Đôi mắt đen láy thiên chân vô khuyết quay lại nhìn thật sâu vào mắt bà ta lại đều là một mảnh tinh tường. Thật giống như ánh mắt của người đang xem hầu tử diễn trò nhưng lại không hề vì chiêu của hầu tử mà trầm mê.

" Ngươi đừng nghĩ ta không biết đang âm mưu cái gì. Ngươi không phải muốn cứu gia gia. Ngươi chỉ muốn lợi dụng ta đi rồi, ngươi sẽ làm chủ bán đi gia tài mà cha ta cực khổ gầy dựng. Ngươi lại càng muốn bán ta vì một vài viên đan dược cấp ba của con trâu già kia? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có vọng tưởng!"

Cố Ân Kỳ một năm một mười nói ra khiến cho sắc mặt Ngô Nhược Thuỵ nháy mắt tái nhợt đi xuống. Bà ta vẫn luôn xem nàng không vào mắt, nghĩ nàng ngu ngốc cũng là trở ngại duy nhất của bà ta. Nhưng mà bà ta không biết, nàng đứng bên ngoài đã đem toàn bộ hành động của bà ta thu vào trong mắt. Nàng vẫn chưa trực tiếp phế đi bà ta cũng chẳng qua là còn cố kị gia gia đang sống chết không rõ bị giấu ở nơi nào đó mà thôi.

Bất quá, không đụng bà ta thì cũng không có nghĩa nàng đối với bà ta khuất phục. Nàng mới không để bà ta dễ dàng đắc ý đến như vậy.

Ai mà không biết Kim Ngu đại dược sư không chỉ có tuối hơi lớn chút mà còn là người khắc thê, dâm ô, lại còn vũ phu bạo lực. Từ trên xuống dưới điểm danh tật xấu chuyện ác của hắn ta viết lên giấy cũng phải mấy chục trang không hết.

Ngô Nhược Thuỵ muốn gả Cố Ân Kỳ cho gã đó quả thật là người si nói mộng. Gã ta như vậy, con cái nhà bình thường được cưng chìu chút đối với gã còn chướng mắt chứ đừng nói nàng là thiên kim Cố gia tiền thê đại tộc.

Này quả thật là quá không biết lượng sức mình đi rồi!

" Ngươi..."

" Sao? Ta như thế nào? Mà khoan đã! Vừa nãy ngươi có phải hay không vừa xưng hai tiếng mẫu thân? Ta khuyên ngươi từ này về sau tuyệt đối không nên lạm dụng nói hai chữ này. Ta, Cố Ân Kỳ, là nữ nhi duy nhất con vợ cả của Cố Vĩnh Dật, khuê danh hai chữ Mặc Ngôn. Hai chữ này tuyệt đối không có dính dáng đến ba chữ Ngô Nhược Thuỵ của ngươi. Ngươi đừng mộng tưởng đến bắt quàng họ hàng, đời này ngươi có là kế thê cũng vẫn như cũ phải hướng mẫu thân ta cúi đầu. Đời này vĩnh viễn chỉ là thiếp thất, đồng dạng không thể lên được mặt bàn. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chục năm qua phụ thân yêu thương ngươi, người đối với ngươi tương kính như tân chẳng qua là vì cảm thấy thật có lỗi với ngươi mà thôi. Nói cho cùng vì phụ thân ta mà ngươi bị huỷ dung, nhưng ngươi lại cả gan hạ độc gia gia ta, ngươi cũng vì thế đừng nghĩ đến sống hạnh phúc yên lành!"

Cố Ân Kỳ một hơi nói ra, đem sắc mặt Ngô Nhược Thuỵ bức đến tái nhợt. Đời này bà ta có hai điều cực đồ chán ghét, là vẩy ngược của bà ta. Một chính là dung nhan, còn một đó là kế thê.

Hôm nay Cố Ân Kỳ đồng loạt đem hai chuyện gom vào trong lới để nói thì bảo làm sao để bà ta không tức giận? Này thật sự là không có khả năng đâu!

Ngô Nhược Thuỵ cắn chặt răng, sắc mặt tím tái vặn vẹo trừng trừng cay độc nhìn Cố Ân Kỳ. Này minh chứng cho bà ta đang tức giận thật sự. Thực là không khác gì rắn độc đang chực chờ xé tan thân người ra. Liền một chút cũng không có để lại một điểm lưu ý tình nghĩa. Toàn bộ đó đều là thống hận khôn cùng.

Ngô Nhược Thuỵ nhướng mày lên, hướng bên ngoài ra lệnh thật lớn.

" Người đâu, mau phủng tiểu thư đến trong phòng. Theo mệnh lệnh ta canh giữ suốt hai ngày chờ Kim Ngu đại sư đến rước dâu. Tuyệt đối không được để trung gian xảy ra sai sót gì, có nghe hay là không?"

Giọng nói của Ngô Nhược Thuỵ vừa dứt. Ngoài cửa viện đã vọng đến giọng nói trung niên thâm trầm vô cùng. Giọng nói này vang lên phút chốc đã muốn bức một người run lẩy bẩy, sắc mặt cũng ba một tiếng biến thành tái nhợt ảm đạm một mảnh lớng

" Ta thật cũng muốn xem ai dám lộng hành dám đem tôn nữ của lão phu giam giữ. Này là muốn hướng bên ngoài tuyên bố Cố gia không có người đúng hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.