Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 48: Tính sai




Xung quanh toàn doanh trại đội quân của Long Quốc, biết đi nơi đâu tìm được người đây?

Nàng cố gắng khuyên ngăn, mà hắn nhất mực kiên quyết.

-“Chàng hà tất phải khổ vậy?”

-“Nàng muốn thăm người cũ thì cứ việc, không cần quan tâm tới ta.”

Máu chảy mỗi lúc một nhiều, trời không chịu đất thì đất đành chịu trời, nàng dùng hết lực rút mũi tên, xé mảnh vải ở xiêm y tuỳ tiện buộc chặt vết thương rồi đỡ hắn lên ngựa, quay đầu về hướng ngược lại.

Nửa canh giờ, nơi họ đi qua, chỉ toàn rừng núi cây cỏ, một bóng người cũng không có. Nếu cứ như này về kinh thành e rằng hắn nguy mất.

Hắn ngồi sau, vòng tay rộng lớn ôm nàng vào lồng ngực, khuôn mặt anh tuấn khẽ tựa vào hõm vai nàng, đôi mắt lim dim.

Nam nhân này, sao có thể bình thản đến vậy?

Nam nhân này, sao phải đỡ mũi tên ấy?

Lòng nàng, chua xót tê tái, chưa khi nào nàng thấy căng thẳng như thế. Nhớ khi xưa A Linh bị thương, tỷ tỷ không có khả năng hồi phục nhanh như nàng, nhưng tỷ ấy biết dùng lá rừng làm dịu cơn đau?

Loại lá tỷ ấy dùng, đúng vậy, chính là ngải tím rừng.

Tỷ còn nhờ nàng nhai giúp, tỷ nói có nước bọt của nàng, công hiệu càng thêm mạnh.

Nhưng nàng giờ đã chẳng còn năng lực của tiểu hồ ly nữa rồi, liệu cách đó có hữu hiệu?

Dù sao thì còn nước còn tát, vẫn phải thử thôi.

Nàng vội vã muốn nhoài xuống, lại thấy cả người bị ai đó siết chặt.

-“Sao? Nàng nhớ tướng quân rồi? Muốn bỏ mặc trẫm đi đoàn tụ?”

-“Quốc Vương, thiếp…”

Mặt hắn tối đen, giọng đột nhiên nũng nịu như con nít.

-“Trẫm không muốn, có thể không đi được không?”

-“Thiếp…thiếp khát…”

-“Vậy ta đợi nàng!”

Hắn thì thầm bên tai, xao xuyến lạ kì, nàng cố gắng chạy nhanh nhất có thể, mải miết tìm.

Hắn ở trên lưng ngựa, đếm từng giờ từng khắc, đã qua mấy vạn mấy ngàn, nàng vẫn chưa trở về.

Có khi nào nàng sẽ không quay lại?

Là tìm người trong mộng? Hay là bị thú dữ ăn thịt?

Lòng hắn, không hiểu sao bất an vô cùng. Chuyện này rõ nực cười, người hắn yêu thương, là A Hoa, phải, nhất định là A Hoa!

Nữ tử vô liêm sỉ, độc ác như nàng, hắn ghét, rất ghét, một điểm cũng không vừa mắt.

Hắn mông lung nghĩ suy, cố làm cho trí óc minh mẫn, chẳng hiểu cớ làm sao, khi nhìn thấy bóng dáng thướt tha yêu kiều ấy lại thở phào, như trút được tảng đá ngàn cân.

-“Thiếp, thiếp…”

Nàng thở hổn hển, nói không ra hơi.

-“Trông điệu bộ nàng kìa, có còn là nữ nhi nữa không?”

Hắn chọc, nàng không quan tâm, lập tức nhảy lên ngựa, mà lần này, lại là ngồi phía sau, có cảm giác như nàng muốn che chở hắn vậy, tự dưng nam tử nào đó lòng tự ái trỗi dậy.

-“Trẫm không cần nàng bảo hộ!”

-“Chàng thật cứng đầu!”

Lời của nàng, nhỏ nhẹ ngọt ngào như rót mật vào tai vậy. Nàng nhai ngải tím rừng rồi khẽ mở vạt áo hắn, đắp lên.

Không biết công dụng do nước bọt của nàng hay do loại lá này đặc biệt tốt, vết thương của hắn, lập tức cầm máu, tuy chưa khỏi hẳn nhưng nhìn cũng bớt đáng sợ đi rất nhiều.

Nàng hạnh phúc muốn ngừng thở, nhoẻn miệng cười vui vẻ, không tự chủ được mà vòng tay qua ôm lấy hắn, má áp chặt lên tấm lưng rộng lớn.

Hắn phía trên, cả người cứng đờ, ho khan nói bâng quơ.

-“Người ta dạy nàng dùng lá rừng trị thương sao? Cũng phải, hắn chinh chiến nhiều năm, đương nhiên biết.”

-“Là tỷ tỷ của thiếp…”

Nàng nhận ra mình thất thố, mặt ửng hồng, rút tay ra e lệ.

-“Quốc Vương, cách đây nửa dặm về phía Tây có căn nhà gỗ bỏ hoang…”

Hắn hiểu ý, đưa nàng về phía trước rồi lập tức thúc ngựa, nàng ở trong lòng hắn, trong tấm áo choàng ấm áp ấy, ngủ lúc nào không hay.

Đôi lúc, hắn mất tự chủ mà nhìn xuống, thật lòng công nhận, nét thuần khiết thanh cao này, ngay cả A Hoa cũng không có được, nàng giống như tiên nữ vậy.

Nàng thực sự là tiên nữ? Hay là loại tiện tì độc ác che giấu rất giỏi?

Đã bao lần hắn tự hỏi, mà câu trả lời, lại không cách nào có được!



Thời khắc nàng tỉnh dậy, thấy mình nằm đè lên ngực ai đó, gương mặt bỗng chốc ửng hồng.

Môi hắn đã có huyết sắc, nàng thở phào nhẹ nhõm. Lông mày hắn, thật rậm, có người tò mò nghịch ngợm, chẳng may bị bắt quả tang.

-“Nàng ăn gan hùm rồi phải không?”

Nàng thẹn thùng không dám trả lời.

-“Trẫm nằm mơ thấy bị hôn trộm, xem chừng, chưa chắc đã phải là mơ…”

-“Không có…thiếp không có…”

A Ngân vội vã thanh mình khiến hắn cười vang.

-“Chàng cảm thấy thế nào?”

-“Rất tốt, chúng ta tiếp tục cuộc hành trình thôi!”

Hắn và nàng, rong ruổi trên ngựa, đi một vòng kinh thành và mấy trấn lân cận, xem ra Long Quốc, thực sự là phồn thịnh. Hắn, đích xác là Quốc Vương tốt.

Hắn dụ nàng ăn thịt dê, nhắm rượu lạc hồng, nàng nhất định mím môi khiến mặt đỏ bừng, nàng là ăn chay mà.

Hắn biết, càng trêu dữ, nàng cố gắng nuốt một miếng, lại nôn nôn oẹ oẹ, quả thực khiến tâm tình hắn sảng khoái.

Nếu là Hoa Phi, chắc hắn đã đau lòng muốn chết rồi. Nàng đột nhiên nghèn nghẹn, Quốc Vương thấy nàng buồn, liền mua kẹo hồ lô dỗ dành, người nào đó liền lập tức vui vẻ, thật quá đáng yêu mà.

Hắn dẫn nàng tới tiệm vải nổi tiếng, nói nàng mặc đẹp thì tặng, mà nàng thử bộ nào hắn cũng ngắm tới ngây người, rốt cuộc hắn mua hết.

Đi đường, nghĩ thế nào, Quốc Vương lại vứt tất cả váy áo màu sắc sặc sỡ đi, chỉ giữ lại mấy bộ lụa trắng.

-“Chàng sao vậy?”

-“Quá rực rỡ, nàng muốn khiêu khích nam nhân cả thiên hạ chăng?”

Hắn thật buồn cười, vào cung rồi, toàn thái giám, nàng khiêu khích ai được?



Ngày về tới đại điện, khuôn mặt hắn vẫn vương vấn nét cười, thái giám trông thấy không những không vui, ngược lại run sợ bẩm báo.

-“Quốc Vương, Thái Hậu triệu người.”



Tẩm cung Thái Hậu.

-“Nhi thần thỉnh an mẫu thân.”

-“Miễn lễ…Long nhi, trong thời gian con du ngoại với Yến Phi, A Hoa vì quá đau lòng mà sinh non, hoàng tử tuy bình an nhưng nàng tiều tuỵ ốm yếu, chỉ sợ cứ như này sẽ không sống được lâu…”

Hắn lặng người, tim gan như bị cào cấu.

-“Long nhi, con sủng ai ta không can thiệp, chỉ là, mạng này của con là ai ban cho? Lời thề không phụ nàng là ai hứa? Con là bậc đế vương, là minh quân một nước, liệu như vậy có thoả đáng? Lẽ nào con muốn noi gương Tiên Đế…”

Tiên đế sủng mẫu hậu, nhưng khi có nữ tử khác xinh đẹp hơn, người lại không đoái hoài gì tới nàng, khiến cho mẫu tử hắn hết lần này tới lần khác bị người ta ức hiếp.

Từ lâu hắn đã tự nhủ, đời này chỉ yêu thương bao bọc duy nhất A Hoa, dù sau này nàng có già, hắn vẫn sẽ chở che nàng.

Dù có mỹ nữ xinh đẹp vạn phần, hắn cũng sẽ nhất quyết không động tâm, hắn là minh quân, phải, là minh quân thì không nên nói được không làm được.

-“Ai gia mệt rồi, Quốc Vương tự mình lựa chọn!”

Hắn lui tới thăm Hoa Phi, gương mặt nàng tái nhợt xanh xao, dù hắn tiếp cận Yến Phi vì bảo hộ nàng, giúp nàng bớt đi ghen ghét trong hậu cung hay vì một lý do gì khác thì thời khắc này, trong lòng vẫn cảm thấy tội lỗi ngập tràn.

-“Quốc Vương!”

Nàng yếu ớt gọi.

-“Là ta…”

-“Chàng đã về!”

-“Là ta suy nghĩ không thấu, để nàng khổ…”

-“Quốc Vương vui là được, thiếp chết cũng mãn nguyện.”

-“Đừng nói vậy…”

A Hoa như thế đó, nàng là nữ tử thiện lương nhất trên đời. Cớ sao, cớ sao hắn lại hèn hạ như vậy?

Bây giờ nàng đã sinh hoàng tử nối dõi, muốn bảo hộ nàng, chỉ cần đưa nàng tới tẩm cung ở với hắn là được, diễn vở kịch với Yến Phi, không phải quá thừa thãi hay sao?

Ngược lại khiến nàng đau lòng mà gầy gò thế này?

Hắn không tốt, thật không tốt.

Đêm đó, Quốc Vương lưu lại tẩm cung của Hoa Phi, ngày hôm sau soạn chỉ phong nàng làm Hoàng Hậu, sau đó một mình đi gặp Yến Phi.

-“A Hoa đã sinh…”

-“Thiếp biết, cung hỷ chàng!”

-“Nàng ấy từng cứu ta!”

-“Thiếp cũng nghe nói…”

-“Là ta gặp nàng ấy trước.”

Thật sao? Năm hắn bảy tuổi, hắn có lẽ quên rồi? Mà hắn có nhớ, cũng chẳng thể nào nhận ra, nàng khi ấy còn là hồ ly.

-“Ta đã thề mãi mãi bảo hộ nàng ấy, trái tim chỉ có thể có nàng ấy.”

-“Thiếp hiểu.”

Quốc Vương đột nhiên không nói gì, không khí rơi vào yên lặng, đặt lên trán A Ngân một nụ hôn nhẹ rồi vòng tay siết chặt lấy nàng.

Hắn đứng như vậy, rất lâu sau mới lôi từ tay áo ra một cái chuông nhỏ.

-“Trước kia là ta không đúng, ta cũng chưa từng sủng hạnh nàng, trả nàng chuông này, từ hôm nay có thể rời khỏi đây, đi tìm tướng quân. Hắn sẽ che chở nàng.”

Bao giây phút mong thoát khỏi, đến khi thực sự có được, cớ làm sao lại thấy nhói đau?

Nước mắt nàng, lặng lẽ rơi.

-“Nếu như…nếu như tướng quân không thể che chở thiếp?”

-“Nam tử tốt rất nhiều, nàng đẹp như vậy, chỉ sợ người ta tranh nhau đầu rơi máu chảy…”

-“Cảm tạ chàng!”

Hắn quay lưng, để lại giọng nói lạnh lẽo.

-“Đi càng nhanh càng tốt, ta không muốn trông thấy nàng nữa, tất cả mọi thứ về nàng, khiến ta chán ghét!”

Tim nàng, nhói đau, nàng tới xin Ngọc Phi nhận A Bích làm nha hoàn, còn tặng nàng ấy rất nhiều châu báu.

Nàng bất quá, cũng chỉ mang mấy bộ đồ hắn mua cho.

Chiều hôm ấy, A Bích khóc rất nhiều.

Chiều hôm ấy, khi A Ngân bước khỏi, cửa thành chính thức khép với nàng.

Chiều hôm ấy, nàng đi tới rừng núi bạt ngàn kia, gạt nước mắt lắc chuông, bà bà tóc trắng hiền hậu xuất hiện, đón nàng về Tiên Tộc.

Những ngày sau, người ta thấy Quốc Vương Long Quốc hôm nào cũng đứng trên cổng thành, nhìn về một nơi xa xăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.