Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 17: Nữ nhân ngốc




Giản Dung lau tóc cho Ôn Uyển, thuận tay kéo cô vợ đang lảm nhảm không ngừng, trực tiếp chặn miệng Ôn Uyển lại, Giản Dung áp đảo Ôn Uyển ở trên giường, cứ nhẹ nhàng hôn như vậy.

Quấn quýt si mê một lúc, cho đến khi toàn thân Ôn Uyển không có hơi sức, lúc này Giản Dung mới buông cô ra, thu dọn một chút cho cô nhóc này, ôm Ôn Uyển ngủ say sưa.

Thời gian eo hẹp, nhà họ Giản chuẩn bị hôn lễ cũng không qua loa được, thiệp mời phát ra, trừ Từ Diêu và Thành không có cách nào tới dự, còn lại tất cả đều đủ.

Thứ hai hôm đó, thời tiết rất đẹp, giống như cố ý nghênh đón hôn lễ của Giản Dung và Ôn Uyển.

Bắc Kinh vốn chật chội, tràn đầy xe lục tục chạy tới Kim Xán, vốn Giản Dung chuẩn bị mặc âu phục, nhưng Ôn Uyển cố ý muốn anh mặc quân trang, nói Giản Dung mặc quân trang đẹp mắt.

Vợ nói gì, Giản Dung liền không nói không rằng, trực tiếp cởi âu phục, đổi bộ quân trang, điểm này ông cụ hoàn toàn hài lòng, cảnh tượng màu xanh ô liu cùng áo cưới trắng như tuyết sánh đôi cùng một chỗ, quả thật hài hòa lạ thường.

Từ nghênh đón khách mời đến một loạt trình tự phức tạp, Ôn Uyển chỉ cảm thấy cả người sắp chóng mặt, bị các bậc bề trên không ngừng nhắc nhở, Giản Dung cũng có phần rối loạn, kết hôn khổ cực như vậy, lại có nhiều người mấy lần.

Chào hỏi khách mời, nên mời rượu thì mời rượu, nên cho bao lì xì thì cho bao lì xì, vốn trong gia tộc lớn, thân thích nhiều hơn, một vòng xuống, bảy cô tám dì, thân thích xa hơn cũng tới.

Dù sao cháu ngoại ông cụ Hác kết hôn, chuyện như vậy, mọi người cũng muốn tăng chút thể diện.

Hôn lễ từ đầu tới đuôi, Ôn Uyển gần như sắp đứng không vững, ngược lại Giản Dung lanh lợi, ôm vợ đi toilet đổi đôi dép lê, dù sao làn váy cưới vô cùng lớn, che ở dưới ai cũng không nhìn thấy, phải không?

Dương cũng tới, lần này hôn lễ chọn ở Kim Xán, Dương giảm giá coi như là đưa phần quà tặng, chuyện này mấy anh em oán giận Dương không ít.

Sau khi hôn lễ chấm dứt, trở về nhà họ Giản, lại một nhóm tụ hội, Quách, Đường Dật, Phó Mộ, thiếu chút nữa đã chỉnh cô dâu đến suy sụp rồi, nào cắn quả táo, lại nghịch đủ trò, cán bộ cao cấp là danh từ gì?

Sống phóng túng, chỉ có điều bạn không nghĩ tới, không phải là bọn họ đoán không được, khó khăn lắm mới có cơ hội, Giản Dung này vốn là cọc gỗ, sao bọn họ có thể bỏ qua? Ai có thể ngờ, Giản Dung liền trở mặt tại chỗ rồi.

Ôm vợ về thẳng phòng, ai cũng không để ý, các người chơi ông đây không có ý kiến, bắt nạt vợ ông thì không có cửa đâu!

Nhân vật chính vừa đi, mọi người cũng không thấy thú vị rồi, đều tự thôi, một lần nữa lại bày ra tiếp, nhưng mà Giản Dung này may mắn rồi, không hề oán giận, nếu là trước kia nhất định là Giản Dung đã hạ thủ rồi, nếu không sao cô gái này có thể một lòng một dạ đi theo Giản Dung, quả nhiên là phúc hắc siêu cấp!

Làm hôn lễ nên ra mắt bề trên đã ra mắt, chuyện nên làm cũng đã làm xong.

Hai mươi ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, đảo mắt cũng sắp đến ngày trở về doanh trại, hôn lễ mới vừa làm xong chưa tới mấy ngày, đoàn trưởng Triệu đã gọi điện thoại không dưới mười lần, thúc giục Giản Dung trở về, nhưng lần này Giản Dung không mắc mưu, nói hai mươi ngày chính là hai mươi ngày, nhiều hơn một ngày cũng không được.

Đoàn trưởng Triệu tức giận vỗ bàn, mắng to vào trong điện thoại: “Cậu được đấy thằng nhóc chết tiệt, lúc phê duyệt nghỉ, ông đây có làm khó dễ cậu sao? Lần này trở mặt không nhận rồi, cậu mà trở về, xem ông đây chỉnh chết cậu!”

Giản Dung đi, mặc dù không cần trực tiếp huấn luyện, nhưng chuyện cần xử lý cũng quá nhiều, huống chi vợ mình cũng bận rộn, khó khăn mới có thời gian nghỉ, còn phải giúp đỡ thế vào chỗ Ôn Uyển, Hàn Hề ngược lại vui vẻ không oán trách gì.

Chính là gần đây, ở trước mặt anh, càng ngày càng có cảm giác tốt hơn hẳn, nói gì chứ, thời khắc mấu chốt, còn không phải xin vợ mình, nếu không phải thằng nhóc chết tiệt Giản Dung đào hố anh, có thể phải xin vợ mình không?

“Lúc ấy mặc dù không làm khó, nhưng cũng không thoải mái.” Giản Dung không nóng không lạnh uống trà, xem báo, đoàn trưởng Triệu ở bên kia ngừng một chút rồi mắng không rõ đầu đuôi, ngay sau đó cúp điện thoại.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ánh mặt trời buổi trưa rất tốt, đã là tháng mười rồi, không lạnh cũng không nóng, rất thoải mái, Ôn Uyển ra khỏi phòng, chỉ thấy ông cụ ngồi trong sân, nhắm mắt giả vờ ngủ say, phơi nắng, nghe đài, Ôn Uyển đi tới đứng ở bên cạnh ông cụ, đấm chân cho ông.

“Ông nội, ông nghe gì vậy?” Ôn Uyển ngước đầu nhìn ông cụ.

Ông cụ mở mắt ra, nhìn Ôn Uyển, trên mặt là nụ cười hiền lành: “Kinh kịch, Sa gia banh *!”

(*) Sa gia banh: Vở kinh kịch kinh điển viết về cách mạng, ra đời vào cuộc đại cách mạng văn hóa thế kỷ 20.

Ôn Uyển không lạ 《Sa gia banh》, trong đại viện, phàm là người đi lính, thế hệ trước đều thích nghe, nghe nói là sau khi hơi cải biên căn cứ theo câu truyện có thật, sáng tác ra một câu chuyện về kỳ kháng Nhật.

Lúc Ôn Uyển còn nhỏ, ông ngoại cũng thường giảng giải cho cô về sự tích các anh hùng, giảng tới giảng lui.

Ngồi bên cạnh ông cụ, Ôn Uyển nhìn ông cụ cười nói: “Ông nội, ông nói một chút chuyện xưa hồi đó của các ông đi?”

Ông cụ vừa nghe cười ha ha: “Khi đó chúng ta có thể có câu chuyện gì chứ? Đều là chuyện vừng thối thóc mục *, nhất định là ông ngoại cháu đã nói nhiều, sợ là cháu nghe đến mệt rồi.”

(*) vừng thối thóc mục: chuyện nhỏ nhặt, không đáng để ý.

Tuy nói như vậy, nhưng ông cụ vẫn hào hứng bừng bừng kể về tư lệnh, đoàn trưởng, tiểu đội trưởng khi đó của bọn họ, nói có một số đã đi rồi, một số ở chỗ khác.

Đã nhiều năm không gặp, tình chiến hữu chính là như vậy, giống như làm lính bây giờ, cho dù như thế nào cũng hướng về bảo vệ quốc gia, đứng ở biên giới bảo vệ mảnh đất này, không thể hiếu thuận với cha mẹ, cả đời mặc quân phục.

Cuối cùng, đến lúc già rồi sẽ hối hận, nhưng đến già vẫn chưa từng hối hận, cho dù lớn tuổi vẫn thường xuyên mặc bộ quân phục này, không cởi được.

Ông cụ cũng nói đến tình yêu, khi đó cho dù bọn họ có yêu mến cô gái nào đó cũng không dám nói, không giống như bây giờ, đừng nói bé trai lớn gan, ngay cả cô bé cũng gan lớn, gặp được yêu mến liền chủ động theo đuổi.

Ôn Uyển nghe cười khanh khách: “Ngài đang cười nhạo cháu sao?”

“Ở đâu? Ngồi đúng chỗ, không phải sao?” Ông cụ vuốt tóc Ôn Uyển, “Chỉ có điều vô cùng tốt, cháu nhìn Giản Dung xem, cháu đích tôn nhà họ Giản chúng ta, nó hiểu chuyện nhưng hơi chất phác, nó lại không giống đứa nhỏ nhà khác, nó không làm chuyện xấu.”

Từ nhỏ cho đến lớn Giản Dung đều ưu tú, tăng thể diện cho nhà họ Giản, lại có tính cách ngay thẳng, không có tư tưởng xấu, điểm này ông cụ hoàn toàn hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.