Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 3: Hoàng đế là cái gì chứ?




Sau khi cuộc sống gia đình của hai người tạm ổn… Tháng tư năm Ý Đức thứ mười sáu, bụng Phiêu Tuyết đã lớn đến mức ngay cả khom lưng cũng khó khăn, Thủy Bích được điều đến Sùng Sương Cung, mấy người Nguyệt Linh, Nguyệt Phàm, Nguyệt Niên cũng đi theo, đã hoài thai gần mười tháng mà bụng này vẫn không có động tĩnh gì… Chỉ gió thổi cỏ lay một cái là một đám Thái y đã xông tới, về sau dần dần trở thành chẳng còn gì lạ nữa, tiếc là A Li không yên lòng, dứt khoát đem chính sự đến Sùng Dương cung xử lý, tấu chương như xếp thành ngọn núi nhỏ.

Phiêu Tuyết ngồi đối diện hắn, dựa lên giường mềm, cầm lấy một ít len tròn tròn, một ngón tay kết một mối buộc đẹp mắt. Phiêu Tuyết cố gắng không làm ầm ĩ đến Tuấn Lạc, nhìn bộ dáng nhíu mày xem tấu chương của hắn, chân mày nhíu chặt đến mức sắp chạm vào nhau, ngón tay thon dài cầm bút son đánh dấu tất cả những nơi cần để ý trong tấu chương… Phiêu Tuyết nhìn đến mức đột nhiên quên chuyên mình đang làm. Phiêu Tuyết nhìn nhìn A Li rồi lại nhìn bụng mình… Tùy ý cầm đồ ăn vặt để bên cạnh bỏ vào miệng, không cẩn thận làm một quả cầu lên rơi xuống, nàng bắt đầu nhấc người lên… Bụng lớn như vậy hành động cũng khó khăn, nằm một lúc đã thấy đau lưng, đứng thì đau chân chứ đừng nói đi nhặt cái cuộn tròn tròn trên mặt đất kia… Phiêu Tuyết nhướng mày, thấy bộ dáng A Li rất tập trung, không muốn gọi bọn Thủy Bích làm ồn đến hắn, nàng quyết định tự mình cố gắng… Thân thể cồng kềnh bò xuống đất, dứt khoát động động ngón tay kéo một đầu dây, vừa kéo lại thì sợi len trượt ra càng dài… Cuộn len lăn tròn chuyển động… Phiêu Tuyết thở hổn hến nhìn đống dây len bị kéo ra… Vất vả động người, chưa được một lát trên giường mềm đã rối loạn thành một đoàn. Đông Phương Tuấn Lạc ngẩng đầu lên từ trong đống tấu chương, vừa nhìn đã thấy một nữ nhân ngốc nghếch rối tung rối mù… Phiêu Tuyết còn đang cố gắng kéo cuộn len lại, kết quả cúi đầu đã nhìn thấy vạt áo Tuấn Lạc. “A…”

“Là cái này?”

Tuấn Lạc cúi người xuống nhặt cuộn len cho nàng. Phiêu Tuyết cười hì hì nhìn hắn: “Vẫn bị ngươi phát hiện…”

Tuấn Lạc vừa giận vừa thương: “Tại sao không gọi ta? Không nên tự hành hạ mình.”

Hại hắn vừa ngẩng đầu đã thấy một cảnh tượng “vô tội”

như vậy… Nàng tròn xoe ngồi giữa một đống len, giống như một con mèo nhỏ chưa được thỏa mãn. Phiêu Tuyết đuối lý, vội vàng chuyển đề tài, như trẻ con đòi được khen lấy ra một số quần áo đã thêu xong, màu đỏ thẫm như màu sắc vui mừng đêm tiết nguyệt viên ngày đó. Những ngày gần đây nàng đều nghịch những thứ này, xem ra hài tử mà còn chưa ra thì nàng sẽ nhàm chán muốn chết. “Có đẹp không?”

Phiêu Tuyết quơ quơ trước mặt hắn. Đông Phương Tuấn Lạc mìm cười dịu dàng: “Đẹp.”

Phiêu Tuyết lấy ra một cái khác: “Cái này thì sao?”

Vẫn là vẻ mặt dịu dàng chết người kia: “Cái này cũng rất đẹp.”

Phiêu Tuyết nổi giận: “Ngươi đều nói đẹp, ngươi đang nói cho có lệ.”

Phiêu Tuyết đột nhiên nhớ tới hai tháng trước… Nàng hưng phấn bừng bừng cầm mấy thẻ bài đưa cho Tuấn Lạc: “A Li, chúng ta tới chọn tên đi, nếu là nam nhi, ngươi nói xem gọi là Trưng hay hay gọi là Túy hay?”

Hắn chỉ hơi hứng thú nói: “Đều hay.”

“Hay là chúng ta lấy chữ Phục đi? Là Sở Tễ hay hay Khoản Thông hay?”

“Ừ, không tồi.”

“Vậy nữ nhi thì sao? Tên một chữ hay hai chữ? Gọi Minh Đồng có được không?”

“Không tệ.”

“Ngươi cũng chọn đi.”

“Ngươi chọn là tốt rồi.”

Nổi giận: “Ngươi đang nói cho có lệ?”

“…”

Phiêu Tuyết lập tức lấy tay xoa trán, nhấn vào huyệt thái dương… Vì sao nàng cảm thấy nàng càng ngày càng không nắm bắt được Tuấn Lạc rồi? Hắn thật sự sủng ái đến mức đưa nàng quá đầu, chỉ cần là của nàng thì cái gì cũng tốt.

Tự mình nói tốt cũng không sao, hắn còn không cho phép người khác nói không tốt. Phiêu Tuyết tức giận đưa tất cả mọi thứ trong tay cho hắn, cũng không biết lấy động lực ở đâu ra, cả người khó khăn đứng dậy, đột nhiên chân mềm nhũn: “A…”

Tuấn Lạc không biết mình đã làm gì chọc cho nàng không vui, đột nhiên nghe thấy nàng đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức đỡ được thân thể cồng kềnh của nàng. Bụng Phiêu Tuyết đột nhiên quặn đau từng đợt:”

A Li, bụng đau quá…”

“Sao vậy? Có phải sắp sinh không?”

Tuấn Lạc rối lên, vội vàng đỡ nàng về giường, lo lắng hướng ra ngoài gọi: “Thái y! Thái y!”

Mặc dù loại tiết mục này cứ ba ngày lại diễn một lần nhưng mỗi lần hắn đều rất hoảng hốt, sợ một lần nào đó sẽ biến thành sinh thật, Thái y cứ gọi rồi lại gọi, nhất định phải luôn luôn có người canh giữ bên ngoài.

Nghe thấy tiếng Tuấn Lạc gọi, mấy Thái y nối đuôi nhau vào, lập tức vây quanh Phiêu Tuyết. “A… Đau quá!”

Gương mặt nhỏ nhắn của Phiêu Tuyết cũng tái nhợt, quặn lại từng đợt. Nhất định là vì bị Tuấn Lạc chọc giận… Nhóm thái y lập tức kiểm tra thân thể cho Phiêu Tuyết, sau đó đỏ bừng mặt báo cáo với Tuấn Lạc: “Hoàng thượng! Sợ rằng lần này là thật!”

Một người trong nhóm thái y vội vàng chạy ra gọi ma ma chuyên đỡ đẻ: “Người đâu, người đâu, Hoàng hậu nương nương sắp sinh, mau mau chuẩn bị!”

Cục diện lập tức loạn lên, các nữ quan ra ra vào vào, Phiêu Tuyết vì bụng quặn đau mà rất khó chịu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt, hai tay nắm chặt tấm đệm, phát ra tiếng kêu đau đớn. “A —— đau quá”

Lão ma ma chuyên đỡ đẻ thậm chí vẫn tươi cười: “Thật tốt quá, lần này thật sự sắp sinh!”

…. Trong lúc bối rối Tuấn Lạc bị đuổi ra khỏi phòng, đế vương không được ở gần phòng sinh, chỉ có thể ở bên ngoài nghe Phiêu Tuyết thống khổ thét lên chói tai: “A ——”

“A ——”

“A —— cứu mạng a —— đau”

Bên trong Phiêu Tuyết đầu đầy mồ hôi, bên ngoài Tuấn Lạc cũng đổ mồ hôi liên tục. Tuấn Lạc dạo bước tới lui bên ngoài, so với thời điểm lên ngôi năm đó còn hồi hộp hơn, trong đầu như có hàng đàn ruồi bọ đang đánh nhau loạn xạ.

Hắn thống khổ nghe tiếng hét từ bên trong truyền ra, đột nhiên đấm một tay lên cột.

Nếu sớm biết sẽ thế này hắn sẽ ăn thật nói thật, thật ra những đường thêu kia xiêu vẹo, không ra hình thù gì… Ai ngờ mấy lần trước náo loạn đều không sinh, lần này nói đến là đến. Bên trong xoắn xuýt một lúc, cuối cùng tiếng trẻ con khóc nỉ non cũng cắt qua chân trời, ngay sau khi vừa lắng xuống lại tiếp tục một trận thanh âm nữa… “Hoàng thượng, sinh rồi! Hoàng hậu nương nương sinh rồi!”

“Long phượng tử… Sinh long phượng tử! Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng…”

Khó trách lâu như vậy cũng không sinh… Đông Phương Tuấn Lạc vui mừng nhướng mày. Tuấn Lạc cũng bất chấp những thứ khác, lập tức chạy vào cầm tay Phiêu Tuyết, vội vàng nói: “A Ngữ, con của chúng ta, nam gọi Đông Phương Tễ Hi, nữ gọi Đông Phương Minh Đồng… có được không?”

Phiêu Tuyết yếu ớt cười nhìn hắn, nở nụ cười: “Ngươi… rốt cuộc… không nói với ta “đều tốt”

nữa.”

Dứt lời kiệt sức ngủ vùi.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.