Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 23: Sắc phong hoàng hậu




"Cưng à, em ngồi xuống, em làm anh chóng mặt quá!"

Ở Nước Mỹ, tại trung tâm nghiên cứu bệnh tim nổi tiếng, ở bên ngoài phòng giải phẫu, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang lo lắng chờ ngoài hành lang.

"Yên tâm, ông Smith này giới thiệu người không có sai." Ở góc xó một lão nhân lên tiếng an ủi, nhưng ngón tay nắm quải trượng hơi có vẻ trắng bệch tiết lộ nội tâm chủ nhân không bình tĩnh.

"Ba ba! Bác sĩ trẻ tuổi như vậy, con sợ..." Lão nhân vừa lên tiếng, người phụ nữ trẻ tuổi lập tức nói ra bất an trong lòng với ông.

Lúc này, đèn đỏ phòng giải phẫu tắt, lão nhân và vợ chồng trẻ tuổi nhanh đứng lên, chạy tới, chờ ở cửa phòng mổ.

Người phụ nữ thậm chí đưa tay ở trước ngực lên xuống trái phải thành hình chữ thập, thành kính cầu nguyện Thiên chúa.

Cửa bị đẩy mở ra, một cái đầu bạc trắng của ông lão có ánh mắt quắc thước, mặc đồ giải phẫu cười hề hề đi ra, bệnh nhân nằm trên giường bệnh thì được y tá đẩy ra từ phòng giải phẫu.

"Như thế nào, ông bạn già?" Hai tay lão nhân gắt gao lôi giáo sư Smith, ông ta thấy bác sĩ mổ chính trẻ tuổi như thế, nhưng vẫn yên tâm, nguyên nhân là ông bạn già sẽ ở một bên chú ý toàn bộ quá trình.

"Hắc! Giải phẫu phi thường thành công! Đây chính là sinh viên làm cho tôi kiêu ngạo" Giáo sư Smith trừng hai mắt, lại mâu thuẫn nhếch miệng vui vẻ nói.

Vợ chồng trẻ tuổi bên cạnh nhất thời nhẹ nhàng thở ra, mừng rỡ như điên, "Thật vậy chăng? Chú Smith?" Sợ là bản thân mình nghe lầm.

"Đương nhiên." Nếu bình thường có người chất vấn học trò bảo bối như vậy, lão Smith đã sớm nhảy lên, bất quá bởi vì là con của ông bạn già, biết bọn họ đã vì con mắc bệnh tim bẩm sinh mất bao nhiêu tinh thần, mới thôi. Vẫy vẫy tay, "Đi xem đứa bé kia đi!"

Lão nhân nhìn con và con dâu vội vàng rời đi, tràn ngập áy náy nhìn ông bạn già, "Smith, tôi có thể gặp bạn học nhỏ kia được không?"

Quả nhiên, nhắc tới vị bác sĩ mổ chính kia, lão Smith lập tức như trời đang nhiều mây chuyển quang đãng, cười ha ha, "Đợi lát nữa cô bé liền ra tới." Nói xong liền dắt bạn tốt đến một bên, nói công tích vĩ đại của học trò.

☻☻☻

Tẩy trừ xong, Đỗ Nhược thay áo phẫu thuật dính máu, cởi khẩu trang cùng mũ, ở bồn rửa tay tẩy trừ, hai tay cô chống lên bồn rửa, nhìn mình trong gương, trải qua lễ rửa tội năm tháng, người ở trong gương đã hoàn toàn bỏ đi ngây ngô năm năm trước, tóc búi thật cao ở sau ót, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, làn da trắng nõn mà lại phấn nộn, môi tươi mới, mũi dọc dừa, ánh mắt trong trẻo mà lại hơi có vẻ hẹp dài, quả thật 10 phần xinh đẹp, nhưng trên đời mĩ nhân vô số, xinh đẹp hơn cô gái trong gương tuyệt đối không ít, so với dung mạo, càng hấp dẫn người khác chú ý là quý khí từ trong xương phát ra, khí chất thanh nhã cùng bề ngoài nhìn qua không tương xứng, lúc này bởi vì tín niệm trong lòng thêm vài phần kiên định.

Đỗ Nhược nhớ tới hai năm trước Tề Thâm chuyển đi đại đội đặc chủng vừa mới được một năm, bởi vì chấp hành nhiệm vụ, trên người lại thêm vết đạn, khi đó lòng của cô tràn đầy hoảng hốt, mới ý thức được lời nói cha Tề chẳng phải đơn giản là an ủi, mà là kỳ vọng đối với cô, từ lúc đó bắt đầu, Đỗ Nhược một lòng nghiên cứu độ khó trong giải phẫu ngoại khoa càng ngày càng cao.

Nhìn mình trong gương, chỗ sâu trong đôi mắt cô là tràn đầy kiên định, vươn ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt, từ giờ trở đi, hết thảy đều phải ở trong lòng bàn tay của mình, chỉ cần cô không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ từ bên người cô cướp đi, bất luận cái gì.

Đỗ Nhược ra phòng giải phẫu đã bị giáo sư Smith kéo đến trước mặt lão nhân, lại lớn tiếng khoe khoang một phen mới từ bỏ.

"Giáo sư..." Đỗ Nhược bất đắc dĩ nhìn lão nhân trước mắt đang đắc ý ngay lông mi đều run lên.

"An" Giáo sư Smith chà xát hai tay, nghiêm trang nhìn học trò cưng của mình, "Ở lại nước Mỹ, em sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn!" Smith tỉ mĩ quan sát Đỗ Nhược, thao tác giải phẫu ngoại khoa càng ngày càng tinh chuẩn, hơn nữa một thân y thuật trung y thần kỳ, đứa bé này chỉ cần thời gian, cần thời gian làm cho mọi người biết đến chỗ bất phàm của cô, lão Smith cảm thấy cô nên ở lại nước Mỹ, ở lại đại học Loma Lynda, mà không nên trở về "giúp chồng dạy con", tuy rằng cô nói không phải như vậy, nhưng là lão Smith tin tưởng vững chắc nếu trong lòng cô không có việc khác, chú tâm vào y học, ngày sau tất nhiên là tiền đồ vô hạn.

Giáo sư Smith lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược, đến khi đối phương tràn ngập áy náy cười lắc đầu, mới thở dài, không đến mức thất vọng, dù sao đã không phải bị cự tuyệt lần một lần hai, ông làm động tác ra quyền tràn ngập khí lực, "An, ngày sau thầy nhất định phải đi nhìn xem thằng nhóc kia đem em về Trung Quốc, thật sự là quá ghê tởm!"(lk: câu này đặc sệt TRUNG QUỐC, có miếng nào giống người Mỹ đâu ta?)

Đỗ Nhược cười ha ha ra tiếng, "Giáo sư, đến lúc đó, em nhất định kêu anh ấy đứng yên để ngài đánh đã tay!"

Hoài nghi nói lời của cô, nhìn hai mắt Đỗ Nhược, giáo sư Smith nháy nháy mắt, "Nếu thầy mới 20 tuổi, thầy nhất định cũng tìm một cô gái Trung Quốc." Nói xong cũng huýt sáo chạy trốn.

☻☻☻

Trên chuyến bay từ Mỹ đến Trung Quốc.

Tiếp viên hàng không lui tới chung quanh hành khách, ánh mắt đều không tự chủ được liếc về phía ba bé cưng, tiểu tinh linh* đáng yêu, rất thanh nhã nhu hòa, thật sự là rất tinh xảo.

* Tinh Linh là từ ghép của 2 từ:

+ Tinh: Tinh khiết, thuần túy.

+ Linh: Linh hồn.

--- Nói cách khác, Tinh Linh là những Linh Hồn đơn sơ, thuần khiết, không chứa đựng cái ác, điều xấu.

--- Bên Nhật, họ thường gán Tinh Linh cho những linh hồn của Đá, Nước, Cây Cối, Thú Vật...vì đó là những linh hồn của Thiên Nhiên, luôn chứa đựng những gì thánh thiện và tinh túy của vạn vật.

--- Chúng ta thường nghe nói nhiều tới Tinh Linh của Chồn, Cáo (có khả năng biến hình), Tinh Linh của thần Rừng (là những em bé màu trắng, bé xíu, hay lắc lắc cái đầu, và bò trên các nhánh cây, nơi có thần Rừng trú ngụ), Tinh Linh của thần Sông, Suối (thường là 1 con Rồng Màu Bạc), Tinh Linh của Lá Cây Rụng (là những pé chút xíu, hình đốm lửa màu trắng xanh, hay bay lòng vòng quanh cái cây rụng lá), Tinh Linh của những Bức Tượng Phật Nhỏ (thường hay thấy trên những vùng núi của Nhật, được cho là đem lại may mắn cho người đi núi)...

+ Nói chung, Tinh Linh là những linh hồn, những vị thần thân thiện, không chứa bóng tối và cái ác. Còn những linh hồn chứa cái ác, được gọi là Ác Thần, hay Tà Linh.

"Mẹ, chúng ta về sau cũng không tới nước Mỹ sao?" Bé gái duy nhất trong ba bé cưng, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mẹ sáu phần tương tự, nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên! Chúng ta về sau có thể ở chung với ba ba." Biểu tình trên mặt bé trai lớn nhất ghi chữ "anh biết", nhưng khi tiểu đồng bọn không thèm để ý, lại có chút uể oải.

Một bé khác đang cầm cuốn sách nhỏ, ngẩng đầu liếc mắt bé trai kia một cái, "Mới không phải, chờ chúng ta trưởng thành, là có thể đến đây."

"Thật vậy chăng? Mẹ?" Tề Hạo vội vàng nhìn mẹ mình, chỉ cần là mẹ nói, đều đúng.

Đỗ Nhược cúi xuống hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hạo một cái, "Đương nhiên, Hạo Hạo trưởng thành có thể tự mình ngồi máy bay đến." Tề Hạo được đáp án khẳng định, còn có mẹ hôn, không khỏi cười nheo mắt, quay cơ thể bé nhỏ lại, móng vuốt nhỏ đang cầm ly nước trái cây mà chị tiếp viên hàng không xinh đẹp vừa rót, ngoan ngoãn uống.(không biết tại sao ta thích chữ “móng vuốt”, chắc lại lên cơn sắc nữ ^^)

"Mẹ, con cũng muốn hôn." Thấy anh trai được mẹ hôn, Tề Duyệt vươn tay nhỏ bé lay tay áo Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược hôn xong khuê nữ bảo bối, cúi đầu nhìn bên trái, quả nhiên, Tuyên Tuyên đang chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, trong lòng cô không khỏi mềm nhũn, rút cuốn sách nhỏ trong tay con, yêu thương hôn gò má bảo bối, "Tuyên Tuyên, không nên coi sách nữa, cố gắng ngủ một giấc, là chúng ta đến nhà." Quay đầu nói với hai tiểu Bá Vương không thể im lặng như trước, "Ngoan ngoãn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại cũng rất mau có thể gặp được ông cố nội và ông nội, bà nội."

Vừa mới dứt lời, bạn học nhỏ Tề Hạo lập tức ngồi xuống, nhắm đôi mắt lại, miệng vẫn còn không quên lẩm bẩm."Mẹ, con đang ngủ."

"Mới là lạ" Tề Duyệt xoay lại, không lưu tình chút vạch trần, lại chỉ sợ mẹ không biết mình cũng thật nghe lời, "Con cũng đang ngủ."

"Tuyên Tuyên cũng đang ngủ" được rồi, Tiểu Tề Tuyên cũng đụng lên một cước.

Hành khách xung quanh đều bị cách nói chuyện của ba tiểu gia hỏa chọc cười, lúc lơ đãng, âm thanh mọi người nói chuyện cũng nhỏ không ít, chỉ sợ nhiễu giấc ngủ mấy tiểu tử kia.

*Tiểu gia hỏa: thằng nhóc, anh bạn nhỏ, thằng ranh, tùy hoàn cảnh

Đỗ Nhược nheo lại mắt, bất đắc dĩ nhìn ba bé càng lúc càng lém lỉnh, bật cười lắc lắc đầu, đáy mắt cũng không che giấu được ôn nhu cùng yêu thương. Cô ngã thân mình tựa vào ghế, cũng nhắm mắt dưỡng thần.

☻☻☻

Thượng Kinh Tề gia.

"Nhanh chút, thím Lý nhanh chút chuẩn bị bữa sáng." Tề lão gia tử không ngừng thúc giục thím Lý đang bận rộn trong phòng bếp.

"Ôi" Vẻ mặt thím Lý vui mừng đáp lời, biết ông nóng vội.

Cha Tề mẹ Tề cũng từ trên lầu đi xuống.

"Ba, ngài đừng gấp như thế, bọn nhỏ chín giờ mới đến." Sáng sớm liền nghe thấy giọng nói của ông ở dưới lầu, vừa rời giường đã ép buộc, cha Tề trưng một biểu tình trấn định vững như Thái Sơn "Con so cha mạnh hơn nhiều".

Mẹ Tề liếc chồng một cái, nhịn không được ho nhẹ một tiếng để che dấu môi của mình đang tươi cười, không biết là nhà nào bị lửa đốt, một buổi tối ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, gần đến sáng, thật sự là mệt mỏi mới bắt đầu ngủ.

Cha Tề nhìn thấu ý cười mẹ Tề, hơi có chút lúng túng nhìn nơi khác.

Mẹ Tề cũng không trêu chọc chồng, nhanh vào phòng bếp, nhìn xem có thể hay không giúp được cái gì, mặc kệ phía ngoài hai đại lão gia gấp, đều hơn một tháng không gặp, bà cũng nhớ mấy bé cưng. Mẹ Tề hai năm trước cũng đã về hưu, năm trước theo cha Tề được điều động quân sự về tới Thượng Kinh. Con ở quân khu huấn luyện không được tùy ý rời đi, nhưng cũng ở vùng ngoại thành Thượng Kinh, tóm lại là người một nhà có thể đoàn tụ.

☻☻☻

Đang bay tiến vào biên giới Thượng Kinh,ba tiểu gia hỏa ngủ đủ, lại bắt đầu dùng sức giằng co, này không, hai cái móng vuốt nhỏ của Tề Duyệt cùng Tề Hạo chộp vào cửa sổ nhỏ, khuôn mặt còn gắt gao dán lên. Ở giữa hai bé vẫn còn không quên lưu vị trí cho em trai, thật sự là làm khó bọn họ, muốn đem cửa sổ nho nhỏ trên máy bay chia đều cho ba khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Mẹ, chờ con trưởng thành, có thể bay ở trên mây sao?" Vô luận ngồi máy bay bao nhiêu lần, cô gái nhỏ Tề Duyệt luôn đặc biệt cố chấp đối với vấn đề bay ở trên mây này. Một đám người đàn ông Tề gia sau khi biết, còn liên tục tự hào nói, khuê nữ Tề gia là không quân dự bị.

Không đợi Đỗ Nhược trả lời, đột nhiên, radio trên máy bay vang lên.

"Các vị hành khách xin chú ý, trên chuyến bay của chúng ta có một hành khách bị bệnh tim đột nhiên phát bệnh, cần phải cấp cứu kịp thời, xin hỏi trên chuyến bay có vị hành khách nào là bác sĩ không?"

Trong cabin, radio khẩn cấp tìm kiếm bác sĩ, liên tục vang lên nhiều lần, tiếp viên hàng không cũng đến chỗ ngồi hành khách chung quanh hỏi có ai là bác sĩ không. Thì ra, một ông lão tái phát bệnh tim.

Đỗ Nhược không kịp nghĩ quá nhiều, cầm lấy túi xách tùy thân, sau khi nghe thông báo trên radio, nói với ba bé cưng bảo bối đang ngoan ngoãn ngồi ở đúng vị trí của mình, "Ở tại chỗ chờ mẹ được không?"

"Vâng" đồng loạt gật đầu

Tề Hạo vang dội cam đoan với mẹ "Con sẽ chiếu cố tốt em gái và em trai." Cuối cùng, lo lắng mẹ không tin, còn vỗ vỗ ngực nhỏ thịt thịt của mình.

Tiếp viên hàng không có vẻ như nhìn thấy tình huống bên này của Đỗ Nhược, vội vàng đi lên phía trước, "Xin cô yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt bọn họ." Lộ ra một nụ cười chân thành.

Hành khách chung quanh cũng ào ào tỏ vẻ sẽ cố gắng hỗ trợ nhìn ba bạn nhỏ.

Đỗ Nhược cảm kích cười cười với bọn họ, sờ sờ ba cái đầu nhỏ, theo một tiếp viên hàng không đi đến cabin người bệnh kia.

Vừa tới đó, Đỗ Nhược chỉ thấy bác sĩ cùng chuyến bay chân tay luống cuống đứng trước mặt một lão nhân, còn có một lão phu nhân ở một bên không ngừng nỉ non, gương mặt hành khách chung quanh cũng rất là lo lắng.

Tiếp viên hàng không dẫn Đỗ Nhược đi nhanh tới, "Bác sĩ Vương, vị tiểu thư này là bác sĩ."

Bác sĩ cũng nhìn thấy Đỗ Nhược vào, nhìn qua thật trẻ tuổi, chính là khí độ cũng rất thong dong, bác sĩ này là người cả ngày chạy khắp thế giới, kiến thức cũng không ít, cũng không có vì nhìn trẻ tuổi mà xem nhẹ bản lĩnh người khác.

Vị bác sĩ Vương đem bệnh án lão phu nhân lúc trước đưa, đưa cho Đỗ Nhược, "Lão nhân có bệnh tim, trên máy bay chỉ chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh đơn giản, chúng tôi đã tiến hành cấp cứu đơn giản rồi, nhưng không thấy chuyển biến tốt."

Đơn giản gật đầu với đối phương, Đỗ Nhược cũng không có nhận bản bệnh án kia, cô bước tới lão nhân, lúc này sắc mặt lão nhân tái nhợt kỳ quái, hai tay che ngực, hô hấp cũng không thông thuận, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Bước đầu kết luận là bệnh tim tái phát.

"Đã báo cáo trung tâm chỉ huy, bọn họ sẽ thông báo không quản ngành* xin hạ cánh, sau đó báo cho trung tâm sân bay địa điểm hạ cánh xuống, để chuẩn bị xe cứu thương, bác sĩ." Âm thanh tiếp viên hàng không nghiêm túc từ trong máy truyền tin truyền tới.

*không quản ngành: chắc là quản lý ngành hàng không?

Vị tiếp viên hàng không kia cầm mic đang muốn thông báo một lần nữa, ổn định lòng người, lại bị bác sĩ Vương bên cạnh ngăn cản, cô theo ánh mắt Vương bác sĩ nhìn lại, thấy nữ bác sĩ trẻ tuổi kia đang chú tâm tiến hành cấp cứu lão nhân.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nín thở mà đợi.

Một giây, hai giây,...

Dần dần vẻ mặt thống khổ của lão nhân thoáng thư hoãn không ít, hô hấp cũng chậm lại, tất cả mọi người giống như đánh thắng một trận, trên mặt tràn đầy vui vẻ tươi cười.

"Chính là cấp cứu bước đầu mà thôi, vừa xuống máy bay ngay lập tức đưa đi bệnh viện quan sát." Đỗ Nhược cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục lộ ra tươi cười.

"Tất..." Nhiên.

Lúc này, âm thanh thông báo vang lên, tất cả mọi người ngưng thần nghe.

"Thưa các vị hành khách, bởi vì nguyên nhân đặc thù, bây giờ chúng tôi sắp hạ cánh xuống, trước tiên tới sân bay Thượng Kinh, xin các vị chuẩn bị sẵn sàng."

Mấy phút đồng hồ sau, chuyến bay khẩn cấp hạ xuống sân bay Song Lưu, máy bay vừa hạ cánh, nhân viên cứu hộ liền cầm cáng chạy lên máy bay, đem lão nhân đưa xuống máy bay.

Đỗ Nhược đi theo tiếp viên hàng không dẫn tới nơi ba bé cưng đang chuẩn bị xuống máy bay.

"Vị tiểu thư này, xin chờ một chút." Phía sau truyền đến âm thanh dễ nghe mang theo lo lắng.

Đỗ Nhược quay lại vừa thấy, "Ngượng ngùng, bởi vì sự tình lâm thời có biến, lão nhân tạm thời vẫn không thể đưa đến bệnh viện, hi vọng ngài có thể tới phòng cứu thương nhìn bệnh nhân một chút, để ngừa xuất hiện việc ngoài ý muốn." Rốt cuộc tìm được Đỗ Nhược, tiếp viên hàng không thành khẩn thỉnh cầu Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược cau mày, còn không có đưa đi bệnh viện?"Đi thôi." Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.

Đi đến phòng y tế sân bay, Đỗ Nhược chỉ thấy một đám nhân viên cứu hộ đang đứng.

"Xin chào! Bệnh nhân có vẻ như không ổn định." Bác sĩ Vương thấy Đỗ Nhược, nhanh tới nghênh tiếp, trong lòng âm thầm tự hỏi, sao lại thế này? Vì sao bệnh nhân còn không đưa đi bệnh viện?

Đỗ Nhược vỗ vỗ tay lên đầu, ý bảo bọn nhỏ phải ngoan, tiến lên vừa thấy, quả nhiên không ổn định! Lúc nãy là cấp cứu bước đầu thôi, vị lão nhân này phải đưa đi bệnh viện.

Dường như là thấy Đỗ Nhược càng lúc càng nhíu chặt mày, người bên cạnh dường như là lãnh đạo sân bay tiến lên giải thích nói, "Là con lão tiên sinh nghe nói bước đầu đã ổn định, yêu cầu chính mình mang nhân viên cứu hộ tới đón lão tiên sinh đi bệnh viện. Ông do dự một chút, "Xin hỏi bác sĩ có phải tình huống không tốt phải không?"

Đỗ Nhược nhìn ông ta một cái, bàn tay hướng búi tóc trên đầu, chỉ chốc lát tất cả mọi người trố mắt, nhìn tóc của cô, rồi nhìn kim khâu trong tay cô, cảm thấy phi thường huyền diệu.

Như không nghe thấy, Đỗ Nhược lấy ra mấy cây kim khâu, "Xin hỏi có cồn không?"

Nhân viên cứu hộ nghe thấy Đỗ Nhược nói, vội vàng từ trên bàn bên cạnh cầm cồn y tế 75% đưa cho cô.

Đem kim khâu tiêu độc, sau đó vững vàng đem kim châm vào ngực lão nhân, lưu lại nửa đuôi kim ở bên ngoài.

Sau đó Đỗ Nhược lại nhanh chóng cầm kim khâu khác, lấy thủ pháp đồng dạng châm vào huyệt đạo khác trên người lão nhân, chỉ chốc lát sau, thần sắc thống khổ trên mặt lão nhân liền tiêu biến không ít.

"Chỉ là có chút tác dụng mà thôi, nên thúc giục xe cứu thương đến. Cái này..." Đỗ Nhược nhìn kim khâu trên người lão nhân, châm cứu chỉ có thể làm tình huống lão nhân gia đỡ mà thôi, "Sau khi bọn họ đến đây, lấy xuống là được rồi."

Lúc này người chung quanh sớm bị thủ pháp thuần thục của Đỗ Nhược gây kinh hãi, nghe Đỗ Nhược nói, mọi người mới hồi phục tinh thần lại.

Lúc này, một vị lãnh đạo đi đến trước mặt Đỗ Nhược, liếc mắt nhìn kim khâu một cái, nghiêm túc nói với cô, "Vị tiểu thư này, trên máy bay không thể mang theo những vật phẩm này." Nói xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, có vẻ như có cảm giác tà ma giết lừa.

Không sao hết, người ta căn bản không có tức giận, ngược lại cười nói "Tôi ở nước Mỹ bên kia giải thích là trang sức." Cô đã thành thói quen mang theo một bộ kim khâu tùy thân, kiểm an bên Mỹ thật sự là rất nghiêm cẩn, cho dù là Đỗ Nhược dùng làm trâm trang sức ở trên tóc, cũng vẫn phải thông qua giáo sư Smith chào hỏi trước tiên, rồi làm đảm bảo, mới miễn cưỡng thông qua.

Bất quá người khác không biết, bọn họ tưởng rằng Đỗ Nhược thật sự chính là như vậy thông qua kiểm an.

Im lặng, mọi người hiển nhiên bị lý do cường đại này dọa sợ.

Bác sĩ Vương nhất thời nở nụ cười ra tiếng, bội phục nói "Thật lợi hại!" Cũng không biết anh nói là thủ pháp giấu kim khâu của Đỗ Nhược hay là chỉ y thuật của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.