Ai Là Siêu Sao

Chương 10: Thế giới I: Đưa thiếu chủ bệnh tự bế lên đỉnh nhân sinh (8)




Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn + Windy

————————-

“Tôi nghe nói là cô gái kia là muốn ngăn cản ông chủ làm giải phẫu đúng không?” Lưu Ảnh đè nén lửa giận hỏi.

Tần Nhược Hi thở dài một tiếng đáp: “Diệp tiểu thư cũng là vì thân thể của A Cửu thôi…”

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ mệt mỏi của Tần Nhược Hi, Lưu Ảnh giận đến tim đập kịch liệt rồi nói: “Cái gì mà vì thân thể của ông chủ chứ! Nhược Hi tiểu thư, tôi đã nghe nói rồi, toàn bộ điều mà mọi người mới vừa rồi nói tôi cũng đều nghe được, thân thể của ông chủ nhất định phải trong ba tháng này mau chóng sớm làm giải phẫu. Nếu không lúc nào cũng có thể có nguy hiểm đến tánh mạng, thế mà cô gái kia lại kiên quyết ngăn cản không cho ông chủ làm giải phẫu, rõ ràng là đang muốn hại chết ông chủ của chúng ta mà!”

Tần Nhược Hi an ủi nói: “Nói không chừng Diệp tiểu thư thực sự có thể chữa trị khỏi bênh trong thân thể của A Cửu, như vậy thì tất cả cũng đều vui vẻ thôi…”

Lưu Ảnh giận đến nở nụ cười, sắc mặt âm vụ nói: “A, điều chỉnh thân thể sao?Nhược Hi tiểu thư, cô biết thân thể của ông chủ vì sao lại biến thành bộ dáng như ngày hôm nay không? Đó đều là do bị cô gái kia kích thích, cô ta hận không thể để cho ông chủ chết đi, làm sao lại thật lòng muốn giúp ông chủ điều chỉnh thân thể được chứ.

Coi như cô ta không có ý đồ cố gây rối thì cô ta làm gì có năng lực làm được chuyện đó chứ? Ngay cả thần y cũng đều không làm được gì với tình hình hiện tại, thế nhưng cô ta lại còn công khai muốn nhúng tay chăm sóc thân thể ông chủ cũng như công việc trong công ty! Cô ta có tư cách gì chứ?!”

Bên trong phòng khách, sau khi Tần Nhược Hi cùng Tiết Lệ rời đi, Diệp Oản Oản liền cầm lấy văn kiện đi lên trên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Tư Dạ Hàn quả nhiên đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường.

Thấy vậy làm cho thần sắc của Diệp Oản Oản hòa hoãn không ít, sau đó đem một cái ghế bên trong phòng kéo tới mép giường.

Đang muốn ngồi xuống, ánh mắt yên lặng của Tư Dạ Hàn đang nhìn chăm chú cô, chậm rãi mở miệng nói: “Ngồi bên cạnh anh đi.”

Diệp Oản Oản nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên run lên, ngay sau đó nhìn anh một cái, cô không phải là đang ngồi ở bên cạnh anh hay sao? Ngay cả ghế cũng đều kéo tới một bên rồi nè?!

Trong giọng nói của Tư Dạ Hàn ý tứ muốn ngồi gần không phải như cô nghĩ mà điều anh ám chỉ, rõ ràng là muốn cô ngồi ở trên giường…

“Anh không ngủ được.” Tư Dạ Hàn mở miệng nói.

Vừa nghe nói như vậy, Diệp Oản Oản nhất thời không phản đối nữa, vén chăn lên ngồi xuống ở bên cạnh Tư Dạ Hàn.

“Như vậy được chưa?” Diệp Oản Oản hỏi.

Tư Dạ Hàn: “Nằm xuống thì tốt hơn.”

Diệp Oản Oản nhất thời có chút không còn gì để nói: “…”

“Không được, em muốn đem những này tài liệu nhìn cho xong, sau đó sửa sang lại một chút. Anh ngủ thêm một lát nữa đi nha, chờ anh tỉnh ngủ, em hẳn là đã sửa xong rồi, đến lúc đó em sẽ đọc cho anh nghe để anh đưa ra quyết định cuối cùng.” Diệp Oản Oản trực tiếp mở miệng nói, hoàn toàn không cho Tư Dạ Hàn có con đường cự tuyệt nào cả.

Đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Diệp Oản Oản, vẻ mặt của Tư Dạ Hàn hơi có chút bất đắc dĩ.

“Chờ một chút, anh trước tiên đem thuốc uống vào đi đã, mặc dù anh đã giảm sốt rồi nhưng bệnh cảm mạo của anh còn chưa có hết hoàn toàn, nếu không uống thuốc sẽ nghiêm trọng hơn nữa đó!” Diệp Oản Oản lại làm cho mình bận rộn hơn trở mình một cái bò dậy, thuần thục đổ ra mấy viên thuốc đặt trên tay.

Diệp Oản Oản cầm lấy thuốc, bưng ly nước đi tới trước giường.

Nhưng Tư Dạ Hàn chỉ nhìn lấy cô thôi, nhất thời lại không có thêm bất kì động tác nào cả.

“Anh sao thế?” Diệp Oản Oản cau mày.

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn lưu chuyển, đột nhiên chậm rãi hỏi: “Lần trước lúc anh hôn mê, em làm sao đút thuốc cho anh?”

Diệp Oản Oản đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó gò má nhất thời có chút nóng lên, tức giận một tay đem ly nước đẩy qua: “Em cứng rắn nhét vào miệng anh đó có được hay không a?!”

Cô làm sao lại không phát hiện ra người đàn ông thường ngày luôn cao ngạo lạnh lùng này càng ngày khó dây dưa đây.

Lần trước cô dùng miệng cho Tư Dạ Hàn uống thuốc là bởi vì tình huống bắt buộc đó có được không a?

Thật vất vả mới cho Tư Dạ Hàn uống thuốc xong lại dụ dỗ được anh cho ngủ thiếp đi, sau đó Diệp Oản Oản mới ngồi trên giường, nhìn chăm chú lấy văn kiện cơ mật trong tay, thần sắc có chút hoảng hốt.

Ngày trước Tư Dạ Hàn đúng là bất kỳ cơ mật nào cũng đều không có phòng bị cô, nhưng nếu chính cô tự tay mở ra những thứ này, như thế thì ý nghĩa liền hoàn toàn bất đồng rồi.

Diệp Oản Oản ngồi rất lâu, cuối cùng, rốt cục vẫn phải chậm rãi đem những văn kiện kia mở ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.