Ai Là Phượng, Ai Cầu Hoàng?

Chương 30: Chị Tôi




Ads Chương 49: Đừng đụng vào tao nữa.

Buổi chiều sau khi hết tiết học thứ hai, Nhan Nghiên đã bị Vương Đồng lôi ra khỏi phòng học, tới phía sau cây ngô đồng của hoa viên nhỏ kiểu Pháp. Tâm tình Nhan Nghiên đã rất suy sụp, nếu không muốn cùng nó xung đột ở trường học thì cô cũng không đi phải ra đây với nó.

“Có gì nói mau!” Cô cũng không cho rằng mình và Vương Đồng còn có cái gì có thể nói, cái cần nói thì cũng đã nói rồi.

“Hôm nay, thiếu gia về nhà tìm mẹ tao để hỏi.” Vương Đồng thẹn quá hóa giận, đôi mắt lại lộ ra vẻ bối rối, “Nhan Nghiên, có phải mày đã nói với thiếu gia cái gì?”

“Chính mày chột dạ không liên quan tới tao.” Nhan Nghiên bỏ tay nó ra, Tư Kình Vũ đối với đêm qua có rất nhiều hoài nghi, muốn điều tra rõ ràng không có gì là lạ cả. “Tao không nói với thiếu gia gì cả!”

“Đừng tưởng là mày có thể lừa gạt được tao!” Chiều cao của Vương Đồng cũng không kém Nhan Nghiên, khí lực so với cô cũng không ít hơn. Một tay tì cô vào thân cây, “Mẹ tao nói, buổi sáng hôm nay có người thấy mày ở trên xe thiếu gia, các ngươi còn ầm ĩ ở bên đường mà. Nếu mày chưa nói với thiếu gia cái gì, sao thiếu gia lại hỏi đêm qua tao ngủ ở đâu?”

Vương Đồng không rõ, nhưng Nhan Nghiên vừa nghe liền hiểu được. Buổi sáng Tư Kình Vũ nhìn thấy Tư Thành Đống từ phòng cô đi ra, trước đó hắn đã chắc chắn cho rằng cô và Tư Thành Đống có quan hệ, hơn nữa trên người cô có dấu vết nên hắn càng chắc chắn. Nhưng mà Tư Kình Vũ là ai, ít khi hắn hoài nghi khi chỉ mới một lần. Phòng của cô và Vương Đồng, cô ở trong phòng ngủ, đương nhiên Vương Đồng cũng sẽ ở đó. Chẳng qua cô không định nói cho Vương Đồng biết chuyện này, cô gạt tay Vương Đồng sang một bên: “Tao không biết tại sao Tư Kình Vũ lại hỏi như vậy? Tao nhắc lại một lần nữa, chuyện của mày tao không có chút hứng thú nào cả. Mọi người nước sông không phạm nước giếng, mày cũng đừng chọc vào tao.”

Dù sao nó đang nắm trong tay nhược điểm của Vương Đồng, không thể giống như trước đây tùy ý bắt bạt nó được. Cô cười lạnh: “Nhan Nghiên, mày không cần đắc ý. Mày cho rằng hiện tại mày sạch sẽ sao? Trong tay tao cũng có nhược điểm của mày.

Nhan Nghiên cũng cười, cô nghĩ thấy thật buồn cười. Cô nghĩ đến bản thân mình đã nhân nhượng rất nhiều đối với Vương Đồng, cô biết rõ ràng là nỗi băn khoăn của Vương Đồng không phải là đau lòng vì chính mình bị Tư Thành Đống chiếm đoạt. Mà là sự việc tối hôm qua bị bại lộ ra ngoài, thì Tống Ngọc San sẽ biết. Cô còn nhẫn nhịn nữa, hiển nhiên Vương Đồng cũng sẽ tuyệt đối không cảm kích. Cô bước tới trước mặt Vương Đồng cười nói với cô ta: “Đúng vậy, mày biết bí mật của tao. Trong căn nhà đó, ngoại trừ cha con Tư Thành Đống còn có Lập Hạ đều chưa biết bí mật của tao. Nhưng mà, mày có thể đi mà nói a! Mày có thể gặp ba người đó để nói a!”

Vương Đồng bị Nhan Nghiên làm tức giận quá mức không thể nói nên lời, quả thật nó đã nói đến mấu chốt quan trọng. Cô biết bí mật của nó thì làm sao? Có Tống Ngọc San đang tồn tại, thì đương nhiên cô không dám nói gì cả!

“Không dám đúng không! Không dám nói thì mời mày câm miệng đi!” Nhan Nghiên hừ mũi khinh miệt Vương Đồng, “Mày biết bí mật của tao nhưng không có can đảm nói, nhưng mà tao biết nhược điểm của mày thích nói thì có thể nói. Dù sao cho đến bây giờ, tao đã trải qua cả rồi, cái gì cũng không sợ nữa! Cho nên Vương Đồng, mày không nên đụng vào tao. Nếu mày dồn ép tao quá, thì cái gì tao cũng làm được!”

Mắt Vương Đồng trợn tròn, nhưng không phản bác. Cô sẽ ghi nhớ chuyện hôm nay, Nhan Nghiên dám đối với cô như vậy, cô sẽ trả lại gấp bội. Cô oán hận nhìn về phía Nhan Nghiên rời đi, hiện tại cô đang sợ Tống Ngọc San, cho nên mới bị Nhan Nghiên gạt tay như vậy. Một ngày nào đó, cô sẽ không sợ bất cứ ai trong Tư gia cả.

Điện thoại trong túi Vương Đồng vang lên, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình là một dãy số lạ lẫm. Tự nhiên tay cô phát run, cô có dự cảm không tốt, ấn nút nhận, cẩn thận nói: “A lô”

“Mấy giờ tan học?” Là giọng nói của Tư Thành Đống, ôn nhu ngọt ngào, “Bác bảo thư kí đón cháu, buổi tối cùng bác đến Hoàng Đình ăn cơm.”

Vương Đồng nghe Tư Thành Đống nói, tay càng thêm run ghê gớm, cô không biết từ khi nào Tư Thành Đống có số điện thoại của cô. Chẳng qua, hắn muốn có số điện thoại của cô thì dễ như trở bàn tay. Tuy rằng cô đã có chuẩn bị trước, nhưng mà khi thật sự trải qua, vẫn khiến cô hoảng hốt và lúng túng. Cô dựa vào tường, mới có thể gắng gượng cầm di động nói: “Nhưng mà, nhưng mà hình như bà chủ đã trở về!”

“Yên tâm, khi bà ấy về nhà đều là lúc nửa đêm. Khi cháu học xong, đứng chờ ở cửa, bác đã sai thư kí Trương đến trường học đón cháu!” Giọng nói Tư Thành Đống cực kì ôn nhu, nhưng mà giống như mệnh lệnh không thể phản kháng.

Vương Đồng đành phải cúi đầu đáp ứng: “Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.