Ai Là Của Ai

Chương 5: Hôn phu




Lại thêm 30 phút trôi qua, Quan Nghị ngồi trong phòng làm việc, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ. Có chút nghi ngờ mà nhíu mày, đã lâu như vậy, sao Vương mụ vẫn còn chưa gọi lại cho anh?

Không phải là Du Tư Kỷ không về nhà an toàn đấy chứ?

Đột nhiên xuất hiện một ý niệm, khiến thần sắc anh hoảng loạn.Trời! Không phải là gặp bất trắc gì chứ?

Trong đầu chợt hiện lên nụ cười mờ ám của người tài xế, giờ phút này anh bỗng giật mình. Thật là đáng chết a! Anh không nên đồng ý, không nên cứ để cô một mình ngồi taxi về như vậy!

Ảo nảo hoàn toàn, anh cầm điện thoại lên.

“Ục, ục” tiếng chuông điện thoại vội vàng cùng lúc vang lên, giống như đoán trước được thời gian vậy.

Quan Nghị vội vàng nhận máy, vẻ mặt vô cùng lo lắng, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp hỏi: “Uy? Vương mụ! Có phải là Kỳ Kỳ đã an toàn về đến nhà rồi không?”

“Quan Nghị a! Kỳ Kỳ tiểu thư vẫn chưa về tới nhà! Có chuyện gì xảy ra sao?” Vương mụ trước đó vẫn trấn định, giờ phút này cũng lộ vẻ bất an.

“Cháu biết rõ rồi! Cháu đi tìm một chút!” Vừa trấn an Vương mụ mấy câu, anh vừa cúp điện thoại.

Thật sự không biết rõ tung tích của Du Tư Kỳ, cái tội danh này không phải chỉ một mình anh là có thể gánh được! Không chỉ đơn thuần là người quan trọng của Tần gia, mà lão tổng của tập đoàn Du Thị cũng sẽ đến Đài Loan tìm bọn họ vấn tội đấy!

Cứ như vậy, chuyện sẽ đến mức không giải quyết được!

Nghĩ tới đây, càng ngày anh càng cảm thấy có gì đó không đúng

Vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Xoay người một cái, một lần nữa hướng phòng tổng tài đi tới. Hình như chỉ trong ngày hôm nay, anh đã tới lui chỗ này vô số lần.

Mới vừa đẩy cửa lớn phòng làm việc ra, anh liền nghe đến tiếng gầm nhẹ của Tần Tấn Dương: “Có phải cô ấy đã về nhà không? Nếu cô ấy đã về nhà, cậu bây giờ liền đi về! Trước khi cô ấy về Anh, cậu cũng không cần đi làm!”

“…” Quan Nghị lúng túng dừng chân, nhưng không thể đề ra chủ ý gì khác, chỉ bật thốt lên: “Tấn Dương! Cậu phải bình tĩnh!”

Nghe lời như vậy, Tần Tấn Dương nghi ngờ ngẩng đầu lên. Vốn là bởi vì phản ứng của Đồng Thiên Ái mà tâm tình vô cùng uất ức, không nghĩ tới bây giờ lại có thể nghe được câu nói giống như “cười đểu” này.

“Quan thư ký! Cậu không phải thấy chuyện cười này có chút lạnh sao!” Khóe môi giật giật, Tần Tấn Dương khạc ra những lời này.

Bình tĩnh? Chuyện cười! Đây thật không đúng là lời mà Quan đại thư ký sẽ nói ra!

Quan Nghị không biết làm sao để giải thích cặn kẽ sự tình, chỉ đơn giản nói: “Kỳ Kỳ mất tích” (Một câu giết chết con gà… anh tài thật!!!)

“Cậu nói gì?” Tần Tấn Dương từ trên bàn lớn nhảy dựng, cặp mắt sắc bén như chim ưng thoáng hiện lên chút không thể tưởng tượng nổi. Nghe được câu này, cả người hoàn toản nóng nảy.

Anh rống to chất vấn: “Sao lại như vậy? Không phải tôi nói cậu đưa cô ấy về sao? Bây giờ sao người lại mất tích?”

Mặc dù anh ghét cái con người bám như khỉ đó, nhưng cô dù sao cũng là cùng anh lớn lên, anh vẫn đem cô đối xử như em gái. Hơn nữa địa vị của Du Tư Kỳ ở Tần gia, còn cao hơn cả mấy vị trưởng lão một bậc.

Từ nhỏ cô đã có phong thái tiểu công chúa, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

“Tôi để Kỳ Kỳ về biệt thự bằng taxi, nhưng mới vừa rồi Vương mụ gọi điện thoại nói Kỳ Kỳ chưa có về nhà! Đã lâu như vậy rồi, cô ấy cũng chưa quay lại đây! Cậu nói thử xem cô ấy có thể đi đâu?”

Quan Nghị đem sự tình trần thuật một lần, nhìn Tần Tấn Dương, chờ đợi lời nói của anh.

“Đi!” đưa tay cầm lấy áo khoác mặc vào người.

Quan Nghị sửng sốt một chút: “Đi đâu?”

“Tìm người! Tìm khắp Đài Loan cũng phải tìm ra! Để lạc mất cô ấy, chúng ta sẽ không có những ngày tốt đẹp đâu!” Tần Tấn Dương sải bước bên cạnh anh, trong lòng chỉ có ý niệm tìm kiếm Du Tư Kỳ.

Hai người vội vàng đi về phía thang máy, chờ thang máy đi tới lầu cuối.

Lúc này, Đồng Thiên Ái vừa ra khỏi phòng làm việc, muốn tới phòng rửa tay . Mới chuyển người, nhìn thấy Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị giống như hung thần đứng trước cửa thang máy

Ánh mắt của cô xẹt qua người Quan Nghị, dừng lại trên người Tần Tấn Dương. Tay không tự giác mà siết chặt vạt áo, có chút khẩn trương. Tại sao vào lúc đối mặt với anh, cô sẽ khẩn trương như vậy?

“…” cắn môi, cô không muốn phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Bởi vì đây là lần đầu tiên, anh không hề để ý đến sự tồn tại của cô.

Bởi vì cô gái nhỏ “Du Tư Kỳ” mới xuất hiện ngày hôm nay, giữa bọn họ, hình như có một ít thay đổi. Nhưng thay đổi ở điểm nào, cô lại không phát hiện ra, hay là thật sự có cái gì đó đang thay đổi thật, chính là trái tim cô…

Thì ra, cô vẫn là tự ti cùng cam chịu.

“Đi thôi!” Quan Nghị nhìn thấy cửa thang máy mở ra, thuận miệng nói một tiếng, chợt hướng ánh mắt nhìn về phía cô. Vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Thiên Ái ngây người đứng một chỗ, mà cô lúc này đang nhìn bọn họ rất mất hồn.

Ai? Cô ấy không phải nên ở trong phòng làm việc của tổng tài sao? Tại sao lại về phòng làm việc nhỏ rồi?

Mới vừa rồi mải lo chuyện của Kỳ Kỳ, tất nhiên anh cũng không phát hiện ra trạng thái này! Chuyện gì đã xảy ra?

Nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh đã đi vào thang máy, anh vội vàng hô một tiếng: “Tấn Dương!”. Anh nhanh chóng đưa tay giữ thang máy, phòng ngừa cửa thang máy đóng, vừa phát ra ánh mắt chỉ dẫn.

Tần Tấn Dương ra khỏi thang máy, nghiêng đầu nhìn theo, tầm mắt dừng lại trên thân hình gầy nhỏ của cô.

“…” Mà Đồng Thiên Ái đứng ở hành lang, vừa chạm tới ánh mắt của anh, theo phản xạ liền cúi đầu. Môi càng cắn chặt, không nói một lời.

Lòng nhảy loạn xạ, đang mong không biết anh sẽ nói gì…

Cuối cùng, lại chỉ nghe được anh nói với cô một câu: “Thiên Ái! Hôm nay em tự ngồi xe về nhà! Anh có chút chuyện!”

“Dạ!” Âm thanh trả lời rất nhẹ,cô gật đầu một cái.

Tay Tần Tấn Dương nắm chặt, vốn còn muốn giải thích một chút mình muốn đi đâu, nhưng anh lại không muốn khiến cho cô kích động, đành phải thôi. Hiện tại cũng không kịp nói thêm thứ gì nữa, tìm được tiểu tổ tông đó mới là việc cấp bách!

Thân thể Tần Tấn Dương hướng về sau sải bước, bước vào thang máy, có chút thở dài, hai mắt nhắm lại.

Quan Nghị phát hiện ra hai người bọn họ có điểm không thích hợp, nhưng mà không có gì rõ ràng, anh cũng đi vào thang máy, sau đó nhấn nút đi xuống.

Cửa thang máy vừa đóng lại, cả người Đồng Thiên Ái vô lực dựa vào tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.