Ai Là Của Ai

Chương 14: Máu và nước mắt




Edit:Song Ngư

Beta : B.Cat

Trong biệt thự của Tần gia ở Đài Loan, đèn đuốc sáng rỡ. Biệt thự vẫn vốn tồn tại không khí trầm mặc, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng cười vui, xen lẫn tiếng kêu gào của nữ hài tử, liên tiếp vang lên.

"Thiếu gia, tiểu thư, Quan Nghị a, các ngươi từ từ ăn! Vẫn còn có canh cá!" Vú Vương vừa cười vừa nói, vội vàng chạy trở về phòng bếp, chuẩn bị thức ăn ngon.

Kể từ khi tới Đài Loan, căn biệt thự này đã quá lâu không có không khí như vậy rồi.

"Oa —— Vú Vương! Người nấu cá dấm đường cực kỳ ngon! Những đầu bếp đang nấu chính là ngốc, làm thế nào cũng không nấu được như vú Vương a! Vừa ngọt vừa chua đấy!"

"Ai? Thật là khó gắp a! Gắp không lên được!"

Du Ty Kỳ đã thật lâu chưa dùng qua đũa rồi, ở Anh quốc cô có thói quen dùng dao nĩa, hiện tại tới Đài Loan, ngay bây giờ chưa sử dụng đũa được, ngược lại cảm thấy có chút không quen.

". . . . . ." Đang cố gắng kẹp một miếng cá dấm đường, thật là vất vả gắp sắp vào trong chén mình rồi, lại đánh rơi nửa đường.

Nhất thời, cô cong miệng lên, có chút nổi giận, cứ nhìn chằm chằm món ăn trên bàn.

Liền nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút mong đợi nhìn về bên cạnh Tần Tấn dương. Ánh mắt của cô, hi vọng hắn có thể giúp cô gắp thức ăn.

Chỉ là quá đáng tiếc, Tần Tấn Dương chỉ khô khốc bới hai miếng cơm. Đặt chén ở trên bàn cơm, ngay sau đó đứng lên, lạnh lùng bỏ xuống một câu nói, liền đi lên lầu hai.

"Các ngươi từ từ ăn!"

Du Ty Kỳ nhìn thấy hắn biến mất nơi khúc quanh ở cầu thang, cả người vô cùng buồn bực cúi đầu, chiếc đũa đảo chỗ cơm tẻ, "Em lại làm sai chỗ nào! Em thật sự vô dụng, không sử dụng được đũa!"

Đột nhiên, trong chén mình, có nhiều hơn một khối thịt cá.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quan Nghị, hắn nhìn cô cười nói, "Tấn Dương công việc quá mệt mỏi! Em ngoan! Ăn cơm!"

"A!" Mím mím môi, cô nghe lời tiếp tục ăn cơm.

Trên ban công lầu hai, Tần Tấn Dương dựa vào lan can. Chỉ mặc đơn giản áo sơ mi, áo khoác tây trang đã cởi xuống. Một tay cắm ở trong túi quần tây, lấy điện thoại di động ra, có chút chần chờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

. . . . . Hay là không gọi. . . . . .

Cái vấn đề này, thế nào mà bây giờ lại trở nên khó khăn như vậy.

Trước kia luôn không chút do dự lấy điện thoại ra, nghĩ đến cô rồi, sẽ gọi điện thoại cho cô. Nhưng mà bây giờ, ngón tay đã đến lại trở về đè xuống.

Nhấn xóa, xóa lại nhắn, nhắn rồi vẫn như vậy lại xóa.

Đột nhiên phát hiện, cô cơ hồ không có gọi qua một cú điện thoại nào cho hắn. Giữa bọn họ, đến bây giờ đều là hắn gắt gao trói lại cô ở bên người, mà cô thì sao, vẫn ở vị trí bị động.

Nếu như không phải là Du Ty Kỳ đột nhiên xuất hiện, có lẽ còn có thể vẫn tiếp tục như vậy.

Chỉ là như vậy sao? Chỉ có thể như vậy sao?

Nhưng mà mình rồi lại không nhịn được, Tần Tấn Dương a Tần Tấn dương, thật ra thì đoạn tình cảm này, chỉ có mình có ý! Là ngươi chỉ đang làm theo ý mình, chứ không phải là lưỡng tình tương duyệt đây?

Không cách nào nhịn được rồi, ngừng thở, nhấn dãy số kia.

"Tu tu tu ——" , bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng vang.

Vẫn không người nào nghe, Tần Tấn Dương cảm thấy có chút phiền não.

Cuối cùng, bên đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng người phụ nữ êm ái trả lời, "Xin lỗi, chủ máy hiện nay không thể trả lời cuộc gọi của bạn, xin vui lòng gọi lại sau ."

Cùng thời khắc đó, trong phòng nhỏ trên cao ốc Tần thị, một chiếc điện thoại cô đơn mà nằm ở trong ngăn kéo đang rung chuông.

Vừa nhanh chóng bấm xuống một dãy số, trực tiếp đánh tới nhà trọ. Điện thoại một mực vang, nhưng cũng là giống nhau không người nào nghe. Cô thậm chí ngay cả điện thoại đều không nhận!

"Đáng chết! Tại sao không nhận điện thoại!" Nhìn màn hình điện thoại di động, áo não mà khẽ nguyền rủa ra tiếng.

Một khắc cũng không chờ được, vội vã chuyển hướng, cầm lên áo khoác tây trang đang để ở một bên, hướng lầu dưới sải bước đi tới.

Trên ghế sa lon trong phòng khách, Du Ty Kỳ đã ăn uống no đủ, mắt tinh nhìn thấy thân ảnh cao lớn, mở miệng la ầm lên, "Tần ca ca! Đã trễ thế này anh muốn đi đâu a!"

"Em ngủ trước đi!" Tần Tấn Dương trầm giọng nói, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi biệt thự.

Trong xe thể thao, Giang Húc thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh, trêu chọc nói, "Tiểu học muội! Ngươi không phải sẽ cứ như vậy sao! Cười một cái a! Bộ dạng ngươi nghiêm mặt thật là dọa người a! Lòng của bản học trưởng ta thật ra thì rất nhỏ yếu!"

"Học trưởng!" Đồng Thiên Ái có chút vô lực cười ra tiếng.

Giang Húc nhìn thấy rốt cuộc cô cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm khái nói, "Bây giờ anh mới phát hiện, dỗ dành nữ hài tử vui vẻ, thực sự là một việc siêu cấp khó khăn!"

"Sao?" Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, tò mò hỏi nói, "Học trưởng gặp lại cô bé kia rồi hả ?"

Giang Húc sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô sẽ vừa đoán liền trúng như vậy, lắc đầu một cái, tản ra lửa giận ngút trời trong đầu, nhưng mà trước khuôn mặt kiều diễm kia, thật sự là đối với cô không cách nào duy trì.

"Không đề cập nữa! Đi một bước tính một bước đi!" Nói xong, vừa lạnh nhạt nói, "Cùng hắn… Cãi nhau? …"

". . . . . ." Nghe vậy, nụ cười trên mặt cô lại ảm đạm, xoay đầu hướng qua bên kia, nhìn cửa sổ xe, "Không có. . . . . ."

Cãi nhau sao? Đây coi như là gây gổ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.