Ái Khanh, Trẫm Muốn Làm Kẻ Thứ Ba

Chương 50: A! Có Ma!




Thôn này rất nhỏ, có lẽ rất ít có người ngoài đi ngang qua đây, trước giờ cũng chẳng có trộm cắp gì, không cần đề phòng bất kỳ thứ gì cả, tường sân tất cả các nhà đều rất thấp.

Trời quá nóng, nhà bên bày bàn cơm ra sân dùng, mà Hách Liên Dạ đứng bên cửa sổ nhìn mấy lần, hơi nhíu mày, “Sáu người, tám món.”

Nhìn kỹ hơn, “Sáu mặn hai chay, không rượu.”

Nước mắt Hà Nghiêm sắp rớt xuống, vì sao… chủ tử cũng bắt đầu quan tâm nhà bên ăn gì rồi!

Ngư Ngư an ủi Hà Nghiêm, “Đừng khóc đừng khóc, tiểu cô nương sinh trưởng trong nhà có tiền như anh, không nhìn ra gì cũng không sao cả.”

“…” Hà Nghiêm đi góc tường chơi.

Sư đệ và nam tử áo trắng đều rất ít xuống núi, vì vậy ở đây cũng chỉ có mình Ngư Ngư nghe hiểu Hách Liên Dạ đang nói gì.

Cổ đại không thể so với hiện đại, phần lớn những dân chúng bình thường đều mặt trời mọc dậy làm mặt trời lặn ngừng tay, ăn khuya như nhà bên vốn rất hiếm thấy, huống chi họ mặc áo vải thô vá, nhưng lại ăn vô cùng nghiêm túc.

Nếu có việc vui đặc biệt gì cần chúc mừng, vậy cũng nên uống chút rượu mới đúng.

Hách Liên Dạ không phải là loại hoàng tộc phóng đãng “không thịt không vui” nên liếc một cái đã biết nhà bên có vấn đề.

Lúc này Hà Nghiêm mới biết mình sơ sẩy, lập tức hỏi, “Chủ tử, có bắt không ạ?”

“Bắt đi.” Hách Liên Dạ bình tĩnh vỗ heo nhỏ trong lòng, “Đồ ăn của nhóc con này sắp hết rồi.”

Lý do cường đại này… Hà Nghiêm rơi lệ đầy mặt.

Hách Liên Dạ nói, là loại quả màu đỏ sinh trưởng trong thạch thất ở Tề Hưng quốc.

Lúc trước họ hái được một đống lớn cõng về, loại quả đó rất thần kỳ, trời nóng thế mà không có chút dấu hiệu bị hỏng nào, vẫn luôn tươi mới như vừa được hái xuống.

Họ vốn định đợi heo nhỏ ăn xong rồi mới đi Tề Hưng quốc hái, nhưng giờ lại bị chuyện của Trình Ti Nghiên kéo dài thời gian ra, loại quả này sắp hết, thế cho nên… họ cần người nuôi heo.

Mấy thôn dân giả ở nhà bên đưa tới cửa, vừa hay hợp ý của Hách Liên Dạ.

Hà Nghiêm xách kiếm định ra ngoài, Ngư Ngư lại cẩn thận ngăn hắn lại, “Đợi chút hãy qua.”

“Vì sao?” Đã có kinh nghiệm vừa rồi, Hà Nghiêm cũng không dám kết luận lỗ mãng nữa, lập tức hỏi Ngư Ngư hành động này có thâm ý gì.

“Chúng ta không thể ăn đồ thừa của họ.” Ngư Ngư rất nghiêm túc, “Nếu bây giờ qua bắt người, chẳng lẽ phải vứt đồ ăn thừa đi sao?” Lãng phí đồ ăn rất đáng xấu hổ!

Hà Nghiêm: (┬_┬)

Song tất cả đều không ngờ, đợi vài phút, trong phòng bếp nhà bên có một người đi ra, bưng một cái mâm, hàn huyên đôi câu với mấy người đang ăn cơm, rồi trực tiếp đi tới nhà họ.

“Hôm nay vừa mới làm con heo, xào được vài món, ta thấy mọi người vẫn chưa ngủ nên đem một mâm qua đây cho mọi người nếm thử.” Cửa vừa mở ra, người tới cười rất chất phác, giải thích như vậy.

Nơi này dân phong giản dị, các hương thân đều rất nhiệt tình hiếu khách, lý do thoái thác này nghe rất đáng tin.

Hách Liên Dạ cũng khách khí chắp tay với gã, cười nhắc nhở, “Dung công tử, không phải ngươi vẫn luôn muốn ăn thịt sao?”

Thật ra nam tử áo trắng có một thói quen, hắn chưa từng ăn đồ ai đưa ngoại trừ sư đệ. Chẳng qua hắn vừa đói đã tìm ngay sư đệ… nên mọi người cũng không phát hiện chuyện này.

Nhưng giờ, nghe Hách Liên Dạ điểm danh mình, ánh mắt hắn dao động giữa cái mâm trước mặt và người, yên lặng nhận lấy mâm thịt kho kia.

Trong tích tắc khi tay hắn gần đụng vào cái mâm, như có người ấn chốt mở, da đầu ngón tay hắn lập tức biến thành một hồng sáng, có một sợi dây nhỏ đỏ như máu bò từ đầu ngón tay của hắn lên cánh tay.

Trong đám người này, có Ngư Ngư là cao thủ dùng độc, hiển nhiên người tới cũng không nghĩ dùng độc là có thể giải quyết hết bọn họ, hạ độc trên mâm, chỉ vì…

Thừa lúc nam tử áo trắng không phản ứng gì, chỉ mặt không biểu tình nhìn cánh tay trúng độc của mình kia, người tới cười quái dị một tiếng, một thanh dao găm bỗng trượt từ trong tay áo ra, đặt lên cần cổ nam tử áo trắng nhanh như chớp. Hiển nhiên, gã có phần sợ nam tử áo trắng, không dám trực tiếp đụng vào, một tay khác không cầm dao găm, điểm mạnh một cái lên huyệt đạo của nam tử áo trắng.

Làm xong những chuyện này, dường như hắn cũng yên tâm, đắc ý cười nói, “Các ngươi đừng gấp, hắn chỉ bị ta điểm huyệt thôi, hiện tại không thể nhúc nhích… Hả?”

Từ khoe khoang, biến thành hoảng sợ thét lên.

Vì nam tử áo trắng bị điểm trúng huyệt, “không thể nhúc nhích” kia đang yên lặng quay đầu, ánh mắt không rõ vui giận nhìn hắn.

Tiếng thét vỡ họng này khiến Trình Ti Nghiên ở nhà bên chú ý, nàng ta vội chạy tới, thấy cảnh này thì sắc mặt thay đổi mấy lượt, đứng ở cửa không nói một lời.

Người muốn kèm nam tử áo trắng kia biến sắc, lập tức quỳ xuống, “Tiểu tiểu thư, tiểu tiểu thư, van cầu ngài cứu thuộc hạ một mạng!”

“Đứng lên!” Trình Ti Nghiên đi qua, lôi người nọ đứng lên, đẩy ra ngoài cửa, “Ta chẳng cần phải cứu ngươi, bởi vì không ai có thể giết ngươi!”

Nàng ta rất cao ngạo nhìn đám Ngư Ngư, “Đúng, là ta phái người tới, cũng là ta lệnh hắn bắt Thiếu chủ đi, vậy thì sao? Lúc sư phụ rời đi, ta không có ở đây, không thì không biết lệnh bài môn chủ truyền cho ai đâu! Trừ sư phụ, không ai trong môn phái có tư cách quản ta!”

Tuyên ngôn này, lại một lần nữa không được đáp lại…

Vì Ngư Ngư đã sớm tới bên cạnh nam tử áo trắng, giải độc cho tay hắn, sau đó nhìn chằm chằm vào mâm thịt kho kia, vẻ mặt phiền muộn nặng nề.

Hà Nghiêm lau nước mắt, giờ không cần hỏi cũng biết Ngư Ngư nghĩ gì, “Vương phi, cách thôn không xa có một gian miếu đổ nát, trong đó hẳn có ăn mày nghỉ đêm, thuộc hạ đưa thịt qua, sẽ không lãng phí đâu ạ.”

Ngư Ngư lập tức thở phào, “Vậy cũng được.”

Độc này chỉ hạ trên mâm, thịt thì không có vấn đề, nhưng đã muộn rồi, họ không ăn được, dĩa thịt kho này rất khó thu xếp.

Trình Ti Nghiên không được để ý, lại bị làm cho tức giận mà chạy đi, nhưng sau khi nàng ta rời đi, vẻ mặt Ngư Ngư trở nên thật sự nghiêm túc, “Tôi cảm thấy, không đúng lắm.”

Biểu hiện của Trình Ti Nghiên, hình như hơi quá nôn nóng.

Trước kia nghe nha hoàn Tiểu Đào của phủ Thượng thư nói, Trình Ti Nghiên lập chí muốn tìm một tướng công vừa đẹp lại vừa dùng được… Sau này nghe Tần Phấn nói, nàng ta định “nạp” cả nam tử áo trắng và Phong Ngự Vũ.

Tuy lý tưởng của nàng ta vô cùng kinh dị, nhưng có thể nhìn ra, mắt nhìn nam nhân của nàng ta không tồi, hơn nữa lúc chọn cũng coi như có lý trí.

Ví dụ như nàng ta rất thích mỹ nam, nhưng Hách Liên Dạ và Tiểu Trần Tử đều là mỹ nam, nàng ta lại đều không chọn, vì hai người này, một kẻ quá phúc hắc, một người quá máu lạnh… Ừm, đó là bể ngoài.

Hai nam nhân này không dễ điều khiển, mà Phong Ngự Vũ lại có tác phong chính nhân quân tử tiêu chuẩn, tuy tính tình nam tử áo trắng ngang ngược ra tay tàn nhẫn, nhưng hắn là một kẻ ngốc bẩm sinh… ít nhất thì trông có vẻ dễ lừa.

Trước kia có võ công, có Ôn Ngôn làm chỗ dựa, Trình Ti Nghiên vẫn có thể nhẫn nhịn nhiều năm, không háo sắc đuổi theo nam tử áo trắng đi khắp nơi; giờ võ công hoàn toàn biến mất, còn có cao thủ như Hách Liên Dạ và sư đệ ở đây, sao nàng ta lại xông lên vậy?

Nàng ta cứ lần lượt bại lộ ý muốn chiếm hữu nam tử áo trắng tràn ngập trong đầu… là để che giấu gì sao?

Ngư Ngư lo lắng không sai, thoạt nhìn Trình Ti Nghiên quả thực không đúng lắm.

Sau thất bại hoàn toàn trong ngày đầu tiên họ xuất phát, nàng ta như bị đả kích, không hề nhắc đến chuyện “nạp” nam tử áo trắng nữa, nhưng lại trở nên nóng vội hơn ai hết, chỉ cần mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ giục họ mau đi.

Nhưng trừ phàn nàn ra, nàng ta sẽ không quấy nhiễu gì nữa, dọc đường đều thành thật phối hợp, an phận như thế lại khiến lòng mọi người đều hơi bất an, cảm thấy nàng ta đang chuẩn bị làm chuyện lớn nào đó.

Đi mấy ngày đường, rốt cuộc họ cũng dựa theo bản đồ của Trình Ti Nghiên, đi được đến mục tiêu – hồ nước thần bí của Vệ quốc.

Nghĩ nghĩ, quả thật cũng hợp lý, tráo đổi thân thể giống như xuyên không vậy, nghe rất khó tin, nếu nơi này có cánh cửa thời không, hẳn cũng có lực lượng thần bí, có thể giúp hồn phách của người trở lại thân thể vốn có của mình.

Ngọn núi này là nơi nam tử áo trắng và sư đệ lớn lên từ bé, dưới hồ nước là thạch thất, đám Ngư Ngư đã vào đó hai lần, họ đã quen thuộc với địa hình từ trong ra ngoài, nhưng cứ nghĩ đến Trình Ti Nghiên định làm gì đó, lòng đề phòng của họ vẫn không giảm đi.

Trình Ti Nghiên mang theo họ, bảy rẽ tám ngoặt trong núi, “Nhất định các ngươi cũng biết nơi này nhỉ? Trước đó ta đến cái quê quán kỳ lạ kia của nàng ta, mãi mới tìm được cách trở về thì lại bị nhốt trong thạch thất. Đi không biết bao nhiêu ngày, ta mới tìm được cái cửa ra này từ trong cái nơi như mê cung đó.”

Tâm tình của Trình Ti Nghiên có vẻ rất tốt, nói nhiều hơn, và trong giọng cũng tràn ngập sự hưng phấn.

Mọi người nhìn nhau mấy lần, lúc đi theo Trình Ti Nghiên vào thạch thất, sắp xếp lại đội hình.

Trình Ti Nghiên dẫn đầu, người hiện tại có võ công cao thứ hai nhưng khinh công cao nhất là sư đệ theo sau lưng nàng ta, kế đó là nam tử áo trắng, Hà Nghiêm, Ngư Ngư, và Hách Liên Dạ chốt cuối.

Trước đó, tất cả đều cảm thấy, nếu Trình Ti Nghiên nhờ viện trợ bên ngoài, hẳn đã sớm mai phục trong thạch thất, nên để người có võ công cao nhất đi đằng trước, ai ngờ Hách Liên Dạ lại thay đổi kế hoạch tạm thời, nhưng mọi người cũng tin tưởng phán đoán của y, không chất vấn gì.

Vừa vào lối đi, tất cả không ai nói thêm gì nữa. Chắc có lẽ heo nhỏ cũng cảm nhận được không khí căng thẳng không yên, chui từ trong lòng Hách Liên Dạ ra, tung mình nhảy lên vai Ngư Ngư.

Đi một lúc, đến một ngã ba, “Đây không phải là đường đi đến trung tâm thạchthaats.” Sư đệ dẫn đầu đi trước phát hiện sự khác lạ đầu tiên.

“Trung tâm thạch thất sẽ đưa người rời khỏi thời không này, ai nói cho ngươi chỗ đó có thể giúp người ta tráo đổi thân thể?”

Nơi này giống thạch thất dưới lòng đất Tề Hưng quốc, rắc rối phức tạp như mê cung, đám Hách Liên Dạ đã từng vào dưới đáy hồ hai lần, có thể không xông loạn, nhưng cũng không quen đường lắm, hiện tại Trình Ti Nghiên lại chọn một con đường hoàn toàn lạ lẫm.

Sư đệ quay đầu liếc Hách Liên Dạ, không nói gì nữa, chỉ đề phòng cao độ, tiếp tục tiến lên.

Không biết là họ lạc đường, bắt đầu đi vòng quanh trong mê cung, hay là diện tích thạch thất dưới đáy hồ này vốn đã vô cùng lớn, mà lần này bọn họ đã đi sắp được nửa ngày.

Trình Ti Nghiên không có võ công, hiển nhiên thể lực của nàng ta sắp không kiên trì được nữa, đi càng lúc càng chậm hơn, cuối cùng dứt khoát vịn vào tường, đi từng bước một, thỉnh thoảng còn phải dựa vào tường nghỉ một lát.

Tất cả đều rất bình thường.

Nhưng không chút dấu hiệu nào, bức tường nàng ta dựa vào bỗng dịch chuyển, lộ ra một thạch thất khác, nàng ta dùng sức đẩy bức tường vào, cùng lúc đó, vô số mũi tên từ trong tường bắn ra, ngăn cản sư đệ xông vào bắt người.

Dịch chuyển đi dịch chuyển lại, tổng cộng không quá hai ba giây, sư đệ không bắt được người, mà Trình Ti Nghiên cũng hoàn toàn biến mất trước mắt họ.

Hà Nghiêm thầm rủa, lập tức tiến lên, nhấn vào tường vài cái, nhưng tường kia vẫn không chút nhúc nhích.

“Khỏi cần thử, cơ quan này chỉ có thể mở ra từ bên trong, hiện tại trừ phi ngươi cho nổ bức tường này ra, bằng không đừng hòng bắt được ta!”

Bên kia vách tường đá, Trình Ti Nghiên cười to một cách càn rỡ.

Ngư Ngư rất khổ sở, “Thì ra lúc tôi cười to lại khó nghe như vậy…”

Trình Ti Nghiên đang dùng thân thể nàng đó, giọng đó cũng là của nàng.

Hách Liên Dạ vô cùng săn sóc an ủi nàng, “Là điệu cười của nàng ta quá mắc ói, không liên quan đến giọng của nàng.”

Bên kia tường đá, Trình Ti Nghiên tức xanh mặt, phàm là kẻ tính kế người khác, đều có một tâm lý chung là thích xem người bị mình tính kế hoảng sợ, cảm thấy trời xanh sụp đổ.

Nhưng phản ứng của hai người bên ngoài này quá mức bình tĩnh, còn không coi ai ra gì mà thầm thì với nhau, điều này khiến Trình Ti Nghiên mất sạch cảm giác thành tựu, nàng ta cắn răng nói, “Có phải các ngươi vui hơi sớm rồi không?”

“Tôi không vui.” Ngư Ngư rầu rĩ đáp, “Tôi đang rất khổ sở.”

“Biết khổ sở là tốt!”

“Còn những hai tiếng nữa mới đến bữa ăn, khó chịu quá…” Ngư Ngư đau buồn lấy một gói thịt bò khô ra gặm.

Đồ ăn vặt vẫn chỉ là đồ ăn vặt, dù nó có là thịt, nhưng cũng không làm giảm đi nỗi chờ mong với bữa ăn chính của nàng, hừm.

“Cô…” Một lần nữa Trình Ti Nghiên bị tức đến hộc máu, không còn lòng dạ thừa nước đục thả câu nữa, cười lạnh, “Đến lúc nào rồi mà cô vẫn còn lòng dạ ăn? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đều bị ta tính kế hết rồi! Kể cả ngươi – Tĩnh Vương ạ, kẻ trước nay đều tự xưng là thông minh, cho rằng khắp thiên hạ không ai tính kế được mình!”

“Tráo đổi thân thể? Ha ha, tráo đổi thân thể! Ta nói ta biết cách, các người tin ngay!”

“Ta giả bộ lâu như thế, chỉ để lừa các ngươi đến dưới đáy hồ này! Sao nào? Các ngươi cứ luôn đề phòng Tam sư huynh, sợ Tam sư huynh chộp nữ nhân này tới, mở con đường thông đến thời không khác cho họ, sao lại không ngờ hiện tại các ngươi lại tự đưa mình tới cửa!”

Giọng bên kia tường đá có một sự hưng phấn không tài nào tả được, “Ta nghĩ, đến lúc Giang Ngư Ngư chết, không chừng hồn phách ta có thể tự nhiên trở về thân thể vốn có, trực tiếp cướp lại thân xác.”

“Lại nói, chỉ là một viên Huyền Cơ Đan mà thôi, dù không cướp lại được thì sao nào! Tam sư huynh đã đáp ứng ta, sau này hắn xưng đế, sẽ chia ta một nửa giang sơn!”

“Thêm nữa, Giang Ngư Ngư, ta phải cảm tạ cô, nghe nói cô đã được Phong Ngự Vũ tin tưởng, được hắn đối đãi như muội muội ruột, đến lúc cô chết ở đấy, ta sẽ dịch dung về gương mặt vốn có của mình, trở về tìm Phong Ngự Vũ, hắn đã định trước là của ta rồi!”

Hiển nhiên Trình Ti Nghiên vẫn luôn nhớ kỹ hai nam nhân mình xem trọng… Đắc ý cười to một hồi, lại cao ngạo nói, “Còn sư huynh, giờ huynh cầu xin ta nạp huynh, ta còn có thể tha cho huynh một mạng! Cho huynh thời gian một nén nhang để cân nhắc!”

“Đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết, người của Tam sư huynh đã mang theo hỏa dược canh ở cửa ra và trung tâm thạch thất, các ngươi đừng quên, trên thạch thất này có một hồ nước, một khi nổ tung, hồ nước sụp xuống, dù các ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng đừng hòng sống sót đi ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.