“Kết hôn?” Tần Tấn Dương âm thầm nói. Chính xác là anh cảm thấy kinh
ngạc, hai chữ này trong thế giới của anh đã từng rất xa lạ. Nếu như
không phải gặp được Đồng Thiên Ái, đoán chừng tới hai mươi năm sau anh cũng chưa nghĩ đến việc kết hôn. Đây quả thực là một điều rất kỳ diệu…. ông trời đã cho bọn họ gặp nhau.
Vu Nhuế đem chiếc chậu nhỏ bỏ vào trong phòng tắm, phủi phủi quần áo,
ngước mắt nhìn về phía Tần Tấn Dương, lại phát hiện anh vẫn ngây ngốc
đứng yên chỗ cũ, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Sao vậy? Em kết hôn là chuyện kỳ quái lắm sao?” Vu Nhuế đi đến bên cạnh anh, đôi tay ôm trước ngực, bày ra bộ dàng muốn tìm lỗi sai.
Tần Tấn Dương lấy lại tinh thần, ngạc nhiên cười một tiếng, lúc này
mới phát hiện ra người phụ nữ trước mắt, thế nhưng cũng có vẻ mặt không
hài lòng như vậy. Anh nhìn cô, giọng nói mang đầy vẻ chân thành “Vu
Nhuế, chúc mừng em. Hi vọng em hạnh phúc!”
Lần này đến phiên Vu Nhuế có chút ngượng ngùng, ho khan mấy tiếng, cười cười một tiếng “Tấn Dương! Là em nên cám ơn anh!”
Nếu như không có ngày đó, nếu như không phải anh khéo léo nói cho cô
biết “Tìm người gả đi!” như vậy cô sẽ không gặp được người thuộc về
chính mình.
“Cám ơn anh cái gì?: Tần Tấn Dương tò mò hỏi.
Vu Nhuế cười cười, trong đáy mắt lóe lên một tia cô đơn “Cám ơn anh
nhiều năm qua để em sống yên ổn…..” càng muốn cám ơn anh chưa từng cho
chính mình cơ hội, cứ như vậy mới khiến cô quyết tâm làm lại lần nữa.
“Nói năng gì vậy?” Tần Tấn Dương như một đứa trẻ cười tươi, cả người
phát ra mị lực đàn ông. Vu Nhuế không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy anh,
tựa đầu vào trong lồng ngực anh, thấp giọng nỉ non lần nữa tên anh “Tấn
Dương………” Em đã từng như vậy yêu anh…… khi cô ngẩng mặt rời khỏi lồng
ngực anh, tình cảm trong nháy mắt kia cũng biến mất không dấu vết, nâng
lên khuôn mặt dịu dàng, tươi cười “Tốt rồi! Em đi đây! Anh đi chăm sóc
cô gái kia đi! Cô gái đó có vẻ rất quật cường!” Vu Nhuế nhìn lại lần nữa người trong phòng, chân cũng vừa bước ra đến cửa lớn.
Tần Tấn Dương tiễn Vu Nhuế ra cửa, rồi vội vàng sải bước chân đi vào
trong phòng ngủ. Rèm cửa đã được kéo xuống, nơi đầu giường chỉ có ánh
sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ. Ánh đèn màu tím nhạt, chiếu rọi vào
khuôn mặt Đồng Thiên Ái. Bộ dáng ngủ yên đáng yêu cùng khuôn mặt nhỏ
nhắn này của cô, tựa hồ như chỉ có những lúc cô ngủ mới có thể nhu thuận thế này.
Tần Tấn Dương nhẹ nhàng đi tới bên người cô, ngồi ở mép giường. Bàn tay
anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lần lượt chạm qua đôi
mắt đang nhắm chặt, hàng lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, còn
có đôi môi vì sốt cao mà trắng bệch kia của cô.
Hành động của anh khiến Đồng Thiên Ái thức tỉnh, cô khàn khàn hỏi
“Tôi…… Tôi ở đâu vậy?”. Tần Tấn Dương âm thầm tự trách bản thân làm
cho cô tỉnh, động tác trên tay cũng nhanh chóng dừng lại, lo lắng hỏi
“Thiên Ái! Em có sao không? Em bị sốt cao, anh đưa em về đây!”
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Đồng Thiên Ái nhẹ nhàng ho khan, gương mặt sung huyết đỏ bừng bừng.
Tần Tấn Dương người vội vàng đứng lên , nửa ngồi ở bên giường, đưa tay
an ủi cô, " Có muốn uống nước hay không? Bị bệnh nên uống nhiều nước một chút thì tốt hơn? Em có khó chịu lắm hay không?”
"Không. . . . . . Không khó chịu. . . . . ." Đồng Thiên Ái lắc đầu một cái, nhắm mắt lại nói.
Tần Tấn Dương tức giận cười ra tiếng, nhưng lại hết sức cưng chiều vuốt
ve bờ má mềm mại của cô, khẽ mắng "Ngốc này! Sốt cao thế này sao không
khó chịu được chứ? Em cũng không phải là siêu nhân nha!”
"Thực sự. . . . . . Không khó chịu. . . . . ." Giọng nói cô càng ngày
càng nhỏ, tựa như đang nói với chính mình “So với phát sốt… có chuyện
còn khó chịu hơn….”
So với phát sốt có chuyện còn khó chịu hơn là chuyện gì đây? Tần Tấn
Dương tò mò nhìn cô, nhưng lại không mở miệng hỏi. Anh chỉ là lẳng lặng
chờ cô, đợi cho cô bình tĩnh lạc quan lại nói cho anh biết chuyện khó
chịu đó là chuyện gì?
"Khi đó. . . . . . Tôi rất cứng đầu . . . . . Tôi đều không nghe mẹ lời
nói. . . . . .Bà bà bên cạnh cho tôi và mẹ mỗi người một bùa bình an……
Bùa bình an màu vàng….. bà bà nói mang cái này trên người sẽ bình an……
Nhưng mà tôi…… tôi lại đem bùa bình an ……… vứt bỏ………. Sáng hôm đó tôi
lén lén lấy bàu bình an của mẹ ra mang trên cổ của mình. Hôm đó, mẹ xảy
ra tai nạn……….”
Giọng nói Đồng Thiên Ái lúc này khàn khàn một cách dị thường, còn xen
lẫn thật sâu ảo não. Vừa mới dứt lời, từ khóe mắt cô chảy xuống hai hàng lệ. Hàng nước mắt im hơi lặng tiếng chảy xuống, ướt cả gối đầu.
Dường như đây là bí mật mà cô chất chứa rất nhiều năm, vẫn chôn kĩ tận
sâu đáy lòng, không muốn người khác biết đến. Nhiều năm như vậy trôi
qua, không ngày nào cô không cảm thấy hối hận vì hành động ngày đó của
mình. Mặc cho sau này lớn lên, biết được rằng bùa bình an đó căn bản
không có tác dụng gì, nhưng mà cô không thể nào không trách cứ chính
mình. Nếu như ngày đó, cô không lấy bùa bình an của mẹ mang đi, mẹ cô có phải hay không sẽ không gặp chuyện không may đó. Không ai biết được
điều này, nhưng là chính bản thân mình lại hối hận đến chết.
Tần Tấn Dương cảm thấy hết sức đau lòng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, hôn
lên trán cô “Thiên Ái…. Chuyện không liên quan đến em…. chuyện đó không
liên quan đến em…. Có trách thì trách tên tài xế ngày hôm đó, không thể
trách em được….”
Đồng Thiên Ái em thật là ngu ngốc quá rồi. Một cái bùa bình an căn bản không dính dáng gì đến em cả.
Đồng Thiên Ái vừa lắc đầu, vừa ngẹn ngào nói, "Không liên quan đến tài xế "
"Khó chịu, liền lớn tiếng khóc lên! Thiên Ái " Tần Tấn Dương đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, cảm thấy nhiệt độ thật nóng bỏng.
Mọi chuyện trong quá khứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ, Đồng
Thiên Ái đè nén cảm xúc của chính mình. Nước mắt tùy ý rơi xuống, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô đã đáp ứng mẹ rồi….
"Thiên Ái. . . . . . bảo bối của mẹ. . . . . ."
"Mẹ đừng đi. . . . . . Mẹ không muốn rời khỏi Thiên Ái. . . . . ."
"Đừng khóc. . . . . . Mẹ không thích nhất. . . . . . trẻ con khóc. Mẹ ghét nhìn thấy. . . . . . Thiên Ái khóc . . . . ."
“Con không khóc con không khóc…. Con về sau sẽ không khóc ….. Mẹ……” cho
dù là khóc thút thít cũng sẽ không phát ra âm thanh. Chuyện cô đã đáp
ứng với mẹ nhất định sẽ làm được.