Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 3: Cuộc đối đầu trong toilet nữ




Trước khi tan ca mười phút, Tiêu Bạch Minh vô cùng đúng giờ nhắn tin: "Thiên Ái! Anh ở dưới lầu công ty em! Em tan sở chưa?"

Đồng Thiên Ái đọc từng chữ từng chữ một, trong lòng có chút ấm áp.

Anh Bạch Minh......Sợ quấy rầy công việc của cô sao?........... Cho nên....... Không gọi điện thoại cho cô......... Lại nhắn tin cho cô ........ Luôn nghĩ vì cô như thế.....

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, ngón tay nhanh chóng ấn: “Anh Bạch Minh, em sắp tan ca rồi! Còn mấy phút nữa! Em lập tức đi xuống!”

Chẳng bao lâu sau, tin nhắn lại tới: “Được! Cứ từ từ đi, không nên gấp gáp! Anh chờ em!”

“..........” Nhấn mấy chữ cái, lại xóa hết.

Không biết nên nói những gì nữa! Không có cách nào biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình! Ba chữ “Anh chờ em” này đã bao hàm rất nhiều ý tứ rồi!

Có lẽ ở trong cuộc đời mỗi con người, sẽ có rất nhiều người qua lại xuất hiện trở về. Nhưng là có một người luôn tụ nhủ: “anh chờ em”, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, tâm hồn cũng sẽ cảm kích.

Bởi vì, biết mình đối với người kia mà nói là quan trọng.

Ít nhất, vào thời điểm đó.........

Vào lúc đi ra khoi Cao ốc công ty, trực giác ngẩng đầu nên, nhìn về phía bên kia.

Lần này, không có thất vọng. Chiếc xe con ở kia, vững vàng dừng sát ven đường, dường như cũng giống với chủ nhân của mình vậy, kiên nhẫn chờ cô đến.

Tiêu Bạch Minh ngồi trong xe nhìn chằm chằm Cao Ốc, ánh mắt nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn kia, lộ ra nụ cười ôn hòa.

Vội vàng mở cửa xe, muốn đi xuống xe.

“Anh Bạch Minh.......” Đồng Thiên Ái hét to một tiếng, đôi tay vòng lên giống cái loa, hô “Đừng xuống! Em đi tới! Bên ngoài gió lớn!”

Đúng a! Mỗi một lần, đều là anh Bạch Minh đối với cô yên lặng! Đồng Thiên Ái, ngươi biết không? Mình chuyện gì cũng không cho anh Minh Bạch làm! Một cái cũng không có!

Cho nên hiện tại, cũng chỉ có thể nói một câu như vậy. Mặc dù ngay cả mình cũng không biết, những lời này căn bản không có bao nhiêu tác dụng!

Nhưng là, chỉ có thể như vậy thôi. Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy!

Đi vòng sang bên kia xe, vừa định mở cửa xe, vừa chạm đến tay mở lại phát hiện ra cửa xe đã sớm được mở ra. Chỉ là nửa chư, làm cho người ta tưởng đang đóng.

“........” Là anh Bạch Minh trước đó liền thay mình mở cửa đàng hoàng!

Không khỏi chỉ vì động tác nhỏ này mà đột nhiên cảm động. Đúng vậy! Cảm động!

Khom người, ngồi vào bên trong xe. Đem ba lô dặt ở trên đùi.

Nâng lên khuôn mặt tươi cười, nghiêng đầu: “Anh Bạch Minh! Em cho anh biết! Hôm nay tiểu Tình cùng đại ca Hướng Phàm từ nước ngoài trở về! Buổi tối hôm nay cùng nhau ăn cơm đấy!”

“Cho nên hai người ăn cơm đổi thành bốn người ăn cơm nhé! Được không?” Cẩn thận từng li từng tí một hỏi ý kiến của anh.

“Được! Vậy thì bốn người cùng nhau ăn cơm!” Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu, nhìn lại ánh mắt của cô. Chợt, nhu tình nói: “ Chỉ cần là việc Thiên Ái muốn làm, anh cũng đều muốn!”

“............” Lại là một dòng nước ấm.

Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh, cảm thấy hốc mắt có một chút chua xót. Dường như, ở cùng anh một chỗ, tám chín phần, mình cũng sẽ có chút khó chịu. Đây là vì sao......

Cám ơn anh..... Anh Minh Bạch...... Thực sự cám ơn anh........

Luôn là như vậy...... vô điều kiện hướng tới em......

Tiêu Minh Bạch hơi cười, không có tiếp tục nói nữa. Không ép cô, không cô, cho dù mình đem cô ép lấy bên người, nhưng mà đối với chuyện tình cảm, không muốn dùng thái độ cương quyết.

Bởi vì....... thích cô sâu sắc.......

“Bọn họ có nói tới nơi nào ăn cơm không?” Khởi động xe, nhìn đường phía trước, mở miệng hỏi thăm.

Đồng Thiên Ái vội vàng vỗ đầu mình, ảo não kêu: “Em thật là đần! Thật là ngu ngốc quá! Cư nhiên không có hỏi! Em liền gọi điện đi hỏi!”

Nói xong, vội vàng lấy điện thoại trong ba lô, ấn xuống nút khóa.

“Uy! Tiểu Tình! Ăn cơm ở nơi nào? Mình cùng anh Bạch Minh đã đi rồi1” Điện thoại thông, Đông Thiên Ái vội vàng hỏi.

Đầu điện thoại bên kia, Phương Tình bất đắc dĩ âm thanh kêu gào: “Làm sao cậu lại đần như vậy! Đương nhiên là ở chỗ cũ a! Chính là chỗ khách sạn nhỏ lúc trước chúng ta vẫn đi đó!”

“Éc........” Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, cau mày: “Mình biết rõ mình sai lầm rồi! Bọn mình lập tức tới ngay đây!”

“A a a! Bạn trai! A a a!” Phương Tình không nhịn dược nhạo báng: “Mình đã sớm nhìn ra! Anh ta đối với cậu có ý tứ!”

Đồng Thiên Ái mặt đỏ lên, ánh mắt liếc về phía người bên cạnh, lại phát hiện ra anh đang chăm chú lái xe.

“.........” Hít thở. “Một lát nữa gặp rồi nói! Mình tắt máy đây! Bái bai!”

Xe một đường đi đến khách san Thời Đại không cách xa lắm, dừng xuông xe.

Đồng Thiên Ái nhìn rèm hồng ô vuông cửa sổ quen thuộc, đột nhiên nhớ lại cuộc sống bắt đầu đại học bốn năm trước. Dường như có thể nhớ tới cảnh tượng ngay lúc mới vào học. Nhưng là chớp mắt, đường ai nấy đi rồi sao........

Liếc mắt một cái, nhìn thấy cửa sổ thứ ba bên trái, Phương Tình đưa tay gõ cửa thủy tinh, một cái tay khác ra hiệu, ý bảo tự mình đi tới.

Đồng Thiên Ái xoay người, nhìn thấy Tiêu Bạch Minh đã đem xe dừng sát ở nơi quy định.

“Anh Bạch Minh! Chính là chỗ này!” Hướng anh ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ vị trí Phương Tình.

Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, nghiêng đầu về phía Đồng Thiên Ái chỉ mỉm cười. Đi tới sau người cô, hướng vào trong tiệm.

“Ân! Nơi đó cách trường học rất gần! Đồ trong nhà hàng ăn rất ngon sao?” Vừa đi vừa hỏi.

Đồng Thiên Ái lắc đầu mạnh một cái, lạnh nhạt nói: “Đồ ăn trong này ngược lại rất bình thường, không có gì đặc biệt ngon!”

“.........” Tiêu Bạch Minh tò mò nhìn cô: “Vậy sao còn tới đây ăn?”

Đồng Thiên Ái “Hắc hắc he he hắc” cười gian mấy tiếng, đột nhiên bình tĩnh nói: “Bởi vì chủ quản ở đây rất tốt! Hơn nữa, nơi này có mùi vị chúng em thích!”

Đó là........mùi vị gia đình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.