Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 2: Seme là ai?




Quả nhiên, không ngoài dự đoán, nhận thấy cái tên biến thái chết tiệt rất biết cách làm khó cô, cuối cùng cô lại phải tới.

Lần này, không biết tên biến thái kia phân phó “Chân chó” tới giao phó cái gì xấu xa đây?

Vẻ mặt quản lý là ôn hòa mỉm cười, hướng Đồng Thiên Ái vẫy vẫy tay: “Đồng tiểu thư! Cô qua đây! Đây đúmg là một chuyện tốt a!”

“.............” Đồng Thiên Ái cố gắng lộ vẻ tươi cười, lại phát hiện ra mặt của mình có chút biểu lộ cứng ngắc.Chậm chạp giống như con ốc sên đi đến bên cạnh quản lý. Không muốn đi nhìn khuôn mặt tươi cười tà mị của quản lý, cắm đầu cắm cổ nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Biết rõ rằng, làm như thế là không có lễ phép.

“Đồng tiểu thư, trước tiên tôi muốn bày tỏ sự tiếc nuối! Cô phải rời khỏi Âu Tiệp rồi!” Quản lý thở dài nói.

Ách...........

Rời khỏi Âu Tiệp? Cô bị sa thải rồi sao? Không phải chứ? “Chân chó” của tên biến thái tới đây, chính là muốn sa thải cô sao? Chẳng nhẽ hắn lại có lòng tốt như thế? Như vậy đồng nghĩa với việc cô thoát ra khỏi ma trảo của hắn rồi!

Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn quản lý, ấp úng hỏi: “ Nếu quản lý nói như vậy....... Ý không phải là........ Tôi có thể rời khỏi Âu Tiệp rồi hả?”

“Đúng! Cô sẽ phải rời khỏi Âu Tiệp rồi!” Quản lý khẳng định trả lời.

Lần này, Đồng Thiên Ái tâm trạng thật vui vẻ! Van tuế! Quá tuyệt vời!

Vội vàng gật đầu, nụ cười trên mặt cũng bộc phát sáng rực, ngược lại với lo lắng lúc trước: “Cám ơn quản lý! Vậy tôi liền đi thu thập đồ đạc! Năm phút sau liền rời đi!”

Dường như biểu hiện thật quá vui mừng quá phấn khích! Đồng Thiên Ái! Cô cũng nên có chút biểu hiện mất mác a! Như vậy mới là nhân viên tốt! Nào có nhân viên đã bị sa thải trên mặt lại có ánh nắng mặt trời rực rỡ?

Quản lý cho là cô đã sớm biết “nội tình”, cũng không cảm thấy kì quái, gật đầu một cái.

“Đi đi! Đồng tiểu thư! Không biết cô có cần công ty phái xe tiễn không?” Quản lý tốt bụng đề nghị, trong thời gian này, phải là Cao Phong Kỳ!

Đồng Thiên Ái nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Cái gì cái gì? Lại còn có chuyện tốt như vậy? Bị sa thải rồi, lại còn được xe riêng dưa về nhà? Cái gì đây! Bầu trời thật sự muốn hạ Hỗng Vũ á!

“........” Cảm kích nói: “Cám ơn quản lý! Không cần! Dù sao cũng không còn bao nhiêu thứ! Tôi tự ngồi xe buýt về nhà là được rồi!”

“Về nhà?” Quản lý trợn to hai mắt “Đồng tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết?”

“Dạ! Biết cái gì?” Bất an vừa rồi, lại từ từ tăng lên.

Quản lý sửng sốt một chút, từ từ nói: “Đồng tiểu thư sau này không phải làm ở Âu Tiệp rồi! Bởi vì, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ phải đến Tần thị làm!”

“Hả?....................” Đông Thiên Ái không dám tin há to miệng.

“Đồng tiểu thư! Bây giờ cô có thể đi trình diện! Đương nhiên! Cũng có thể ngày mai đi! Cái này tự cô suy nghĩ!

“Nếu như cô lập tức đến Tần thị, tôi sẽ cho xe đưa cô đi!”

“...........”

Tâm hồn kinh ngạc đi ra khỏi phòng họp, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận chuyện này. Làm nửa ngày, vòng tới vòng lui, lại còn không có cách nào chạy thoát khỏi cái gã biến thái kia?

Hắn rốt cuộc bảo an tâm là như thế này à? Cư nhiên dùng thủ đoạn hèn hạ đem cô điều đến bên cạnh hắn.

Thật là muốn chết! Cuộc sống về sau qua đi như thế nào? Hắn không phải là muốn coi cô như là cái loại tiểu muội, phục vụ hắn cả ngày chứ? Nhức đầu quá.........

Điện thoại di động dặt trên bàn, phát ra tiếng chuông rất nhỏ.

Đồng Thiên Ái phiền não mở ngăn kéo ra, ảo não cầm di động lên. Mở màn hình ra nháy mắt, mắt đột nhiên sáng lên.

Dãy số hiện lên chủ nhân.............. Phương Tình!

Cư nhiên là tiểu Tình! Tiểu Tình đã quay trở lại? cùng với đại ca Hướng Phàm cùng nhau từ nước ngoài trở lại? Oa! Tốt quá! Tính ra, mấy tháng rồi cũng chưa nhìn thấy bọn họ1

Vội vàng ấn phím call, hưng phấn nói: “Uy uy! Tiểu Tình!”

“Thiên Ái chết tiệt! Sao chậm như vậy mới nghe điện thoại? Nói! Cậu ở đó làm gì? Có phải hay không ở công ty lười biếng?” Âm thanh Phương Tình tràn đầy sức sống.

Đồng Thiên Ái lè lưỡi, ít khi làm nũng nói: “Mình nào có? Cậu nói lung tung! Mình phải làm việc!”

“Hừ! Có cho cậu cũng chẳng dám! Ha ha! Này! Thiên Ái! Mình đã về rồi!” Phương tình rống lớn một tiếng, đột nhiên lại một trận nói thầm: “Quý Hướng Phàm! Cậu nghĩ ngac chết mình sao? Đột nhiên dừng ngay?”

Nghe thấy tiếng quát mắng quen thuộc, Đồng Thiên ái không nhịn được khóe môi giương lên. Trước mắt dường như có thể nhìn thấy bộ dáng Phương Tình tìm đại ca Hướng phàm......

Đúng! Thực sự đã quá lâu rồi! Lâu đến nỗi để cho cô quá hoài niệm rồi!

Rốt cuộc........ Không phải một mình rồi........ Rốt cuộc......... Bên cạnh lai có người bầu bạn.....

Đột nhiên giữa........ Liền nghĩ tới tiền Y Y........ Cô có được khỏe hay không...... Cùng dưới một bầu trời xanh........ Hi vọng cô ấy trôi qua hạnh phúc....

“Thiên Ái......... Thiên Ái?............” Phương Tình không nhịn được vang lên âm thanh.

Đồng Thiên Ái “Dạ?” một tiếng. Phục hồi tinh thần lại, vội vàng xin lỗi: “Ngượng ngùng! Thật xin lỗi! Tiểu Tình! Làm sao rồi?”

Phương Tình tiếp tục rống: “Làm sao cậu một chút tiến bộ cũng không có? Gọi điện thoài cũng mất hồn à? Thật là bội phục cậu đó!”

“..........” Đầu Thiên Áicười hai tiền, lè lưỡi một cái.

“Tốt lắm! Không nói bậy với cậu nữa!” Phưong Tình hừ một tiếng: “Buổi tối ra ngoài ăn cơm đi! Ăn mừng mình trở về nước an toàn!”

“A!” Đồng Thiên Ái không có ý kiến “Được!”

“Vậy cứ như thế đi! Cúp1” Vừa dứt lời, điện thoại liền bị ngắt.

Khép lại điện thoại di động, hai mắt nhắm lại vui vẻ. Dạ! Thật tốt! Tiểu Tình cùng đại ca Hướng Phàm trở lại! Cuộc sống sau này, sẽ không cô đơn nữa rồi.....

Mở mắt ra, trùng hợp nhìn thấy thân ảnh béo lùn chắc nịch của quản lý.

Trước mắt đột nhiên tối đen như mực, vừa nghĩ tới gã biến thái kia, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi. Đi làm nhân viên dưới tay hắn sao? Biến thái chết tiệt! Hắn cho rằng như vậy, cô sẽ khuất phục hắn sao?

Chỉ có ba chữ.............Đừng mơ tưởng!

Trận chiến này, cô chết cũng không nhận thua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.