Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Quyển 1 - Chương 48: Hổ Lục




- Tôi hiểu, Văn phòng ở Bắc Kinh này trước đây là do anh Bạch nhúng tay vào. Nhưng, cũng mấy chục năm rồi, chúng ta cũng cần phải thích ứng với yêu cầu của tình thế chứ.

Diệp Phàm nói:

- Anh vẫn còn hiểu Văn phòng ở Bắc Kinh là tôi đây làm, nói rõ ra là đồng chí Diệp Phàm anh cũng chỉ hiểu được một cách mơ hồ thôi. Kiểu suy nghĩ này càng không được. Đây là cái gì chứ, chính là cố ý lừa gạt lãnh đạo có phải không?

Bạch Vạn Thăng hừ nói:

- Chuyện này, anh đã hỏi qua anh Bạch chưa?

- Văn phòng ở Bắc Kinh chính là do anh Bạch tặng cho địa khu Giang Hoa, không sai, đó là bởi vì anh Bạch có sức hấp dẫn vô biên.

Mặc dù nói như vậy, anh Bạch cũng lấy danh nghĩa của địa khu Giang Hoa để lo liệu. Văn phòng ở Bắc Kinh của địa khu Giang Hoa này từ nay về sau thuộc địa khu Giang Hoa, nó cũng không phải là vật sở hữu cá nhân của anh Bạch.

Hưởng ứng theo quy hoạch chỉnh thể của UBND quận Đức Sơn, chúng ta không thể bán được. Việc này, đương nhiên, có chút vội vã.

Nhưng, nếu người nhà anh Bạch lên tiếng, tôi cho rằng, cũng đủ thời gian. Nhưng chuyện gấp phải giải quyết ngay, có thể bán trước rồi đi chào hỏi sau.

Tin rằng anh Bạch cũng sẽ thông cảm cho sự khó xử của địa khu Giang Hoa.

Diệp Phàm nói:

- Lý luận này của anh là cái gì đấy, về căn bản là anh không coi trọng anh Bạch. Anh Bạch là cái gì chứ, người ta cũng chỉ là nhà cách mạng thế hệ trước, anh chính là cực đoan coi thường người ta. Chẳng lẽ anh đã quên đi anh Bạch sao. Văn phòng đại diện của địa khu Giang Hoa ở Bắc Kinh các anh thì sao, uống nước quên đi người đào giếng, đồng chí Diệp Phàm, không nên làm chuyện vong ơn phụ nghĩa.

Bạch Vạn Thăng nói, có chút kích động, môi của lão già này có vẻ run lên.

- Trưởng ban Bạch, anh nói những lời này càng nói càng thái quá rồi. Văn phòng đại diện của Giang Hoa ở Bắc Kinh cũng là chuyện thuộc cơ quan hành chính địa khu Giang Hoa.

Việc này tôi cũng đã gọi điện cho ủy viên đảng ủy. Bọn họ cũng chưa có ý kiến gì, hơn nữa, về việc này tôi cũng báo cáo với chủ tịch tỉnh Dương rồi.

Chỉ là chưa báo cáo với trưởng ban Bạch thôi, tôi có thể bổ sung thêm, bây giờ báo cáo với trưởng ban Bạch một chút.

Diệp Phàm nói:

Ông già này chống lại quân đội. Bạch Vạn Thăng anh có tư cách gì yêu cầu Diệp Phàm, một bí thư địa khu Giang Hoa báo cáo sự việc này chứ.

- Ừm, đồng chí Diệp Phàm đã báo cáo cho tôi rồi. Lúc đó tôi trả lời chính là tôn trọng quyết định của địa ủy Giang Hoa. Địa ủy Giang Hoa quyết định như thế nào thì làm như thế đi. Dù sao, tài sản ở Văn phòng đại diện cũng thuộc địa khu Giang Hoa. Bọn họ là chủ nhân, có quyền quyết định Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh.

Chủ tịch Tỉnh Dương gật đầu nói:

Bạch Vạn Thăng vừa nghe xong, sắc mặt có chút khó coi, hừ nói:

- Nhưng Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh là Bạch Lão tôi làm. Việc này không nói cho tôi vẫn được có phải không?

- Trong việc này đồng chí Diệp Phàm làm có chút không thỏa đáng, nhưng, đồng chí Diệp Phàm cũng nói qua rồi. Lúc ấy là chuyện gấp.

Chủ tịch tỉnh Dương nói xong. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Nhưng, đồng chí Diệp Phàm, anh có thời gian nhất định cũng phải đi đến nói với anh Bạch một chuyến.

Đến nhà anh Bạch nói chuyện này. Tuy nói Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh thuộc địa khu Giang Hoa, nhưng, anh Bạch cũng có công quan trọng trong đó.

Uống nước không được quên người đào giếng, đến nhà anh Bạch thông báo với người ta một tiếng. Đương nhiên, việc này cũng không thể trách anh được, sự việc rất gấp có phải không?

Sau này bổ sung một chút là được. Tôi cũng hiểu được tâm tình của đồng chí Diệp Phàm một chút. Việc dời thủ phủ địa khu Giang Hoa cần có tiền.

Không có tiền rất khó có thể làm việc được, bán Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh này được 4 triệu, thực sự phải giải quyết gấp việc địa khu Giang Hoa.

Chủ tịch tỉnh Dương nói cẩn thận những lời này, hai bên đều mềm một chút. Một mặt phê bình một mặt góp ý.

- Chủ tịch tỉnh Dương, tôi sẽ đi. Tôi nhất định sẽ sắp xếp thời gian đi báo cáo với anh Bạch một chút. Nhân dân Giang Hoa cảm ơn tấm lòng của anh Bạch.

Tin rằng, anh Bạch cũng hiểu việc khó xử của địa khu Giang Hoa, tất cả cũng vì thúc đẩy việc dời đi của địa khu Giang Hoa thuận lợi thành công. Nhanh chóng phát triển địa khu Giang Hoa. Cố gắng vì cuộc sống hạnh phúc của nhân dân Giang Hoa.

Vẻ mặt Diệp Phàm ra vẻ đứng đắn, nói, kỳ thật kích thích Bạch Vạn Thăng. Bởi vì, điều lão già này hận nhất chính là việc dời thành công thủ phủ như thế.

- Báo cáo, còn có tác dụng gì nữa. Báo cáo thì cũng bán đi rồi. Hơn nữa, chuyện này trên thành phố có đồng chí đoán chừng sẽ có ý tưởng.

Đoán chừng chủ tịch tỉnh Dương cũng biết rồi, lúc trước Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh chính là do đồng chí này một tay xây dựng nên.

Về cơ bản là tặng không, lần này bán đi rồi. Hơn nữa, đồng chí Diệp Phàm cũng vừa nói qua rồi.

Bán đi như thế này cũng có chút vấn đề, có phải là vi phạm lao động không. Mặc dù là phải bán đi, nhưng cũng cần phải treo biển bán đấu giá có phải không? Có một số việc, còn phải làm việc theo trình tự. Bằng không, sẽ làm rối loạn chuẩn mực.

Bạch Vạn Thăng lại chỉnh lại chuyện này.

- Lúc ấy sự việc thật sự rất gấp, hơn nữa, chính phủ khu Đức Sơn hợp tác với tập đoàn Thủy Đông cũng tiến hành theo quy hoạch mà.

Nói trắng ra là, tất cả đều là những người hiểu chuyện, quy hoạch chỉnh thể khu Đức Sơn chính là giao cho tập đoàn Thủy Đông.

Hơn nữa, chúng tôi cũng mời công ty đến đánh giá rồi, nói là Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ được 3 trăm triệu thôi.

Mà tập đoàn Thủy Đông người ta trả chúng ta 4 trăm triệu rồi. Chúng ta có lý gì không bán chứ? Ba trăm triệu là tiền mặt.

Vẫn còn 1 triệu nữa ở chỗ địa khu Giang Hoa chúng ta.

Diệp Phàm nói.

- Ước đoán, thật sự ước đoán sao? Anh nói Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh chúng ta trị giá mấy trăm triệu là mấy trăm triệu sao.

Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh nằm ở vành đai 2 của thủ đô, đất ở thủ đô, một tấc đất một tấc vàng đấy. Một mét vuông đất cũng có thể bán đi được cả trăm vạn đấy.

Thiếu chút nữa có thể bán được ba bốn trăm vạn mét vuông. Mà đất Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh có thể hơn 3000 mét vuông.

Bạch Vạn Thăng ném đá giấu tay.

- Nếu Trưởng ban Bạch không tin thì có thể sắp xếp đi điều tra thôi, điều tra xem Diệp Phàm tôi có làm ăn khuất tất trong đó không, có phải vi phạm thao tác không, có phải nhận của người khác cái gì không?

Diệp Phàm tức giận, nói thẳng.

- Anh không treo biển bán đấu giá là đã vi phạm quy tắc rồi, hơn nữa, trong đó có liên quan đến cái gì tôi cũng không tiện nói ra.

Nhưng, nhất định phải điều tra. Vì thế, tôi muốn báo cáo chuyện này với ủy ban nhân dân tỉnh ủy.

Bởi vì chuyện liên quan vô cùng lớn, cho nên, tỉnh ủy đang lo lắng. Vậy nên, giao dịch trước đây của anh không có hiệu quả.

Tất cả phải chờ tổ điều tra đi điều tra lại một lần nữa rồi mới quyết hướng giải quyết Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh. Hơn nữa, muốn bán cũng phải tiến hành theo quy trình treo biển bán đấu giá.

Cha tôi đã khổ cực vì cuộc sống của người khác mà xây dựng nên Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh, tôi không hy vọng nhìn thấy nó vỗ béo túi tiền của người khác.

Bạch Vạn Thăng hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:

- Chủ tịch tỉnh Dương, tôi còn có cuộc họp, tôi đi trước nhé.

- Đồng chí Vạn Sinh, việc này ủy ban nhân dân tỉnh sẽ xem xét cẩn thận.

Vẻ mặt chủ tịch tỉnh Dương nghiêm túc nhìn Bạch Vạn Thăng bước đi.

- Anh ý, anh làm việc này lại quá nóng vội rồi.

Chủ tịch tỉnh Dương kéo Diệp Phàm vào phòng làm việc mắng cho một câu, sau đó nói:

- Đương nhiên, tôi biết, trong chuyện này, Diệp Phàm anh cũng không có lấy lợi gì.

Nhưng, bây giờ có người bắt không tha. Nói đến quy trình, anh thật sự có phạm quy một chút.

Mà Văn phòng cũng là Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của địa khu Giang Hoa, cũng có liên quan đến Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của địa khu Giang Hoa. Nó là cơ cấu chính phủ, liên quan đến việc xuất hiện của cơ quan chính phủ.

Đương nhiên cũng phải theo con đường chính thức rồi. Ở điểm này đồng chí Bạch Vạn Thăng nói đúng rồi. Tôi biết, điểm xuất phát của anh cũng là vì muốn tốt cho nhân dân.

Nhưng, việc này, nếu như không có ai nói thì cho qua đi. Đã có người nói ra rồi, anh cũng phải chuẩn bi thật tốt vào.

- Trưởng ban Bạch làm cái gì vậy, muốn làm mọi thứ hỏng đi không chịu buông tay, ngoài anh Bạch, còn có ai nữa không.

Có phải là gây sức ép cho Diệp Phàm tôi không. Diệp Phàm tôi làm sai cái gì chứ? không phải là tôi đã giải thích rồi sao, việc này là vì kết hợp quy hoạch tổng thể của UBND quận Đức Sơn.

Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của chúng ta nhất định phải bán cho tập đoàn Thủy Đông. Hơn nữa, người ta còn trả giá cao, sao lại không bán cho bọn họ chứ.

Hơn nữa, treo biển bán đấu giá cũng chỉ là bỏ một quá trình thôi mà, tôi biết như vậy là có chút không ổn, nhưng chuyện đặc biệt cũng phải có lúc xử lý đặc biệt chứ.

Nếu như bộ trưởng Bạch cứ muốn cắn không tha, ủy ban nhân dân tỉnh phái tổ điều tra đi điều tra là đúng rồi, xem Diệp Phàm có lợi gì hay không.

Con mẹ nó, việc quy hoạch này. Kiếm được nhiều tiền như vậy tự nhiên còn bị người ta “làm phiền”. Không muốn cho người ta làm việc sao?

Diệp Phàm nóng nảy, lời nói thô tục.

- Anh xem anh đi, tính tình lại nóng rồi. Anh làm không đúng người ta phê bình anh vài câu cũng không được, như vậy thì chúng tôi còn làm lãnh đạo cái gì chứ?

Sai lầm cũng không đáng sợ, nhận sai là được rồi.

Vẻ mặt Chủ tịch tỉnh Dương nghiêm túc nói, xoay người vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:

- Tôi biết anh bị oan.

Kỳ thật, chuyện này, trên tỉnh không phải là không tỏ thái độ sao? Việc đồng chí Vạn Sinh là có nhắc đến, hơn nữa, đứng từ góc độ lập trường của ông ấy, Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh cũng là tâm huyết của cha ông ấy, người ta nói vài câu cũng là chuyện bình thưởng.

Nếu như nói là cấp cho anh một căn phòng, đột nhiên người khác bán đi, hơn nữa, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, trong lòng anh vui hay buồn? Suy bụng ta ra bụng người một chút.

- Nhưng anh ta cũng không thể ngậm chặt không buông ra được, ngấm ngầm hại người, đây cũng không phải chỉ Diệp Phàm anh xử lý giỏi như thế nào sao? Kiểu chuyện không có mà nói mà nói có Diệp Phàm tôi tuyệt đối không nghe.

Diệp Phàm hừ nói:

- Có lợi hay không điều tra sẽ rõ ràng có phải hay không, hơn nữa, trên tỉnh cũng có suy nghĩ của trên tỉnh. Việc này đoán chừng những người trên tỉnh giúp anh Bạch lúc đầu chắc cũng sẽ biết.

Đến lúc đó chỉ sợ lại sinh ra chuyện khác thôi, nếu như trên tỉnh không ra mặt, vị đồng chí kia hỏi cũng không được đối xử tốt.

Cho nên, việc này, trên tỉnh cũng khó xử. Không điều tra không được, điều tra thì trong lòng đồng chí Diệp Phàm cũng không thoải mái.

Tôi biết, việc dời thủ phủ, anh lo lắng. Nhưng, người sống trên cõi đời này tất cả đều bị ức hiếp.

Anh phải nghĩ thoáng một chút, yên tâm đi, điều tra sẽ điều tra, anh chỉ cần làm tốt công tác của anh là được.

Về việc này, trên tỉnh cũng sẽ vẫn ủng hộ quyết định của anh, anh cũng đừng có suy nghĩ gánh nặng quá nặng nề, nhẹ nhàng ra trận, làm tốt là được rồi.

Chủ tịch tỉnh Dương an ủi Diệp Phàm.

- Điều tra đi, dù sao thì cũng không sợ gì cả.

Diệp Phàm cười lạnh.

Đúng lúc này, bí thư của chủ tịch tỉnh Dương đi vào, nói là bí thư Trần--- bí thư tỉnh ủy gọi điện tới, nói là nghe nói Diệp Phàm lên tỉnh, bảo chủ tịch tỉnh và Diệp Phàm cùng tới một chuyến, bí thư Trần muốn nghe chuyện dời thủ phủ địa khu Giang Hoa.

Chủ tịch tỉnh Dương vừa nghe, cùng Diệp Phàm đi thẳng lên tỉnh ủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.