Ái Đích Báo Báo

Chương 7: Tìm nơi gả con gái




Bên ngoài tiếng sấm đùng đùng, mây đen che phủ, tuy bây giờ còn chưa mưa, nhưng có thể biết nhất định trời sẽ mưa to mưa tầm tả, mà tâm tình Lori cũng như thời tiết bên ngoài, tối tăm mà quay cuồng.

Vừa rồi Michelle gọi Lori vào văn phòng, nói cho cậu biết, có một đại ca xã hội đen rất yêu thích cậu, nếu Lori đồng ý, lập tức có thể thoát ly tình cảnh hiện tại, thậm chí có thể dùng một bước lên trời để hình dung.

Lori đờ đẫn nghe Michelle nói theo đại ca sẽ có gì tốt, kinh tế dư dả đương nhiên không cần phải nói, hơn nữa lúc đó nêu Lori muốn học lên đại học khẳng định cũng không có vấn đề, hoặc muốn làm ngôi sao cũng rất có hi vọng.

Nói cả buổi, thấy Lori không phản ứng gì, Michelle dừng lại một chút: “Nếu cậu lo ngại về Edgar, cái kia không thành vấn đề, Ben đã tìm cậu ta nói chuyện, cậu ta không hề có ý kiến với chuyện này.”

Cái gì? lần đầu tiên từ khi Lori vào phòng ngẩng đầu nhìn Michelle, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau đó kinh ngạc rất nhanh chuyển thành giận dữ.

Lori mím chặt miệng, nếu người quen thuộc nhìn thấy biểu tình này sẽ biết cậu đang thật sự nổi giận, “Việc này cùng Edgar không quan hệ, chị Michelle, tôi chỉ muốn làm một người bình thường trải qua một cuộc sống bình thường, ý tốt của người tôi thành tâm nhận.”

Đối với Lori cự tuyệt không chút do dự, Michelle rõ ràng rất bất ngờ, “cậu không muốn cân nhắc một chút sao? Dù sao cơ hội khó được.”

“Tôi biết, có không ít người thậm chí đang theo đuổi kết quả này, nhưng bọn họ là bọn họ, tôi là tôi.” Lori đứng dậy, “Không cùng chí hướng, xin lỗi chị Michelle, xin giúp tôi từ chối a!”

Nói xong, không để cho Michell có cơ hội khuyên bảo, Lori trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Những thứ khác đối với Lori không hề có ảnh hưởng, dù sao cũng không phải là chuyện hiếm lạ, nghe nói lúc Adrian hồng cũng được người ta bao dưỡng qua, nhiều nhất là nghiêm trọng hơn so với quyết tâm muốn rời khỏi của Lori thôi, nhưng bây giờ khiến cậu phiền lòng chính là, Edgar rõ ràng đồng ý? Anh sao lại có thể?

Kiềm nén cơn giận dữ, Lori bấm điện thoại Edgar.

“Vừa rồi chị Michelle nói cho em biết, có người muốn bao dưỡng em, việc này anh thấy sao?” Đi thẳng vào vấn đề, Lori rất trực tiếp bày ra chuyện này trước mặt Edgar.

Edgar nghe vậy trầm mặc cả buổi, mới khó khăn mà trả lời: “Ông trùm kia rất đủ nghĩa khí, coi như hiện tại khó gặp được người như vậy, em theo ông ta, sẽ không thiệt thòi.”

“Em không hỏi anh ông ta là người như thế nào, em chỉ muốn biết anh đối với chuyện này anh cảm thấy thế nào?” Lori rất ít khi nói chuyện cứng rắn như vậy đối với Edgar, lúc này thật sự tức giận đến cực điểm rồi.

“Nếu em nguyện ý…, anh không có ý kiến.” Edgar nói thật nhỏ, thanh âm rất rất nhỏ.

“Anh!” Lori nhất thời bị nghẹn không tìm được lời để nói, “Anh bây giờ đang ở nhà? Không được ra ngoài, em lập tức quay lại!”

Bách… ~ một tiếng cúp điện thoại, Lori cảm thấy còn chưa hết giận, nặng nề đánh một cái trên bệ cửa sổ.

Brant thấy Lori vội vã đi ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo: “Lori, hôm nay kế hoạch quay ngoại cảnh bởi vì thời tiết mà hủy bỏ, cậu biết không? Vừa vặn, khó có được một ngày nghỉ. Cậu bây giờ muốn đi đâu, về nhà sao? Nhưng bên ngoài có thể mưa to bất cứ lúc nào, hay về KTX nghỉ ngơi một chút.”

“Không cần, tôi đón xe trở về.” sắc mặt Lori hơi trắng bệch, nếu Brant không nhắc tới, chính mình thật đúng là hồ đồ quên mất hôm nay là tới đây quay phim.

“Vậy cậu trên đường cẩn thận.” Thấy Lori sắc mặt không tốt, Brant nghĩ thân thể cậu không thoải mái, hiểu ý để cậu nhanh về, tốt nhất có thể về nhà trước khi mưa to.

Nhưng ông trời cuối cùng cũng không thể nhẫn lâu, lúc gần đến nhà trọ, hạt lớn hạt nhỏ thi nhau rơi xuống, gõ lên cửa sổ xe lách cách lách cách.

“Tôi chỉ có thể dừng xe ở cửa tiểu khu, tốt nhất kêu người trong nhà cầm dù ra đón.” lái xe có lòng nhắc nhở.

“Cảm ơn.” Lori đáp lời, nhưng vẫn ngồi yên.

Chắc nghĩ trong nhà cậu không có ai, lái xe cũng không nói gì nữa, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút.

Vén màn, Lori vừa mở cửa xe trên người liền dính vài hạt mưa, lúc này mưa chưa lớn lắm, Lori nhanh bước chân hướng tòa nhà của mình đi đến.

Nhưng ngay trước cửa lớn, Lori đột ngột dừng bước lại.

Hạt mưa lạnh buốt đánh vào người, nếu không phải một phần hoang man rối loạn muốn tránh mưa, tĩnh tâm cảm nhận, mà có thể nhận được một phần thanh tỉnh cùng thoải mái dễ chịu hiếm có.

Mưa, là nước không nguồn, là nước tinh khiết nhất trên đời này, nó có thể rửa sạch vết nhơ cùng thối nát trong lòng mình không, để cho mình có thể tìm về tâm hồn đã từng thuần khiết kia, trở lại thiên đường ngày xưa, nếu tất cả đều có thể lặp lại, sẽ có gì khác không?

Lori tự hỏi, nhắm mắt lại, cảm nhận mưa từ từ lớn không ngừng rơi trên người.

Trời mưa lớn hơn, chỉ trong một thời gian rất ngắn liền chuyển thành mưa to tầm tả, Edgar nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cầm lấy hai cây dù lo lắng mà xông ra bên ngoài.

Lori nói cậu sẽ trở về ngay, nhưng mưa thế này chắc sẽ bị kẹt ở trạm xe bus a, sợ Lori bởi vì vội vã trở về mà dầm mưa, Edgar quyết định đi đón cậu.

Ai ngờ, mới ra khỏi cửa lớn, Edgar thấy Lori đang đứng dưới lầu, không nhúc nhích mà để những hạt mưa thấm ướt chính mình.

Dù cũng không kịp bật ra, Edgar xông vào mưa to, nắm lấy cổ tay Lori kéo cậu vào trong.

“Em điên rồi, mưa lớn như vậy sao em không tránh!” chỉ một đoạn đường ngắn, toàn thân Edgar đều ướt sủng, vừa vào anh liền thét to với Lori.

Lori không nói chuyện, bỏ qua tay Edgar, trực tiếp lên lầu.

Edgar sững sờ, nhớ tới chuyện trước đó trong điện thoại, yên lặng theo sát phía sau Lori.

Vào phòng, Edgar đi trước cầm một khăn lông lớn, đưa cho Lori: “Trước lau lau, sau đó nhanh cởi quần áo đi tắm nước nóng.”

“Anh đừng lo cho tôi,” Lori vung tay lên, giật lấy khăn trên tay Edgar: “Anh đã muốn đưa tôi cho kẻ có tiền làm đồ chơi rồi, cần gì xen vào chuyện của tôi?”

“Em nói bậy gì thế?” Edgar mở to mắt, “Anh là vì muốn tốt cho em!”

Phanh, Lori không chút khách khí mà cho Edgar một quyền, “Anh nói cái gì? Anh lập lại lần nữa?”

Edgar bụm mặt, dựa vào tường, cho tới bây giờ chưa từng thấy Lori động thủ, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp phải lại là chính mình.

“Anh,” qua thật lâu, Edgar mới mở miệng, “Anh không có lòng tin có thể bảo vệ tốt em, cho nên…”

“Tôi cũng là đàn ông, cần anh bảo vệ sao?” Lori cắt ngang Edgar, “Kan, anh thật sự không biết em muốn gì sao?”

“Anh biết rõ, cho nên anh rất mâu thuẫn,” Edgar bộ dạng uể oải, “Ryou, em đi tắm trước, để anh yên tĩnh một chút, được không?”

Lori không nói gì nữa, quay người tiến vào phòng tắm.

Rất nhanh tắm xong, Lori đi tới, đối với Edgar chỉ chỉ phòng tắm, ý tứ rất rõ ràng, gọi Edgar đi tắm, dù sao toàn thân anh cũng ướt.

Edgar sau khi tắm, đi ra, thấy Lori đang buồn bực ngồi trong phòng khách ngẩn người nhìn qua hộp thuốc lá trên bàn.

“Thực xin lỗi, anh quá giả dối rồi,” Edgar ngồi bên cạnh Lori, “Rõ ràng là vấn đề của mình, lại cứ muốn dùng lý do cho em hạnh phúc để che đậy, thực xin lỗi.”

“Kan,” Lori không để ý đến lời Edgar…, chỉ cầm một cuốn sách dày đặt lên bàn, dựng đứng hộp thuốc lá đặt bên cạnh, “Thật ra anh giống như quyển sách này, em là hộp thuốc này.”

Nói xong, Lori khẽ đẩy thoáng hộp thuốc, có thể là vì có sách chống đỡ, dù cho vị trí hộp thuốc có hơi lệch, nhưng đẩy thêm vài cái hộp thuốc vẫn đứng vững không ngã, sau đó Lori đem sách lấy ra, hộp thuốc được tự do, nhưng vừa đẩy nhẹ đã ngã.

“Kan, anh hiểu không? Em không cần anh bảo vệ, hoặc là nói, sự hiện hữu của anh đối với em mà nói đã là một sự bảo vệ.” Lori nhìn về phía Edgar, trong ánh mắt có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Lori lại nói không nên lời.

“Anh có thể mang lại hạnh phúc cho em sao? Ryou, nếu anh có thể mang cho em hạnh phúc, anh thật sự không muốn buông tay, nhưng anh có thể sao? Anh một lần lại một lần tự hỏi mình, nhưng lại không thể trả lời.” Edgar cầm chặt tay Lori, “Anh vừa rồi suy nghĩ thật lâu, tự mình nghĩ ra đáp án rất mơ hồ, nhưng hành động vừa rồi của em đã khiến anh hiểu rõ hơn, Ryou, nếu bản thân chúng ta kiên trì, không ai có thể đem tách chúng ta ra, chúng ta là hạnh phúc của nhau, phải không?”

“Ừm!” Lori nắm lại tay Edgar, chăm chú địa, khẳng định.

“Còn đau không?” Nhìn vết đỏ trên khóe miệng Edgar, vừa rồi giận dữ không hề kiềm chế, Lori đưa thay sờ sờ khuôn mặt Edgar.

“Khá tốt, thật ra vừa rồi anh rất vui vẻ,” Edgar đem Lori ôm vào trong ngực, “Bởi vì anh biết rõ, em đánh càng nặng tiêu biểu rằng em sẽ càng không rời xa anh, cho dù em đánh anh thêm vài cái anh cũng cam tâm tình nguyện.”

“Mới biết được anh là người thích bị ngược đãi.” Lori ngẩng đầu hôn khóe miệng Edgar, “Chúng ta cứ như vậy qua cả đời, được không nào? Kan, em mệt mỏi quá!”

“Anh biết, cố gắng nhẫn nại, tất cả đều sẽ đi qua.” Edgar để cho Lori dựa vào vai mình, “Con đường chúng ta phải đi còn rất dài, bốn mươi năm, năm mươi năm, thậm chí lâu hơn, cho nên, không muốn chỉ vì một, hai năm này mà cho rằng tất cả đều bị hủy diệt, dù cho bị hủy diệt, chúng ta còn trẻ, còn cơ hội làm lại từ đầu, cho nên, không phải sợ!”

Nghe Edgar dùng thanh âm đặc biệt quen thuộc kia, khiến mình không phải sợ, Lori đột nhiên cảm thấy rất ấm áp rất an tâm, em không sợ, thật sự không sợ, bởi vì em lựa chọn tin tưởng, tin tưởng anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.