Ái Đích Báo Báo

Chương 14: Đối mặt




“Đinh linh linh” tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu, ta vội vàng từ trong phòng tắm chạy ra, trên người vẫn còn bọt trắng, nhanh chóng nhận điện. Ta còn chưa kịp “uy” đối phương đã cướp lời ━━

“Thường Gia Đình, chúng ta bỏ trốn đi!”

Ngoài ý muốn không hề kinh ngạc, cơ hồ trong lúc nhất thời, đại não hoàn toàn không suy nghĩ mà đáp “Hảo.”

Hắn cười, ta nghe thấy ──

“Tối nay lúc bảy giờ, ngươi nếu không đến, ta giết cả nhà ngươi!”

Lúc này đến phiên ta nở nụ cười “Có thể, ngươi nếu trốn ta lấy axít tạt ngươi!”

“Sợ ngươi a? Buổi tối gặp ────đô ──đô ──“

Ngạo mạn chậm rãi buông microphone, trước nay chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy, có lẽ ── ta vẫn luôn chờ đợi thời khắc này. Không quản người toàn bọt sẽ làm dơ ghế sô pha, ta nằm xuống, nhìn trần nhà, không khỏi nở nụ cười.

Ký ức hai mươi lăm năm trước chậm rãi quay về………….

*****

Mười sáu tuổi, ta gặp phải thử thách lớn đầu tiên. Người ta thường nói, học tài thi phận. Vì không muốn dựa vào lão ba, ta sống chết ôn luyện mấy tháng, kết quả vẫn là công dã tràng. Cuối cùng đành phải dựa vào lão ba hối hả ngược xuôi, nơi nơi quan hệ mới tìm được cho ta một trường trung học ra dáng.

Đứa con độc nhất trong gia đình học không giỏi, nghĩ muốn đạt điểm cao cũng không được. Xem ra muốn hay không vẫn phải tìm cách khác. Dựa vào quyết tâm sắt đá của lão ba, ta được vào trường trung học tư nhân nhất nhì thành phố. Ở giữa, lão ba ta không biết đã chi ra bao nhiêu tiền. Có đôi khi vui đùa hỏi đến, ba liền trừng đến đỏ cả mắt, sau đó dặn dò ta phải hảo hảo học tập, mỗi ngày đều phấn đấu.

Ngày đầu tiên đến trường, ta thành thực vào lớp học, chọn một vị trí ngồi xuống. Nhìn những khuôn mặt xung quanh cảm thấy vừa mới lạ vừa hảo ngoạn, có một số nữ sinh dáng vẻ quê mùa, một số nam sinh thực thấp. Chủ nhiệm lớp bước lên bục giảng, trên bảng đen viết hai chữ “Lưu Mãng”, phía dưới có người cười to.

“Oa”, nam sinh ngồi sau lớn tiếng kêu, “Lưu manh a?” Nhất thời một trận cười vang.

Lưu lão sư cũng cười, sau đó ngẫu hứng nói, “Xem tên là biết ta không dễ chọc, bản thân năm trước mới trở thành giáo viên, năm nay lại không cẩn thận thành chủ nhiệm lớp, trên có hiệu trưởng bức bách, dưới có phụ huynh giám sát, còn xin mọi người giữ mặt mũi, để cho ta sống khá giả chút, ta đương nhiên cũng thoải mái với các ngươi.” Lời này thực sự chọc cười mọi người, lưu manh giơ tay lên rồi đập mạnh xuống bàn, cả lớp im lặng, “Hiện tại ta nghĩ chúng ta nên giới thiệu một chút, vị nam sinh kia nói trước đi?”

Nam sinh nói “lưu manh” hào phóng đứng lên: “Ta gọi Chu Tiểu Ngải, tính cách sáng sủa lại hoạt bát, thái độ làm người thực trung hậu lại thiện lương, hy vọng tất cả mọi người thích ta, ta thực đáng yêu nga.”

Lại một trận cười, sau đó mọi người đem tên hắn đảo lại, gọi hắn “Ngải Tiểu Trư” (trư tham món lợi nhỏ). Toàn bộ lớp năm mươi người lần lượt giới thiệu, trừ bỏ những nữ sinh bộ dáng xinh đẹp, hầu hết ta đều không nhớ tên.

“Đến ngươi”, Lưu Mãng chỉ đến bàn của ta.

Ta vuốt đầu ngượng ngùng đứng lên, nói: “Ta gọi Thường Gia Đình, không có gì là đặc biệt ham mê.”

Lão sư vỗ vai ta, vẻ mặt hài hoà cười. Hắn trở lại bục giảng, đợi cả lớp im lặng nói “Tốt lắm, coi như đã nhận thức nhau, hiện tại toàn bộ lấy vở đại số ra, mở trang thứ nhất!”

Cửa đã khoá vang lên tiếng động, phía dưới ồ lên.

“Không phải chứ, ngày đầu tiên đi học mà.”

“Lão sư không tính hắn a!” Ngày khi thanh âm ai oán nổi lên bốn phía ──

Phanh! Cửa phòng học bị đá văng, toàn trường yên tĩnh.

“Thực xin lỗi, ta đến muộn, phòng học này quá khó tìm.” Người kia vừa nói vừa tiến vào phòng, tóc vàng, toàn bộ lớp học nhất thời há hốc mồm.

Cổ Hoặc Tử! Ta trong đầu lập tức nghĩ đến từ này, chính là cuộn phim đang thịnh hành, nam nữ sinh đều vô cùng sùng bái, một lời lại một lời Hạo Nam ca.

“Ngươi là?” Lưu manh lão sư sửng sốt.

“Ta gọi La Dận, cũng là lớp này.”

Lưu manh lão sư nhìn danh sách, xác định có cái tên La Dận. “Mau ngồi xuống đi.” Lưu manh lão sư chỉ xuống, thẳng tắp nhắm vào bàn bên cạnh ta.

Không phải chứ! Ta không khỏi đổ mồ hôi, thiếu niên bất lương này ngồi cùng bàn với ta? Hắn tiêu sái đến bên cạnh ta ngồi xuống, nhìn gần tiểu tử này cũng không quá nổi bật. Trừ bỏ mấy lọn tóc nhuộm, những lọn tóc khác cũng có chút ố vàng, thoạt nhìn khô khô, không phải thực khoẻ mạnh.

“La Dận, ngươi giới thiệu mình một chút đi.” Lưu manh lão sư hưng trí trở lại.

Hắn không vui đứng lên, mở miệng nói, “Tên không phải nói nữa, ba ta làm ở đại sứ quán, mẹ ở cục giáo dục, lúc trước đều học ở nước ngoài, nên giờ còn chưa thể thích ứng, có gì đắc tội thỉnh thông cảm, cám ơn.”

Không biết là ai “oa” một tiếng, kỳ thật ta cũng muốn oa. Xuất ngoại là giấc mộng của bao người a, đột nhiên có cảm giác chúng ta như ếch ngồi đáy giếng, người ta lại bay lượn trời xanh. Khó trách hắn cao ngạo như vậy, quỷ dị như vậy! La Dận liếc mắt nhìn ta, ánh mắt kia là một bộ dáng xem thường. Hứ, chưa biết ai hơn ai? Người này nguy hiểm, về sau cần đề phòng.

Ngày đầu tiên học cũng khá thoải mái, các thầy cô đều tự giới thiệu mình trước, nhắc nhở yêu cầu kỷ luật mỗi môn, rất nhanh hết giờ. Chính là ta trăm triệu lần không nghĩ tới, tên La Dận ngồi cùng bàn cư nhiên cả bốn tiết đều ngủ không nhúc nhích! Của ta cao nhất cũng chỉ là hai tiết mà thôi.

Đến giờ ăn cơm trưa, hắn cuối cùng cũng tỉnh, biến mất luôn. Ta cũng lười quản hắn, vội vàng đến căng tin trường ăn cơm. Ở đây có điểm này là không tốt, ăn cơm phải tranh nhau, tắm rửa phải tranh nhau, liền ngay cả đi WC cũng tranh nhau.

Chạy tới nhà ăn, ta đã chậm chân, cả đại sảnh đông nghẹt người. Đều do tên La Dận kia, làm ta hao phí hai phút quý giá gọi hắn tỉnh!

“Uy, Thường Gia Đình!”

Ta quay đầu lại nhìn, là Ngải Tiểu Trư gọi ta, hắn cũng đến muộn, nhìn thấy đám người kia mà lo lắng.

“A, tiểu trư, như thế nào còn chậm hơn ta? Thế này cơm cũng không có mà ăn.”

Hắn ha hả cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, “Cơm có gì ngon, ta dạy ngươi trò này.”

“Cái gì a?” Ta lé mắt nhìn hắn.

“Ngươi xem ──” hắn chỉ tay vào đám người, “Hiện tại nhiều ngươi vậy, là cơ hội tốt trộm đạo (ăn hủ đậu) nữ sinh, ngươi trà trộn vào đám người, thấy người nào đẹp liền áp sát nàng, muốn sờ thế nào cứ sờ, nàng nếu bảo ngươi quấy rối ***, ngươi chỉ cần nói do quá nhiều người không cẩn thận đụng phải, thích đi!” Hắn khanh khách âm hiểm cười.

Ta đối việc này không hứng thú, chỉ cảm thấy hạ lưu vô sỉ, “Ta đói lắm rồi, ngươi chơi một mình đi!” Ngải Tiểu Trư cười lớn trà trộn vào đám người bắt đầu hoạt động mờ ám, ta đi tới quầy bán quà vặt mua hai cái bánh mỳ.

Tiến vào phòng học, La Dận đã ngồi trên bàn bắt đầu ăn cơm trưa. Ta hâm mộ nhìn thức ăn của hắn, chân gà nướng phải tới mười cái, nước miếng bay loạn xạ, ta đành trút giận bằng cách cắn xé cái bánh mỳ khô.

“Ngươi ăn cái này?” La Dận nhìn ta đang lang thôn hổ yết hỏi.

“Ân.” Ta lên tiếng, tiếp túc hăng hái chiến đấu.

Hắn không khỏi tấm tắc hai tiếng, nám chân gà qua.

“Cho ta?”

Hắn gật đầu, ta lại có chút giật mình, dù sao cũng là mười cái, mỹ nhân quả nhiên tâm cũng mỹ a! “Tạ ơn, cảm tạ.” Ta thẹn thùng nói, một khi thẹn thùng liền dễ nói lắp.

“Ta không quen nhìn kẻ giống như khất cái trước mặt mình!” Hắn liếc ta một cái.

“A?” Ta sững sờ, mình nghe nhầm sao? Hắn sao có thể nói người khác như vậy! Ấn tượng tốt đẹp lập tức sụp đổ, ta nếu không phải là quân tử đã xông lên cho hắn một trận rồi!

Sau giờ cơm trưa, tiết học buổi chiều bắt đầu. Chuông vừa vang, các học sinh đều đã sẵn sàng, riêng La Dận lại gục đầu ngủ tiếp.

Dù sao hắn cũng cho ta chân gà, ta quyết định hảo tâm đánh thức con sâu ngủ này “La Dận, không, bạn La Dận, ngươi tối qua làm gì mà không ngủ sớm để hôm nay đi học muộn.”

Hắn nâng hai mắt buồn ngủ lên nhìn ta, vì sao ta cảm thấy ánh mắt kia không có hảo ý? Hắn đột nhiên nói một câu, “Ngươi vẫn là xử nam đúng không?”

Ta nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn quanh, hoàn hảo không ai nghe thấy.

“Trả lời a” vẻ mặt của hắn không có chút vui đùa, “Từng có kinh nghiệm chưa?”

“Không…….. Không được nói bậy………” Ta đỏ mặt, người này, ta hảo tâm nhắc nhở hắn, hắn cư nhiên lại trêu chọc ta!

“Uy” hắn tiến đến gần, cười, “Ngươi nếu không nói, ta liền chính mình xem thử.”

Ta chết lặng, hoặc nói là cả kinh đến không nói được lời nào, “La Dận, ngươi muốn làm gì?”

Đừng lớn tiếng như vậy, ngươi muốn người khác phát hiện ra chúng ta làm chuyện xấu sao.”

Hắn nói chuyện xấu làm ta lại một trận đỏ mặt, tay hắn đặt trên đùi ta, chậm rãi hướng lên. Ta lập tức cứng người, không thể động đậy. Tay hắn hướng vào trong đùi ta mà ma sát, toàn thân ta giống như có kiến bò, tim đập thình thịch không ngừng. Hắn cười tà, tuyệt đối không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này! Ta nghĩ tránh né sự xâm phạm của hắn, càng muốn cho hắn hai cái tát, tiếng lão sư giảng bài văng vẳng, cơ thể ta bị buộc nghiêng về một phía ──

Bùm!

Ta hung hăng ngã trên mặt đất, cả lớp lập tức quay lại nhìn, lão sư đang giảng bài trừng mắt nhìn ta, thật coi ta giống như quái vật.

“Đối…….. Thực xin lỗi.” Ta trong đầu trống rỗng, mười sáu năm qua đây là lần đầu tiên doạ người như vậy. Tên tử La Dận thế nhưng lại làm như không có việc gì nhìn về phía bảng đen! Ta nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, lão sư trừng mắt nhìn ta lần nữa rồi tiếp tục giảng bài.

“Hì hì.” hắn cười khẽ “Ngươi quả nhiên là xử nam.”

Ta thật sự muốn bóp chết hắn, ta giữ mình trong sạch, ta chán ghét lạm tình, ta phản đối thực hiện hành vi như vậy trước khi kết hôn, ta là một nam nhân khoa học xã hội chủ nghĩa (ách…………), còn không được sao? Ta là xử nam a!

“Ngươi đã là xử nam, ta liền nói cho ngươi đi.” hắn nháy mắt “Chờ ngươi đã có lần đầu tiên, ngươi sẽ biết ta vì sao mệt mỏi.” Sau đó lại vùi đầu vào cánh tay mà ngủ.

Ta đột nhiên cảm thấy một mảnh mê man, một loại dự cảm bất hảo, tiền đồ sáng lạn của ta sẽ bị chôn vùi trong tay tên La Dận tóc vàng này…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.