Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 3: Lần đầu mời,đậu bỉ nhóm hữu




Editor: Mạc Hề

Hai hàng đèn lồng mở đường, tiếng bước chân chỉnh tề từ từ tới gần, theo sau hàng đèn lồng là dãy hành lang ở tiểu viện bên ngoài chiếu sáng rực, bốn người xếp hàng đi ra, có ba người là ngày ấy lúc ở trên lầu cao của Kình Vân quán từng nhìn thấy. Lâm Bách cố hết sức ngồi dậy, đề phòng nhìn bốn người kia. Đồ Thịnh Thiên mặc một thân y phục hàng ngày, thần thái nghiêm túc, tóc mai hai bên bạc phơ theo gió tung bay, càng làm tăng thêm vài phần tà khí ngạo nghễ khiến cho người ta không giám nhìn thẳng.

“ Tướng quân nhọc lòng bố trí khốn thần quyển [1] này là tới bắt một tiểu quỷ như ta sao, cái này cũng quá coi trọng ta đi.” Dã Qủy suy yếu nằm trên mặt đất, cố nén đau đớn khắp người, vẫn không nhúc nhích đưa lưng về phía Đồ Thịnh Thiên, như là muốn che giấu cái gì.

[1] Khốn thần quyển: vòng vây được kết tạo bằng thần khí

“ Tiểu quỷ, ta thấy chưa hẳn là như vậy.” Đồ Thịnh Thiên cười lạnh đi đến phía trước kim quang dừng lại, “ Nói, vừa rồi ngươi nói chuyện cùng với ai, đồng bạn của ngươi ở đâu?.”

“ Không có ai, làm gì có người nào. Tướng quân đại nhân người mù sao, ngoại trừ một tên quỷ là ta đây chẳng lẽ còn có người khác.”

“ Không nói!.” Đồ Thịnh Thiên thiêu mi, “ Làm một con quỷ mà vẫn còn mạnh miệng, không sợ ngay cả quỷ cũng đều không được làm sao?”

Dã Qủy cười lạnh một tiếng, “ Đồ đại tướng quân, ngài hôm nay ở đây diễn trận đóng cửa bắt quỷ, thật đúng là đặc sắc, theo lý giải vụ về của bản quỷ, chỉ cần những người tay chân này của ngươi không phải câm điếc, chỉ sợ không cần đến ngày mai, việc này có thể truyền tới chân trời góc biển!”

“ Các ngươi lui xuống trước đi.” Đồ Thịnh Thiên bị những lời này của Dã Qủy làm cho tác động, ánh mắt lưu chuyển dường như đã nhận ra thứ gì đó, hướng về phía Tôn phó tướng bên cạnh khoát tay, Tôn phó tướng gật đầu, dẫn theo chúng gia đinh rời đi. Trước cổng tiểu viện một hồi chỉ còn lại gã tiểu tư [1] Bạch Chính xách theo lồng đèn, Đồ Thịnh Thiên và còn có hắc bào lão nhân.

[1] Tiểu Tư: gã sai vặt

Đồ Thịnh Thiên nhìn đám người Tôn phó tướng đi xa, liền lạnh giọng hướng về phía Dã Qủy đang nằm trên mặt đất, nhắc lại: “ Nói, đồng bạn của ngươi ở đâu?” “ Tướng quân đại nhân không khỏi quá coi thường bản quỷ, tại hạ tuy nói là quỷ, nhưng không thiếu hai chữ cốt khí, loại chuyện bán đứng bạn bè này, bản quỷ không làm được.” Đồ Thịnh Thiên nghe Dã Qủy nói những lời này với dáng vẻ lưu manh, trừng mắt tức giận gầm lên: “ Cốt khí, hừ!”

Đồ Thịnh Thiên quay đầu nhìn về phía lão nhân mặc hắc bào. Hắc bào lão nhân giơ tay lên, làm một cái động tác tay kỳ quái: Mở bàn tay ra, chậm rãi thu tay vào, kim quang kia cũng theo từng động tác nắm tay của lão nhân, dần dần thu nhỏ lại. Hồn thể Dã Qủy bị kim quang siết chặt ở một chổ cũng theo kim quang biến hóa kia mà thu nhỏ lại, Dã Qủy đau đớn run rẩy co rút lại, cũng không mảy may lay chuyển, thanh âm đau đớn rên rỉ không tự chủ mà từ trong miệng bật thốt ra.

“ Đại ca!” Lâm Bách quỵ gối đứng lên, nhìn thảm trạng của Dã Qủy, gấp đến độ cũng khóc rống lên, nhưng cái gì cũng đều không giúp được, trong ngực dâng lên từng đợt đau xót.

Dã Qủy chịu đựng đau đớn ném cho hắn một cái ánh mắt, môi khẽ mấp máy không phát ra âm thanh nói: “ Đi, đừng chạm vào ta…”

“ Đại ca, ta….” Lâm Bách nhìn Dã Qủy lại ngẩng đầu nhìn Đồ Thịnh Thiên, do dự. Mục tiêu của Đồ Thịnh Thiên không phải là Dã Qủy, mục tiêu của hắn nhất định là chính mình, mình nếu đi rồi, thì Dã Qủy……Lâm Bách vói tay vào túi đựng kim bài đeo bên hông…

“ Đừng!.” Dã Qủy yếu ớt phun ra một chữ, Đồ Thịnh Thiên tay nâng lên, hắc bào lão nhân cười thu tay lại thả xuống bên người, kim quang khôi phục lại giống như lúc đầu, “ Qủy tương, nếu ngươi nhận ra được đây là Khốn thần quyển, thì nên biết Khốn thần quyển này lợi hại như thế nào, thuật thời thượng cổ này nếu khốn thần thì diệt thần, bản tôn hiện tại tuy là phàm nhân mắt thịt, nhưng nếu muốn tiêu diệt một quỷ tương nho nhỏ như ngươi thì chỉ trong khoảng thời gian một cái nháy mắt.”

Dã Qủy đương nhiên là không sợ, đỡ ngực lạnh giọng lãnh khí quát: “ Qủy tương ta đây, khi nào cũng sẵn lòng, thượng tôn hạ mình coi trọng tự tay tiêu diệt hồn thần của ta, tại hạ cảm thấy thật vinh hạnh.”

“ Không sợ? Ta xem thử vị đồng bạn kia của ngươi có cam lòng không.” Hắc bào lão nhân tiến lên một bước đứng ở bên cạnh Đồ Thịnh Thiên.

“ Thượng tôn Thiên nhãn chưa mở, dựa vào cái gì liền kết luận hắn chưa đi.”

“ Muốn xem vị đồng bạn kia của ngươi có còn ở đây hay không, bản tôn cần gì phải dùng thiên nhãn, ta ngược lại muốn xem vị đồng bạn kia của nguơi có phải hay không nhẫn tâm nhìn ngươi hồn phi thần diệt.” Hắc bào lão nhân nói xong nghiêng mặt nhìn thoáng qua Đồ Thịnh Thiên, thấy Đồ Thịnh Thiên gật đầu liền giơ tay lên chụp vào kim quang kia.

“ Không, không được.” Lâm Bách ngẩng đầu, nhìn kim quang nhanh chóng co rút lại. Dã Qủy đau đớn ngũ quan vặn vẹo, quay về phía hắn lắc đầu, miệng hé mở mấp máy nói đều là một chữ, đi, đi…

Lâm Bách nhìn thân thể Dã Qủy bị vây khốn trong kim quang dần dần thu nhỏ lại, rồi trong suốt. Chuyện cũ như một màn kịch hiện lên trước mắt, Lâm Bách khóc nói, “ Ta sẽ không để cho huynh hồn phi phách tán.” Nói xong, liền đem lệnh bài từ trong túi đổ ra cầm trên tay, một cổ rung động từ trong lòng dâng lên mãnh liệt, trước mắt Lâm Bách hiện ra một số hình ảnh lộn xộn khó hiểu, cảnh tượng đó ở trong đầu hắn như khắc sâu lưu lại, một lần nữa cảm giác thân thể hiện ra, cũng không giống thường ngày, toàn thân Lâm Bách mỗi một đốt xương trong cơ thể như biến hóa khôn lường, đấu tranh ầm ĩ, giống như đang phát tiết bất mãn đối với chủ nhân.

“ Không, không được.” Thanh âm kia của Dã Qủy gọi đến tê tâm liệt phế, tất cả mọi người đều nhìn đến cái người mặc một thân bạch y kia, nam nhân một thân chật vật quỳ trên mặt đất, tóc tai bù xù cũng không ngăn được vẻ đẹp đẽ trên khuôn mặt, quần áo mặc dù chật vật lộn xộn nhưng vẫn xuất trần giống như ngày xưa…

“Lâm!” “ Công tử!” Hai tiếng kinh hô vang lên, Lâm Bách một tay nắm chặt lệnh bài, tay còn lại thì nắm vật gì đó trên mặt đất, động tác thong thả đứng lên, vẫn như vậy không sợ mà nhìn thẳng Đồ Thịnh Thiên, “ Thả hắn.”

Không đợi Đồ Thịnh Thiên chỉ thị, hắc bào lão nhân đã thu tay về. Dã Qủy quỳ rạp trên mặt đất, lắc đầu hối hận không kịp, bản thân hắn không nên ngạo mạn như vậy, một mình một người mang theo Lâm Bách đến đây, trước kia cũng từng mắc phải sai lầm như vậy, tại sao hắn đã chết một lần mà vẫn còn như vậy không nhớ, nếu Lâm Bách…

“ Lâm…” Đồ Thịnh Thiên tiến lên một bước gọi Lâm Bách, ánh mắt đã không còn vẻ thần thái trước đó, mà biến thành một loại quấn quýt si mê người nhìn không thấu, trong con ngươi màu đen kia chỉ còn có mỗi gương mặt Lâm Bách.

“ Đừng tới đây, người ngươi muốn chính là ta”, Lâm Bách nhìn Đồ Thịnh Thiên, trong lòng vô cùng bình tĩnh, tay phải nâng lên đem vật vừa rồi nhặt được trên mặt đất, đặt sát trên động mạch của mình, “ Thả hắn.”

“ Lâm…” Đồ Thịnh Thiên nhìn động tác của Lâm Bách, cả kinh hai mắt mở to nhìn, lập tức dừng chân đứng yên tại chổ, đè thấp giọng trấn an: “ Lâm, bình tĩnh một chút, đừng xúc động…”

“ Thả hắn, ngươi chính là muốn gặp ta, đừng gây khó dễ hắn.” Lâm Bách nắm hòn đá trên tay để gần sát da thịt, một cổ đau đớn bén nhọn nhói lên, theo đó chính là một cổ huyết sắc trào ra, nhiễm đỏ cả một vùng da thịt trắng nõn và một thân trường sam bạch y, nhưng Lâm Bách cũng không mảy may lay chuyển, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn Đồ Thịnh Thiên.

“ Lâm Bách!” Dã Qủy đau lòng kêu lên một tiếng, giơ tay lên nghĩ muốn ngắn cản, nhưng bất quá lại bị kim quang áp chế.

“ Lâm.” Đồ Thịnh Thiên nhìn Lâm Bách, mày nhíu chặt lại với nhau, trong mắt lộ ra đau lòng cùng bất đắc dĩ không nói lên lời, thanh âm tang thương bất đắc dĩ nói: “ Ngươi vẫn là như vậy, chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không bình tĩnh được sao, mỗi lần đều là như vậy.”

“ Ngươi…” Lâm Bách nghe Đồ Thịnh Thiên nói những lời như vậy, một loại cảm giác không hiểu đánh úp lên đầu, tay cầm đá nhọn bất giác buông lỏng, nhưng nhìn bộ dáng của Dã Qủy càng ngày càng yếu ớt, “ Thả hắn, bằng không ngươi tuyệt đối sẽ không gặp lại ta lần nữa, thả hay không thả!”

Lâm Bách nói xong đem đá nhọn trong tay ấn xuống thêm mấy phần lực, Lâm Bách tiếp tục như vậy sẽ làm tổn thương đến mạch máu, máu cũng tuôn ra dữ dội hơn vài phần, trong chốc lát vạt áo phía trước của hắn liền nhiễm một tầng máu đỏ rực.

Đồ Thịnh Thiên nhìn bộ dáng quật cường của Lâm Bách, vẻ mặt sương lạnh giơ tay lên hướng hắc bào lão nhân làm động tác tay ra hiệu. Hắc bào lão nhân quét mắt nhìn Lâm Bách, Dã Qủy và Đồ Thịnh Thiên, khóe miệng gương lên một nụ cười quỷ dị, niệm một đoạn mật chú, kim quang dần dần tán đi, Dã Qủy cả người xụi lơ nằm trên mặt, mất đi ý thức.

Đồ Thịnh Thiên vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lâm Bách bởi vì không còn chút máu mà hai gò má tái nhợt, “ Hiện tại có thể đi rồi, Lâm, buông tảng đá trên tay ngươi được không.”

“ Để cho hắn đi!” Lâm Bách tay run rẩy, thân thể này mặc dù không thật, nhưng hắn lại chân thật cảm ứng được sự suy yếu do mất máu nhiều, cố nén cơn choáng váng hoa mắt nhìn về phía thân thể như ẩn như hiện của Dã Qủy, biết mình không còn chống đỡ được bao lâu, không thể để Dã Qủy ở lại nơi nguy hiểm này được. Đồ Thịnh Thiên mặc dù không phải là người xấu, nhưng Lâm Bách cảm nhận được lão giả bên cạnh y là người nguy hiểm cực kỳ.

“ Đưa hắn đi.” Đồ Thịnh Thiên nhìn thân ảnh lung lay của Lâm Bách, lạnh lùng phun ra ba chữ.

Hắc bào lão giả niệm thầm một câu gì đó, ống tay áo vung lên, một mạt kim quang rót vào trong cơ thể Dã Qủy, cánh tay bị che dấu dưới ống tay áo rộng thùng thình lập tức hướng về phía trước vung lên, bay tới giữa không trung sau đó rời khỏi tầm mắt mọi người.

Lâm Bách nhìn Dã Qủy bị ném ra khỏi tướng quân phủ, trong lòng buông lỏng, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.