Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 5: Đáng yêu tỷ




Editor: Mạc Hề

Đồ Thịnh Thiên từ trên tay Bạch Chính đoạt lấy bầu rượu, hướng Bạch Chính trách móc vài tiếng rồi đi ra ngoài, Bạch Chính lo lắng mắt nhìn theo Đồ Thịnh Thiên, lắp bắp chạy theo sau.

Đồ Thịnh Thiên điên cuồng nốc rượu, vạt áo phía trước bị thấm ướt sạch sẽ, mặt đỏ tai hồng.

“ Ha, hả!” Đồ Thịnh Thiên điên cuồng cười gượng vài tiếng, đối với căn phòng trống rỗng, hắn trút ra hết phẫn nộ kiềm nén đã lâu, “ Lâm, ngươi vì cái gì lại như vậy, vì cái gì, ta rốt cuộc có cái gì không đáng cho ngươi tin tưởng, ta cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, lập chiến công, bơi vào nước sôi, nhảy xuống biển, tranh giành địa vị, thăng quan tiến chức, đây đều là mong muốn của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta chuyện gì cũng đều làm cho ngươi. Nhưng mà từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, ngươi ai cũng không tin, vẫn là không tin ta, ta ở trong lòng ngươi vẫn là một chút vị trí cũng không có, ta rốt cuộc có cái gì không đáng cho ngươi tín nhiệm….Ta không rõ, vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì….Vì cái gì…A…”

Đồ Thịnh Thiên gào thét, đứng dậy gạt rơi hết bát đĩa trên bàn, âm thanh bát đĩa rơi xuống cùng tiếng gào thét của Đồ Thịnh Thiên, như nện vào trong lòng của một kẻ nào đó người không ra người quỷ không ra quỷ đang ở trong phòng. Đồ Thịnh Thiên dường như nổi điên, đi lên hất đổ bàn, ghế, bắt đầu đập phá những thứ đồ vật khác trong phòng.

Bạch Chính đứng ở cửa, muốn đi vào nhưng rồi dừng lại, đứng ở đó nhìn vào trong phòng nói những lời vô nghĩa: “ Công tử, trong lòng tướng quân chỉ có công tử, công tử nói chuyện với ngài ấy một lần đi, hãy để tướng quân nói ra hết những nổi khổ chất chứa trong lòng….” Từ trong khóe mắt Bạch Chính một giọt lệ lăn ra rơi xuống trên mặt đất, y cắn chặt bàn tay để cho mình không bật khóc thành tiếng.

Toàn bộ trong phòng loạn thành một đoàn, tìm không thấy một thứ gì còn nguyên vẹn, Đồ Thịnh Thiên nhếch nhác ngồi trượt xuống góc tường, trên mặt ẩm ướt thành một mãnh, không phân rõ là mồ hôi hay cái khác. Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của Đồ Thịnh Thiên, bổng chốc trong phòng vang lên tiếng bước chân hạ xuống rất nhẹ nhưng cực kỳ rõ ràng, “ Ba, ba, ba…”

Đồ Thịnh Thiên chật vật ngẩng đầu nhìn về phía người đang bước tới gần hắn, người nọ đứng thẳng nhìn Đồ Thịnh Thiên, phần bụng nhô lên, cao ngất rõ ràng như vậy, nhưng cũng không ngăn được loại khí chất đặc biệt trên người y, loại khí chất khiến cho người ta xúc động.

Đồ Thịnh Thiên miệng giật giật, nhưng không có phát ra âm thanh gì, ngây ngẩn nhìn đôi mắt không nhiễm bụi trần của người nọ. Lâm Bách đỡ lấy bụng, cố hết sức ngồi xổm trước người Đồ Thịnh Thiên, đưa tay lên sửa sang lại mái tóc tán loạn của y, khóe miệng nhấc lên một nụ cười yếu ớt nhìn y, thanh âm thản nhiên nói: “ Ngươi nói chỉ cần ta yêu cầu, cái gì cũng đều bằng lòng làm cho ta, ta đói bụng, ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một chút thức ăn sao, ta đói bụng..”

Đồ Thịnh Thiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy hơn so với ngày đó, đột nhiên nhào về phía trước, đem người ôm vào trong ngực, hai người ôm lấy nhau, nước mắt Đồ Thịnh Thiên giống như rơi ở trên cổ Lâm Bách. Trong mắt Lâm Bách tràn đầy mờ mịt, người này làm thương tổn Dã Qủy, vây khốn hắn, hắn nên hận y, nhưng vì sao vẫn không oán hận được, Lâm Bách do dự nữa khắc, đưa tay ôm lấy vai Đồ Thịnh Thiên, từng chút từng chút vỗ lên vai y, hai nam nhân ngồi dưới đất, vẫn duy trì tư thế này, lâu thật lâu….

Trăng lạnh nhưng ấm áp, gió mát nhè nhẹ thổi, bên trong đại trạch phủ tướng quân, tiếng ve kêu từng hồi và tiếng chim non vung cánh, hai âm thanh giao hòa lẫn nhau dưới ánh chiếu của bóng trăng. Trong phòng bếp phủ tướng quân, lãnh diện tướng quân đang đứng trước bếp lò, cầm thìa ở trong nồi khuấy đảo nhẹ nhàng.

“ Đồ đại ca, huynh thật giỏi a, huynh còn biết gói hồn đồn a!” Cầm lấy trái dưa chuột ra sức mà gặm, người nào đó nhìn cái vợt đang vớt từng miếng hồn đồn ra khỏi nồi, nhịn không được phát ra cảm thán.

Đồ Thịnh Thiên quay đầu nhìn về phía Lâm Bách, khẽ cười không nói. Lâm Bách đem dưa chuột gặm đến phát ra tiếng, đứng lên đi đến phía sau Đồ Thịnh Thiên, nhìn động tác của y: “ Đồ đại ca, huynh không phải làm tướng quân sao, như thế nào lại làm được như vậy?”

“ Ta đây làm tướng quân nhưng cũng là người, là người tự nhiên sẽ ăn ngủ cốc lương thực, trước kia ta cùng với phụ thân khi còn ở trong núi, từ lúc mới bắt đầu đi đường chính là ta đến làm cơm. Ngươi còn muốn ăn cái gì cứ mặc sức chọn, chỉ cần có nguyên liệu để nấu, ta đều có thể nấu cho ngươi.”

Lâm Bách vuốt cái mũi ngây ngô cười, đi trở về bên ghế dựa liền ngồi xuống, ánh mắt biến đổi, như là tự lầm bầm lầu bầu thứ gì đó, bản thân khi đi vào Phong Đô thành gặp gỡ được Dã Qủy, sau đó đi đến Thiên Tông, rồi lại đến kinh thành, sơ lược lại mọi chuyện, cũng vừa thông suốt. Lâm Bách nhìn sống lưng cương trực của Đồ Thịnh Thiên, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nhẹ giọng nói: “ Đồ đại ca, huynh có phải hay không cảm thấy được ta thay đổi? Kỳ thật chuyện gì ta cũng đều không nhớ rõ, huynh có thể giúp ta sao?”

Đồ Thịnh Thiên xoay người lấy thìa múc một chén hồn đồn ở trong nồi đặt lên trên bàn, khẩu khí mạnh mẽ nói: “ Đại ca sẽ giúp ngươi, nhất định sẽ dốc hết toàn bộ…”

Lâm Bách nghe Đồ Thịnh Thiên nói, vị trí nơi trái tim co rút đau đớn đến dữ dội, bổng chốc trong đầu hiện lên hình ảnh một thiếu niên quật cường đẩy nam nhân ra, lớn tiếng rống giận, ta không tin ngươi, không tin, ai ta cũng không tin….

Lâm Bách thân thể nhoáng lên một cái, cả người mất lực, nghiêng đảo về phía trước, may mắn Lâm Bách bắt được chân bàn mới ổn định được thân hình, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Đồ Thịnh Thiên, nhẹ nhàng nói ra vài chữ: “ Đại ca, cám ơn huynh…”

Bóng lưng Đồ Thịnh Thiên cứng lại nữa khắc, hắn trầm mặt, đem hồn đồn còn lại trong nồi múc ra bát, xoay người đặt vào trên bàn: “ Cảm ơn cái gì, ngươi trước kia cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cảm ơn, hiện tại cũng không cần phải như vậy.” Bởi vì làm bất cứ chuyện gì vì ngươi, ta cũng đều cam tâm tình nguyện.

Lâm Bách cầm chén kéo đến trước mặt, ngẩng đầu nhìn Đồ Thịnh Thiên, “ Tại sao lại không, đại ca nói, người khác làm việc gì đó cho mình thì mình đều phải cảm ơn, hoặc là làm một việc gì đó đáp tạ lại hắn, đây là đạo lý làm người.”

Đồ Thịnh Thiên lại một lần nữa sửng sốt, một lúc lâu sau bị hành động của Lâm Bách làm cho không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng: “ Ăn chậm một chút, coi chừng bỏng.”

Lâm Bách ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đồ Thịnh Thiên một cái, mơ hồ không rõ nói: “ Không thể trở về, ta chỉ có thể ăn được chút hương vị, không – cảm giác được bỏng!”

Đồ Thịnh Thiên âm thầm lắc đầu, ngồi vào cái ghế đối diện nhìn Lâm Bách, cũng không nói chuyện, Lâm Bách ăn ngon điên cuồng nuốt từng ngụm từng ngụm, một chén hồn đồn không đến công phu một chén trà nhỏ liền ăn sạch sẽ, Đồ Thịnh Thiên nhìn mà líu hết cả lưỡi.

“ Ăn được.” Đồ Thịnh Thiên không thể nào tin được liền hỏi.

Lâm Bách da mặt dày cười nói: “ Nếu có thể, Đồ đại ca huynh nấu giúp ta thêm một chén nữa được không?”

Đồ Thịnh Thiên phỏng chừng là vô cùng nhớ rõ lượng cơm Lâm Bách ăn, kinh ngạc nói: “ Ngươi trước kia chỉ sợ một chén này cũng ăn không hết, như thế nào bây giờ…”

Lâm Bách nở nụ cười một chút, quệt miệng không chút xấu hổ mà nói: “ Bụng này là không đáy, dù sao khi trời vừa sáng ta liền quay trở về hồn phách, ăn cái gì cũng không cần tiêu hóa, sẽ không ăn đến hỏng đâu.” Đồ Thịnh Thiên lắc đầu không nói, đi đến trước bàn nguyên liệu bắt đầu tiếp tục gói.

Lâm Bách bưng cái bát lên húp nước canh bên trong, nhỏ giọng nói: “ Lăng Thiên còn nói với ta, nếu vẫn còn là người, nhất định ta sẽ ăn thành một tên bàn tử [1]”

[1] bàn tử: Mập mạp

Đồ Thịnh Thiên mi đầu [2] giật giật, biểu tình trên gương mặt luân phiên thay đổi một phen, cuối cùng biến thành một nụ cười chua chát.

[2] Mi đầu: vùng xung quanh lông mày.

Lúc Lâm Bách ăn chén hồn đồn thứ ba do Đồ Thịnh Thiên nấu, Tôn phó tướng đột nhiên xông vào, nhìn thấy bộ dáng Đại tướng quân nhà mình rửa tay làm canh thang, cả kinh thiếu chút nữa đem đầu lưỡi nuốt luôn, vẫn là tướng quân nhà hắn nghe động tĩnh quay người lại, hắn mới lấy lại tinh thần, hai tay ôm quyền, “ Tướng quân, Lăng Nhật Trang thiếu chủ và Lăng Thiên đến bái phỏng.”

“ Lăng Nhật Trang, Lăng Thiên.” Đồ Thịnh Thiên niệm một câu, Lăng Nhật Trang hắn rõ ràng, cái tên Lăng Thiên này Lâm Bách mới nói qua, Đồ Thịnh Thiên trầm mặc một lúc lâu, quay lại hỏi Tôn phó tướng: “ Hôm nay có người xông vào phủ không?”

“ Không có!” “ Vậy.” Đồ Thịnh Thiên quay đầu nhìn lại Lâm Bách.

Lâm Bách nghe được tên của Lăng Thiên, mặc dù trong lòng là phiên giang đảo hải, nhưng mà hắn cũng không biểu hiện ra bên ngoài bao nhiêu, thấy Đồ Thịnh Thiên nhìn qua, hắn vẫn bình tĩnh nhìn lại, nhưng trong mắt vẫn là để lộ ra mấy phần vội vàng.

Đồ Thịnh Thiên đem hồn đồn trong nồi đổ ra bát rồi đưa tới trước mặt Lâm Bách, thanh âm bình tĩnh nói: “ Vậy thì mời đến đây.”

“ Mạt tướng đi liền!” Tôn phó tướng ánh mắt kỳ quái nhìn thoáng qua Lâm Bách, xoay người rời đi.

Tôn phó tướng rời đi, Lâm Bách đã cảm thấy trong người không thoải mái, tay run lên thìa rơi xuống đất. Tuy rằng Đồ Thịnh Thiên đối với hắn thật thân thiện, Lâm Bách cũng tin y, nhưng mà Đồ Thịnh Thiên đối xử với Dã Qủy rất hung ác, hơn nữa hắn cũng chưa quên được chuyện xảy ra ngày đó, cho nên bây giờ hắn khẩn trương là tiều tất nhiên.

Đồ Thịnh Thiên cúi người đem thìa Lâm Bách làm rơi nhặt lên, lại xoay người đi lấy một cái sạch sẽ khác đặt lên tay Lâm Bách: “ Lâm, muốn ăn gì. Ta muốn cùng bằng hữu của ngươi hảo hảo nói chuyện, ta sẽ không làm hại bọn họ, ngươi tin ta không?”

Lâm Bách nhìn ánh mắt Đồ Thịnh Thiên, mím môi dùng sức gật gật đầu.

Đồ Thịnh Thiên đưa tay xoa nhẹ đầu Lâm bách, im lặng nhìn Lâm Bách ăn hồn đồn, và cũng chờ vị khách nhân đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.