Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 4: Mộng bức đám người




Editor: Mạc Hề

“ Lâm…”

“ Công tử…”

Hai người kinh hô vọt tới bên người Lâm Bách, Lâm Bách nhìn Đồ Thịnh Thiên, gương mặt người nọ góc cạnh rõ ràng, như là vào giữa đêm hôm đó hết thảy đều minh bạch….

Hai người vọt tới bên người Lâm Bách chính là Đồ Thịnh Thiên và kẻ tiểu tư tên Bạch Chính kia, nhưng mà bọ họ không ngờ tới lúc Lâm Bách ngã xuống lại trở nên trong suốt không nhìn thấy rõ.

Đồ Thịnh Thiên và Bạch Chính vươn tay muốn ôm Lâm Bách đều cả kinh sửng sờ tại chổ. Ánh mắt hắc bào lão nhân biến đổi, cẩn thận liếc một vật đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, trong lòng lập tức sáng tỏ hơn. Trước ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Đồ Thịnh Thiên, ông ta chậm rì rì đi tới, ngồi xổm người xuống, từ trên mặt đất nhặt lên tấm lệnh bài đột nhiên xuất hiện kia, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước một chút, thân thể Lâm Bách lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

“ Đây, đây là có chuyện gì?” Đồ Thịnh Thiên bị một màn kỳ lạ trước mắt làm cho cả kinh trợn mắt há mồm.

“ Ôm hắn vào trong rồi hẳn nói sau.” Hắc bào lão nhân đem lệnh bào cất vào trong vạt áo Lâm Bách. Đồ Thịnh Thiên trầm mặt nửa khắc, đem Lâm Bách từ trên mặt đất ôm lên, đi vào phòng ngủ trong tiểu viện. Hắc bào lão nhân và Bạch Chính cũng theo sát Đồ Thịnh Thiên đi vào phòng ngủ…

Lâm Bách sau khi mất đi ý thức, giống như đi vào một giấc mộng, nhưng mà hắn cảm giác được đó là đoạn ký ức mà hắn từng trải qua.

Đang lúc mông lung, Lâm Bách thấy được đứng dưới tàng cây, là bóng dáng của một thiếu niên đang ngẩng mặt nhìn lên cây hoa đào nở rộ. Tiếp theo, một giọng nói thanh nhã từ một nơi khác vang lên, “ Công tử, trong viện của người hoa đào nở thật đẹp.”

“ Ừh.” Thiếu niên khẽ lên tiếng.

Tiếng bước chân vang lên, Lâm Bách nhìn thấy một người khác đi tới phía sau thiếu niên, “ Lâm, ta mỗi lần đến đây đều thấy ngươi nhìn cây hoa đào này…”

“ Thấy đẹp mới nhìn, hơn nữa ta ở đây tìm hiểu huyền cơ, không phải vì vậy ta mới đến đây sao?”

“ Cũng đúng”, nam nhân thản nhiên lên tiếng, nói: “ Ngươi ngày hôm qua đi gặp ai…”

“…..”

“ Ngươi không nói ta cũng biết, Lâm, ngươi đây là đang đùa với lửa…”

“ Yên tâm, ta không phải mưu cầu quyền thế, ta đối với quyền lực của các ngươi không có hứng thú, hơn nữa ta cũng không thấy được người kia. Mục đích ta sống bất quá chỉ là nghĩ muốn đi tìm một cách chết thoải mái mà thôi.”

“ Lâm, ngươi nói như vậy là sao? Hai năm nay chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra….”

“ Ngươi nên biết lời nói của ta, vĩnh viễn cũng không chỉ là nói mà thôi, hai năm thì thế nào, hai năm ta cũng không tìm được phương pháp gì có thể làm ta thay đổi?”

“ Ta đây….” Nam nhân kích động đi về phía trước, lời nói đột nhiên bị một người khác đánh gãy, “ Bẩm tướng quân, Hoàng, Tống tiên sinh tới rồi, mời công tử và Người đi đến đại sảnh.”

Thiếu niên vẫn đưa lưng về phía mọi người, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt lạnh lùng, trong mắt đều là coi thường hết thảy….. Lâm Bách nhìn cặp đôi khiến cho lòng người rét lạnh, ánh mắt đau buồn, ngồi bật dậy, thân thể thế nhưng lại không thể chịu đựng hành động mạnh này, đồng thời mất lực mà choáng váng ngã vật trở về giường.

“ Công tử, người tỉnh?” Bạch Chính vẫn luôn canh giữ bên giường Lâm Bách, thấy vậy buông chén nước nhào tới trước giường Lâm Bách. Lâm Bách nâng tay lên yếu ớt xoa nắn huyệt thái dương, quay đầu nhìn về phía Bạch Chính, hắn cảm thấy được gương mặt thanh tú này hẳn là rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ được chủ nhân gương mặt là ai, “ Ngươi là ai?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Chính nhất thời cứng ngắt, vẻ mặt bi thương nhìn Lâm Bách, “ Công tử, Người không nhớ A Chính sao?”

Lâm Bách nghe thanh âm của Bạch Chính, trong lòng đau xót, “ Ta, ta không nhớ rõ ngươi, ta có phải đã từng quen biết ngươi hay không…”

“ Công tử, công tử, Người như thế nào lại không biết A Chính đây.”

Bạch Chính nhìn đôi mắt không nhuốm bụi trần kia của Lâm Bách, dường như đã hiểu được vài thứ, nước mắt không tự kiềm chế mà tràn ra. Lâm Bách nhìn bộ dáng của Bạch Chính mà trong lòng đau xót, nâng tay lên lau đi nước mắt của y, “ Đừng khóc, ta hiện tại nhận biết ngươi là tốt rồi, ngươi tên gì, nói cho ta biết, chúng ta bây giờ tính là quen biết có được không?”

Bạch Chính nghẹn ngào càng khóc hung tợn hơn, “ Công tử, công tử Người tại sao lại biến thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao công tử lại như vậy….” Lâm Bách bị Bạch Chính khóc đến cuộn trào mãnh liệt làm cho sợ tới mức trợn mắt há mồm, nhưng lại đau lòng không thôi, vội vàng ngồi xuống đem Bạch Chính ôm lấy, từng tiếng từng tiếng an ủi.

Bạch Chính được Lâm Bách an ủi liền rất nhanh ngừng khóc, Lâm Bách nhẹ giọng khẽ tức giận hỏi, “ Tiểu ca, ngươi tên là gì?” Bạch Chính khóc thút thít nói: “ Công Tử trước kia đặt cho tiểu nhân cái tên gọi là Bạch Chính, công tử cũng gọi ta là A Chính, đôi khi còn gọi ta là Tiểu Bạch” “ Ta đây vẫn gọi ngươi là A Chính, ngươi đừng gọi ta là công tử, gọi ta Lâm Bách là được rồi.”

“ Không được, công tử là công tử, tiểu nhân không thể….” Lâm Bách lau đi vết nước còn lưu lại trên mặt Bạch Chính, nhẹ giọng nói: “ Không có gì là không gọi được, ngươi và ta có gì khác nhau đâu, tại sao lại phân chia cấp bậc làm gì.”

“ Chuyện này…” Bạch Chính gục đầu xuống tự suy xét, nhưng tính nô dịch đã thâm căn cố đế trong người[1], làm cho hắn không giám vướt qua ranh giới kia, giơ tay lên sờ sờ cái mũi thay đổi đề tài: “ Công tử, tướng quân nói, nếu người thỉnh thì để tiểu nhân đi gọi tướng quân đến, ngài ấy muốn gặp người, công tử chờ ở đây, tiểu nhân đi tìm tướng quân.”

[1] Thâm căn cố đế: ăn sâu bén rễ, ví với cơ sở vững chắc không thể lung lay.

Bạch Chính nói xong liền đứng dậy chạy ra bên ngoài, cũng không quản Lâm Bách gọi lớn kêu hắn từ từ.

Lâm Bách nhìn Bạch Chính nhanh như chớp chạy đi, bĩu môi vò đầu, tướng quân kia vì sao muốn gặp hắn? Khẳng định không phải là chuyện tốt gì, tên kia cũng không hẳn là cái gì người tốt, bằng không hắn cũng sẽ không đối với Dã Qủy đại ca như vậy, đúng, nhất định là như vậy. Lâm Bách tự hỏi tự đáp một phen, rất có hiệu quả mà thuyết phục chính mình, Lâm Bách cũng không quản cái đầu đang choáng váng và bụng vì đói mà không ngừng phát ra tiếng. Từ trên giường xê dịch lại bên cạnh giường mặc vào giày, đứng lên, kiểm tra vài thứ trên người mình, y phục trên người vẫn là bộ ngày hôm qua, trước ngực đã không còn một mảng lớn máu đỏ, lệnh bài vẫn còn bên người liền đem cất vào trong ngực.

Nếu cái gì cũng không thiếu, Lâm Bách quyết định thừa dịp Đồ Thịnh Thiên chưa tới liền chạy trốn trước, nhưng mà hắn còn chưa ra tới cửa, Đồ Thịnh Thiên đã đi vào sân, Lâm Bách quýnh quáng xoay vòng vòng trong phòng, tính nhảy cửa sổ, lại nhìn đến trên bệ cửa sổ có dán một đạo hoàng phù, chỉ cần hắn tới gần một bước liền lóe ra ánh sáng, Lâm Bách ý thức được nguy hiểm, vuốt bụng của mình không dám đi đường này, nhưng mà tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, Lâm Bách trong cái khó ló cái khôn đem lệnh bài từ trong ngực áo lấy ra, bỏ vào trong cái túi đặc biệt, lúc Đồ Thịnh Thiên bước vào chỉ thấy thân ảnh Lâm Bách biến mất.

“ Lâm” Đồ Thịnh Thiên suy sụp nhìn căn phòng trống không, đầu tiên là hoảng sợ nhưng sau đó lại nổi giận, nghiêm mặt giận dữ nói: “ Lâm, ta không biết ngươi muốn làm gì, cũng không biết ngươi đang suy tính cái gì, ngươi hiện tại không muốn gặp ta, ta có thể chờ. Ngươi không cần nghĩ đến việc rời đi, xung quanh trong phòng này đều đã dán đầy lá bùa. Ngươi không muốn bị thương, tốt nhất đừng làm điều xằng bậy, cũng đừng hy vọng, không ai có thể đến cứu ngươi, phủ tướng quân ta đây tuy nói không phải là tường đồng vách sắt, nhưng cũng không phải là nơi mà người bình thường và quỷ có thể xông vào. “ Nói xong liền phất tay áo rời đi.”

Lâm Bách thấy Đồ Thịnh Thiên bỏ đi ra ngoài, liền ngồi bệch trên mặt đất nhẹ nhàng thở ra, vuốt bụng đến xuất thần: “ Cục cưng, chúng ta phải làm cái gì bây gờ…”

Bạch Chính đi vào phòng, nhìn căn phòng mời mịt trống rỗng, Lâm Bách ngẩng đầu nhìn Bạch Chính, đột nhiên nhớ….quá khóc, “ Đại ca, huynh ở đâu…?”

Liên tiếp ba ngày, phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, mỗi đêm đều thường xuyên có bóng dáng người di chuyển, không khác gì một bãi chiến trường thu nhỏ. Ba đêm, đêm đều khai chiến, ban ngày bên trong dường như cũng không có yên lặng giống như ngày xưa, bốn phía luôn luôn có một vài người lẻ tẻ trái phải đi qua đi lại xung quanh….

Trong tướng quân phủ cũng là liên tiếp ba ngày, tướng quân Đồ Thịnh Thiên hàng đêm mỗi khi trời tối, đều sẽ đi đến tiểu viện nơi mà đã bỏ trống khoảng hơn một năm nay, đối với bốn bức tường, nói thì thầm một mình, cảm giác kia giống như là đang kể cho ai nghe, nhưng mà tất cả hạ nhân trong phủ ai, cũng không phát hiện ra ngoại trừ tướng quân của bọn họ thì không còn ai khác. Có vài người mạo muội lén lút nói nhỏ riêng với nhau, nói tướng quân của bọn họ điên rồi, còn có người nói tướng quân của bọn họ bị thứ gì mê hoặc. Nhưng mà có một lão nhân đã ở lâu trong trạch tử này biết rõ, tướng quân bọn họ là đang tưởng nhớ đến một người, người nọ tiêu sái, trí tuệ, ngạo cốt [2] như cây mai giữa trời rét lạnh, thoạt nhìn chưa bao giờ sợ hãi bất luận kẻ nào, nhưng mà trên thực tế hắn không đáng cho bất luận kẻ nào thổ lộ tình cảm…

Trong tiểu viện của chủ ngọa tướng quân gần phủ tướng quân, Đồ Thịnh Thiên ngồi bên bàn trong chủ ngọa, trên bàn bày rượu và thức ăn, Bạch Chính đứng một bên châm rượu cho Đồ Thịnh Thiên. Đồ Thịnh Thiên vừa uống rượu vừa lẩm bẩm một mình với gian phòng trống không, “ Ta thấy ngươi hôm nay cũng không có ý định đi ra gặp ta, nhưng mà ta biết ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện. Lâm, ta vây hãm ngươi, ta biết đối với ngươi như vậy là không phải, ta chỉ là không muốn ngươi rời đi, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi ở đây một ngày, ta sẽ luôn đứng phía sau ngươi, giúp đỡ ngươi, bảo vệ ngươi, bất luận là khi nào, bây giờ cũng như vậy, ta chưa từng thay đổi.”

Đồ Thịnh Thiên dừng một chút, vẫn không ai đáp lại, hắn cười khổ một tiếng nói: “ Lâm, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy, ta muốn biết một năm trước khi ta rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi cần giúp đỡ, khả năng của ta so với quỷ tướng kia sẽ không kém hơn, nó có thể làm được, ta cũng có thể giống như vậy, ta có thể giúp ngươi, so với hắn sẽ không ít hơn.” Đồ Thịnh Thiên càng nói càng khích động, cầm chén rượu ném thật mạnh trên bàn…

Ba ngày này Đồ Thịnh Thiên hầu như mỗi đêm đều đến giữa gian phòng này, đối với bốn phía xung quanh trống rỗng mà thì thầm, chỉ có chính hắn và Bạch Chính biết, lúc này đây giữa gian phòng này không chỉ có hai người bọn họ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.