Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 24: Cùng esdeath chiến đấu-Dương ca thoát kiếp xử nam




Editor: Jun

Beta: Mạc Hề

Lâm Bách lại một lần nữa bởi vì dương khí quá thịnh mà ngã xuống, Dã Quỷ vội vội vàng vàng bế Lâm Bách mang về đến tiểu viện, hai người lên giường, cởi quần áo, vốn nên là một lần ôn hương nhuyễn ngọc ngọt ngào, nhưng Lâm Bách lần trước bị Dã Quỷ phong bế ký ức, nhưng ở lúc xúc động thì khôi phục lại rồi, Dã Quỷ làm cho hắn quên đi tình cảm ấm áp lần trước, hơn nữa mấy ngày này Dã Quỷ và Nhâm Lăng Thiên ở trước mặt hắn để lộ chân tướng, khiến Lâm Bách bạo phát, thế mà Dã Quỷ lại bị Lâm Bách cuồng loạn rít gào một phen, trở về như ngày trước…

Đồng dạng là ở trong trang viện này, khi Lâm Bách nhận được thư từ giao dịch của y và Tống Tuyền thì trước tiên chạy đến thư phòng của y, dọa lui tất cả tôi tớ, hai mắt đỏ bừng hướng về phía bản thân rít gào.

“Ngươi đã làm cái gì? Tại sao muốn như vậy, ngươi tiếp cận hắn chính là sai lầm rồi, Lăng Nhật trang này của ngươi chính là một khối thịt béo, ngươi đem thịt béo dâng tới trước mắt cọp, kết quả cuối cùng của ngươi chỉ có một khả năng, là hủy diệt, Lăng Nhật ngươi rốt cuộc là người điên, hay là một kẻ ngu si, ngươi muốn cơ nghiệp trăm năm của Lăng Nhật trang đều hủy ở trên tay ngươi sao, ngươi rốt cuộc là thế nào, tại sao muốn làm như vậy?”

Dã Quỷ rất ngạc nhiên Lâm Bách tại sao lại xuất hiện ở đây, bởi vì khi đó y đã bị Tống Tuyền mềm mại tấn công, tâm tư Dã Quỷ thay đổi thật nhanh, lạnh lùng dựa vào phía sau, đạm mạc nói: “Lăng Nhật trang ở trên tay ta, ta cho rằng cùng Tống Tuyền hợp tác, cùng hoàng thất hợp tác có thể để cho Lăng Nhật trang thời gian tới càng thêm phát triển, chỉ là như vậy, cùng ngươi một chút quan hệ cũng không có, bệ hạ phong ngươi làm Hầu gia, bản trang chủ hiện tại chỉ là một thường dân, không có tư cách cùng ngươi kết thân làm bạn bè. Được rồi, còn có ý thức, Hầu gia ngài không nên đến Lăng Nhật trang của ta nữa, chúng ta bất quá là giao tình bình thường, nếu để cho bệ hạ hiểu lầm cái gì, bản thân cũng thứ lỗi không chịu được thánh nộ.”

Lâm Bách luống cuống nhìn người trước mắt, tựa hồ không thể tin được lời này là từ trong miệng y nói ra, hồi lâu cố tự trấn định cười lạnh trả lời lại một cách mỉa mai.

“Giao tình bình thường, khái quát này của trang chủ, nói thật đúng là có ý tứ, ta và ngươi…”

“Lâm Bách, chớ nói lời như vậy nữa, ngươi không cảm giác mình rất hèn hạ sao, không nên nói ta và ngươi có quan hệ gì, muốn làm gì, lẽ nào ngài có vị hôn phu là bệ hạ cùng đại tướng quân bảo hộ còn chưa đủ sao, ta thật đúng là không nhìn ra, ngươi là một người tham lam như thế a.”

Nam nhân lạnh giọng trêu chọc, làm cho huyết sắc trên mặt đối phương mất hết, Lâm Bách không thể tin nhìn người đối diện, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng chỉ mấy giây, khóe miệng Lâm Bách liền vung lên một độ cung, lộ vẻ sầu thảm cười, một câu cũng chưa nói liền xoay người chạy ra khỏi thư phòng.

Dã Quỷ vĩnh viễn đều nhớ ngày đó, nhớ kỹ bóng lưng Lâm Bách, buồn bã, quyết tuyệt, lộ ra sự bất lực nặng nề, y lúc đó rất muốn gọi lại Lâm Bách đem tất cả cùng hắn nói rõ ràng, y lúc đó rất muốn cùng Lâm Bách nói rõ ràng, nói cho Lâm Bách đây hết thảy cũng là vì hắn, nhưng là kiêu ngạo của nam nhân, và sự bảo hộ đối với Lâm Bách, y sau cùng vẫn không có mở miệng, ngược lại một lần nói chuyện này, là tiếc nuối lớn nhất trong đời Dã Quỷ, bởi vì lần kia là khi còn sống, một lần cuối cùng cùng Lâm Bách gặp mặt…

Ký ức đau thương cùng hết thảy trước mắt lại một lần nữa chồng lên nhau, Dã Quỷ nhìn khuôn mặt Lâm Bách, muốn nói cái gì đó, thế nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể ngây ra nhìn Lâm Bách.

Lâm Bách nhìn Dã Quỷ, Dã Quỷ trầm mặc khiến cho hắn càng không có biện pháp lý trí, lại thêm dị thường trên người, khiến cho hắn không có biện pháp cẩn thận suy nghĩ, Lâm Bách hé miệng lại một lần nữa giận dữ rít gào, lồng ngực mãnh liệt dấy lên một cổ nhiệt khí, một chữ cũng chưa kịp nói ra, vô lực kêu lên một tiếng đau đớn, ngã về trên giường.

“Lâm Bách!” Dã Quỷ nhìn Lâm Bách ngã xuống rồi, cũng hít một hơi lãnh khí, nhào tới trước người Lâm Bách, nhìn cả người Lâm Bách đã bị dương khí nhuốm màu đỏ rực, nhiệt độ cũng càng thêm nóng rực, vội vàng nắm được tay Lâm Bách đem quỷ khí truyền qua cho Lâm Bách.

Lâm Bách cảm giác được từ nơi bàn tay truyền tới khí lạnh nhè nhẹ, mơ mơ màng màng thanh tỉnh lại, nhìn Dã Quỷ vẻ mặt lo lắng canh giữ ở bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn đem khí lạnh liên tiếp không ngừng truyền cho hắn, nhìn Dã Quỷ quan tâm hắn như vậy, Lâm Bách lòng rất ấm, thế nhưng nghĩ đến Dã Quỷ giấu diếm, Lâm Bách tình cảm ấm áp trong lòng đều biến mất hầu như không còn nữa, hắn muốn không phải quan tâm che giấu, hắn muốn là tin tưởng, không phải như lúc này tin tưởng không cầu trả giá, mà hắn muốn có sự tin tưởng lẫn nhau.

“Không, không cần ngươi giúp ta, buông…” Lâm Bách quật cường đem tay của mình, từ trong tay của Dã Quỷ rút ra xoay người, đem mình cuộn thành một đoàn, thanh âm run rẩy quát: “Ngươi đi đi, không cần ngươi như thế này, ta không muốn như vậy, không muốn… A…” Lâm Bách quật cường la hét, nhưng vẫn là ức chế không được phát ra một tiếng kêu đau.

“Lâm Bách, ngươi đừng nháo nữa, bây giờ không phải là lúc nói cái này.” Dã Quỷ đau lòng nắm vai Lâm Bách, để cho mặt của hắn hướng về phía mình. Lâm Bách lại quật cường giãy dụa, không cho Dã Quỷ bắt được hắn, không cho Dã Quỷ đem quỷ khí truyền tới, cắn môi không để cho mình phát sinh một chút thanh âm nào, bởi vì không muốn để cho người nam nhân này phát hiện sự yếu đuối của hắn, thế nhưng thân thể không ngừng run rẩy, lại nói cho đối phương biết, hắn hiện tại có bao nhiêu thống khổ.

“Lâm Bách đừng nháo, để cho ta giúp ngươi, ” Tay của Dã Quỷ cuối cùng vẫn bắt được hai tay Lâm Bách, thân thể cũng thấp thỏm đi tới, cả người đè lại Lâm Bách, cuồng loạn quát: “Tiếp tục như vậy nữa, dương khí, sẽ đem ngươi đốt thành tro.”

“Ta tình nguyện bị đốt thành tro, cũng không cần ngươi giúp ta, ngươi đều không phải nguyện ý đúng hay không, ta cùng ngươi nên sớm biết đúng không, ngươi nhưng vẫn chưa từng cùng ta nói, ngươi tiếp cận ta rốt cuộc là vì cái gì, vì sao giúp ta như vậy, ta phải biết rằng vì sao, ngươi không nói rõ ràng, thì đừng đụng ta... Ách…”

Lâm Bách cuồng loạn kêu, bị người đang áp ở trên dễ dàng ngăn lại miệng của hắn, Dã Quỷ hôn lên môi Lâm Bách, không giống với lúc trước ôn nhu dây dưa, lúc này lại thô lỗ, giống như muốn đem Lâm Bách hoàn toàn nuốt vào như nhau, khiến Lâm Bách quên mất giãy dụa, hôn một lúc lâu, Dã Qủy mới lưu luyến buông môi Lâm Bách ra, tà mị giương lên khóe miệng, nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây ra khả ái của Lâm Bách sau khi bị y vội vàng hôn xuống.

“Ta cho ngươi biết vì sao, không vì cái gì hết, đơn giản là ta…” Nói đến đây Dã Quỷ cúi người ở bên tai Lâm Bách, thì thầm: “Yêu ngươi…” Dứt lời nhẹ nhàng ngậm vành tai Lâm Bách, “Yêu ngươi, ta yêu ngươi, từ thật lâu trước đây liền bắt đầu, trả lời như vậy đủ chưa…”

“Đại, đại ca, ngươi…” Lâm Bách nghe lời nói của Dã Quỷ, bên tai dâng lên cảm giác run rẩy, nhưng là lời nói của nam nhân còn chưa có kết thúc.

“Để cho ta yêu ngươi sao, nếu như ngươi còn không mau nói, ta cũng sẽ bị đốt thành tro.” Dã Quỷ nói như vậy sau, cầm lấy một tay Lâm Bách, đặt lên huynh đệ cũng đã thức tỉnh của y, Lâm Bách bị thấm lạnh, thế nhưng bị thứ gì đó tràn trề sức sống hù dọa, không biết nên làm ra biểu tình gì. Dã Quỷ đột nhiên thu hồi đi những phóng túng vừa rồi, nghiêm mặt trịnh trọng nói: “Ta yêu ngươi, cho nên ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, nguyện ý chấp nhận ta sao? Để cho ta làm chuyện nên làm? Giúp ngươi, cứu ngươi?”

Lâm Bách ánh mắt liếc về phía thân thể Dã Quỷ, thấy rõ tình huống cảm thấy nhột nhạt trong lòng, “Ngươi, ta không đáp ứng, ngươi sẽ không làm sao?”

“…” Dã Quỷ sửng sốt một chút, trên khuôn mặt nghiêm túc lần thứ hai giương lên phóng đãng cười xấu xa, “Đúng vậy, mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, ta đều phải làm, vì ngươi, cũng vì nó.”

Tay của Dã Quỷ nhẹ nhàng ở trên bụng của Lâm Bách khẽ đỡ, kế tiếp cúi người, ở trên môi Lâm Bách nhẹ nhàng chạm vào, “Cái gì cũng đừng nói nữa, nếu như ta không làm gì, vật nhỏ tỉnh, ngươi liền phải chịu khổ, chờ dương khí của ngươi hạ xuống, ta sẽ đem hết thảy đều nói cho ngươi biết…” Có thể nói tất cả, Dã Quỷ ở trong lòng bồi thêm một câu, bắt đầu đối với trên dưới Lâm Bách đồng thời xuống tay.

Dã Quỷ một tay nhẹ vỗ về hạt nhỏ trên ngực Lâm Bách, một tay đưa về phía mật huyệt, nhẹ nhàng nhu lộng cái miệng nhỏ nhắn đã trở nên mềm mại, hồi sau một ngón tay liền thoát khỏi ràng buộc, có thể vào bên trong càng mềm mại càng ẩm ướt.

Lâm Bách bị động tác của Dã Quỷ trêu chọc cả người đều xụi lơ, không có một chút khí lực nào, ý niệm bất khuất trong lòng xông ra, dùng thủ đoạn như vậy, khiến cho hắn, khiến cho hắn như thế này, tại sao có thể.

“Ngươi thế nào, làm sao có thể như vậy, ta, ta còn chưa đáp ứng. Ân... Ân, thật là khó chịu, không nên đi vào nữa, thật kỳ quái, ưm... Không nên...”

Lâm Bách một bên kêu, một bên khẩn trương không ngừng giãy dụa, Dã Quỷ phải lần thứ hai hôn lên môi Lâm Bách, hai tay cuồng loạn ở trên hai điểm tối mẫn cảm của Lâm Bách vân vê, nhìn Lâm Bách lần thứ hai an tĩnh lại, Dã Quỷ ôn nhu ở bên tai Lâm Bách nhẹ giọng nói.

“Lâm Bách, đại ca đã dạy ngươi rất nhiều, hiện tại đại ca sẽ hướng dẫn ngươi một việc, làm loại sự tình này, phải giống như ngươi lần trước như vậy mới đúng, hiểu không?”

Lâm Bách đờ đẫn nghe theo Dã Quỷ nhớ lại lần trước mà y nói, khuôn mặt vốn hồng thấu, càng giống như bị lửa đốt như nhau, quẫn bách không dám nhìn Dã Quỷ.

Dã Quỷ nhìn ánh mắt né tránh của Lâm Bách, cảm xúc cuồn cuộn, ôn nhu hôn toàn thân Lâm Bách, từ cái trán đến khóe môi, từ ngực đến cái bụng nhô lên, sau cùng ôn nhu mở ra cái miệng nhỏ, tiến vào địa phương ôn nhuận, nhìn cái miệng nhỏ của Lâm Bách phun ra nuốt vào một phần thân thể y, thần kinh bị phóng đại gấp trăm lần, Dã Quỷ không thể kiềm chế mà hừ nhẹ, thanh âm của Lâm Bách tựa như hợp tấu vào thời khắc này vang lên.

Dã Quỷ cúi người, hai tay chống bên cạnh người Lâm Bách, hơi hí mắt nhìn, nhân nhi khẽ cau mày, trong con ngươi của hắn, không tự chủ toát ra tình ý, cùng hình ảnh chính mình trong mắt hắn, thỏa mãn cười, còn cầu cái gì nữa, trong mắt của hắn vẫn luôn có chính mình,  như vậy là đủ rồi…

Dã Quỷ từ trên cao nhìn xuống Lâm Bách, một bên chậm rãi lay động thắt lưng, một bên ở bên tai Lâm Bách nói ái ngữ từng giấu ở trong lòng.

“Lâm Bách, ta yêu ngươi, từ lần đầu tiên gặp mặt thì bắt đầu, liền đối với ngươi nhất kiến chung tình, nhớ kỹ lời ta từng cùng ngươi nói không, người khi còn sống có thất tình lục dục, quỷ chỉ có chấp niệm, ngươi chính là chấp niệm lớn nhất của ta, cũng là duy nhất, hiểu không?”

“Đại ca? Đại ca…” Lâm Bách nhìn ánh mắt của Dã Quỷ, tất cả vướng mắc trong lòng đều biến mất vô tung vô ảnh, giơ tay lên quấn lấy cổ của Dã Quỷ, “Ta, ta cũng, ta cũng yêu ngươi đại ca.”

Nam nhân sống lưng khẽ run, động tác ngừng lại, cảm tình chồng chất ở trong lòng trong khoảnh khắc bạo phát, Dã Quỷ ôm chặt lấy Lâm Bách, lại một lần nữa hôn lên môi Lâm Bách, hận không thể đem toàn bộ tình yêu tan trong nụ hôn nói cho hắn biết, chính mình có bao nhiêu thương hắn…

“Ừ, Lâm Bách…” Dã Quỷ phóng túng kêu tên Lâm Bách, thắt lưng, hông ra sức lay động, dẫn tới người trong ngực không ngửng run rẩy, run rẩy, ngâm khẽ, quỷ khí cùng lần trước như nhau từ trong cơ thể xuất ra, nhu hòa thấm vào thân thể Lâm Bách, dương khí trên người Lâm Bách tựa hồ cũng dung vào trong thân thể Dã Quỷ, lay động vòng eo, thiên hạ giao triền, không cần nói ra cái gì là yêu…

Một làn sóng kích thích tập kích, Dã Quỷ hơi thở gấp một tiếng đè trên người Lâm Bách, Lâm Bách cảm giác một cỗ thấm lạnh từ chỗ kia truyền vào thân thể, nóng bỏng trên người theo đó dập tắt không ít, thế nhưng trong thân thể một loại hỏa diễm khác lại càng cháy mạnh hơn, hắn còn muốn nữa.

Dã Quỷ cả người đè trên người của hắn, Lâm Bách mặc dù là nhẹ bỗng không có một chút trọng lượng, thế nhưng Lâm Bách cảm giác được khí tức trên người y bao vây toàn thân hắn, không đợi hắn lĩnh hội nhiều hơn thì có lẽ cảm thấy bị khí tức trên người y bao vây, vật nhỏ trong bụng vẫn luôn an tĩnh đột nhiên trở mình, Lâm Bách không tự chủ phát ra một tiếng hừ nhẹ, “Ách…”

Dã Quỷ ngẩng đầu nhìn Lâm Bách, khẽ cười nói: “Xem ra tiểu tử kia không thích ta đè nặng hắn.”

Nói xong hai tay đưa về phía dưới nách Lâm Bách, chính mình đứng dậy đem Lâm Bách cũng kéo lên, nhìn Lâm Bách kinh hoảng luống cuống, cắn vành tai Lâm Bách nhỏ nhẹ nói: “Như vậy cũng sẽ không đè đến tiểu tử kia nữa, chúng ta tiếp tục.” Nói rồi hơi đỡ thắt lưng Lâm Bách, bắt đầu lay động thân thể hướng về phía trước va chạm.

“A!” Cảm giác của thân thể Lâm Bách vốn không nhạy cảm, lúc này tất cả cảm giác đều như phóng đại mấy trăm lần, Dã Quỷ mỗi một lần va chạm cũng có thể đem hắn đẩy về phía nơi vui vẻ hơn, bị làn sóng vui sướng, người bị tập kích hốt hoảng, chỉ có thể thật chặt vây quanh người gây ra mê loạn này, thất thanh khóc nức nở, cả người bị khoái cảm bao phủ, cũng không thể tự kềm chế muốn càng nhiều…

“Đại ca, chậm, chậm một chút… Ân... Đại ca, thật, thật kỳ quái, ngô, đừng ngừng lại, ngô ô ô, còn muốn, còn muốn nữa…”

“Muốn liền tự mình động, có được không…” Dã Quỷ cười xấu xa tự mình nằm xuống, để cho Lâm Bách ngồi ở trên người y, mê hoặc nói.

“Được…” Lâm Bách thuận theo gật đầu, chậm rãi nhẹ nhàng lay động thắt lưng, hông, cảm giác theo động tác của hắn, vật hình trụ thấm lạnh ở trong người cũng lay động theo, đem trong đó khiêu khích thật là nhột, thật là khó chịu, Lâm Bách bất an khẽ nấc, nắm tay buông xuống ngực Dã Quỷ, như khóc như tố kêu khóc, “Đại ca, thật là khó chịu, ta sẽ không động, bên trong, bên trong thật là khó chịu, um, ô ô…”

Dã Quỷ nhìn nhân nhi khả ái đang khóc nhè, ngực vừa đau, vừa ngứa, nắm tay Lâm Bách, bắt đầu hướng về phía trước va chạm…

Nhìn người ngồi trên người y, nhất cử nhất động cùng biểu tình của hài tử này, khiến cho Dã Quỷ động tâm cùng không nỡ, y thật muốn Lâm Bách khôi phục thành hắn lúc ban đầu, nhưng cũng biết khi ngày nào đó đến, mình và Lâm Bách sẽ là thiên nhân hai trời  cách biệt, y càng ra sức lay động thân thể, muốn đem chính mình toàn bộ đều hòa vào trong thân thể Lâm Bách, muốn tất cả đừng ngừng lại.

Từ lúc mặt trời chiều ngã về tây đến đêm khuya, thân thể Lâm Bách đã sớm không còn nóng rực thiêu đốt, thế nhưng hai người cũng không biết mệt mỏi ôm đối phương, hưởng thụ hòa hợp hạnh phúc nhất, cuối cùng Lâm Bách không chịu được trước, ở lần cao trào cuối cùng, nhìn đôi mắt Dã Quỷ, thanh âm yếu ớt mềm mại nói: “Đại ca đừng khiến ta quên, để cho ta nhớ kỹ, cầu ngươi…”

Thanh âm của Lâm Bách rất yếu, Dã Quỷ tựa ở trên người hắn, lại nghe nhất thanh nhị sở, nhìn Lâm Bách mất đi ý thức nhắm lại cặp mắt đen như bảo thạch chói mắt kia, Dã Quỷ nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt của Lâm Bách, “Sẽ không, không bao giờ lại thế nữa, ta sẽ để cho ngươi nhớ kỹ ta, nhớ kỹ tình yêu của ta đối với ngươi…”

Dã Quỷ kéo chăn qua, đắp lên thân thể lõa lồ của Lâm Bách, chính mình đứng dậy cầm lên một bộ y phục, một bên mặc vào, một bên hướng về phía cửa sổ rộng mở, nói: “Ngươi đến đây lúc nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.