Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 14: Lần thứ 2 rút bản nguyên chi lực-Hắc diệt thần hỏa




Editor: Mạc Hề

“ Cái này…” Trác Kình Vân mắt nhìn Lâm Bách nằm trên giường, lại nhíu nhíu mày như là hạ quyết tâm lớn, một cái phất tay một đạo kim quang rót vào thân thể Lâm Bách, mới mở miệng: “ Dã Qủy, ngươi làm quỷ tương cũng đã mấy tháng, hẳn là biết được, giữa vạn vật đều được hình thành từ âm dương nhị khí, tình huống hiện tại của Lâm Bách đơn giản mà nói chính là âm dương bị mất cân bằng, muốn cứu hắn cũng rất đơn giản, chính là điều tiết âm dương. Lâm Bách hiện tại dương khí nhiều hơn, như vậy sẽ vận âm áp dương, làm cho hai cái này một lần nữa cân bằng.”

Dã Qủy cúi đầu thầm nghĩ, mới yếu ớt nói: “ Tiền bối, theo như lời ngài nói âm dương cân bằng, trên đời này dương khí nặng nhất chính là thần khí của thần tiên, âm khí thịnh nhất chính là quỷ khí, thân thể Lâm Bách muốn cân bằng âm dương, ta đem quỷ khí đưa vào trong cơ thể hắn, liền có thể điều giải tai họa ngầm trong cơ thể hắn, ta đây liền bắt đầu làm…”

“ Dã Qủy” Trác Kình Vân đưa tay bắt được tay Dã Qủy “ Này truyền quỷ khí là có thể hóa giải được lo lắng, nhưng mà ngươi đem quỷ khí truyền qua như vậy cũng là vô ích. Lâm Bách dương khí hỗn độn là ở trên người thai nhi trong cơ thể hắn, mà không phải là bản thân hắn, ngươi đem quỷ khí truyền qua như vậy, sẽ chỉ làm bản thân Lâm Bách và thai nhi trong bụng của hắn lại càng thêm xung đột với nhau mà thôi.”

“ Như vậy phải truyền qua như thế nào, tiền bối ngài có thể mau chút nói cho ta biết có được hay không.” “ Ân, phương pháp truyền chính là âm dương giao hợp, thủy nhũ giao dung [1], vu sơn vân vũ [3].” Trác Kình Vân xoay người không nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Dã Qủy, xấu hổ khụ một tiếng, tiếp tục nói: “ Qủy, người và thần giống nhau đều có được năng lực giao hợp, dương khí mà thần tiết ra vô cùng thuần khiết, tinh nguyên mà quỷ tiết ra cũng chính là âm khí thuần chánh nhất, mà trên thân thể của phàm nhân lại chính là hỗn tạp giữa âm dương hai thứ, đây là quỷ thần đều có thể cùng người giao hợp.”

[2] Thủy nhũ giao dung: Quan hệ hòa hợp gắn bó.

[3] Vu sơn vân vũ: chỉ việc phòng the ám chỉ chuyện ân ái. Sở Tương Vương tới đất Cao đường, nằm mơ thấy một người con gái đẹp tới ân ái với mình. Nàng nói rằng: “ Thiếp là thần nữ núi Vu sơn, buổi sáng làm mây buổi tối làm mưa.”

“ Tinh khí của ngươi có thể điều hòa dương khí thai nhi trong bụng Lâm Bách, ta nói như vậy, Dã Qủy ngươi hẳn là đã hiểu.”

“ Ách! Tại hạ hiểu được.”

“ Nhưng mà loại chuyện này, chỉ sợ không phải một lần là có thể chấm dứt. Thai nhi trong bụng Lâm Bách mỗi ngày một lớn lên, trong cơ thể của nó có sinh hồn, dương khí sẽ tiêu hao khi gặp âm khí của ngươi đưa vào. Loại chuyện này hiện tại có thể là mười ngày hoặc nữa tháng, về sau thì có thể là ba ngày, một ngày một lần…” Trác Kình Vân nét mặt già nua đỏ lên, che mặt nói: “ Khụ, Dã Qủy hiện tại chỉ có ngươi có thể cứu được Lâm Bách, nhưng mà đến tột cùng muốn làm hay không làm, ngươi tự mình quyết định đi. Ta ở bên ngoài chờ ngươi, nếu ngươi nguyện ý giúp hắn như vậy, ta chỉ phương pháp cho ngươi.” Nói xong hơi có phần giống như chạy trốn mà nhanh chóng rời khỏi phòng.

Dã Qủy chân tay luống cuống nhìn bóng dáng Trác Kình Vân rời đi, quay đầu nhìn về phía Lâm Bách rõ ràng vẫn còn đang hôn mê trên giường, lại còn không ngừng rên rỉ vì đau. Lâm vào khổ tư, suy sụp ngồi xuống bên giường Lâm Bách, nhìn hai gò má tái nhợt của Lâm Bách và phần bụng cao ngất kia, một lúc lâu sau đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trên phần bụng vẫn như cũ chầm chậm nhấp nhô, ánh mắt biến hóa liên tục, thì thào như là lời nói mê tràn ngập nồng đậm: “ Ta có thể làm như vậy sao, lại một lần nữa…” Thời gian từng giây từng phút trôi qua, suy nghĩ của Dã Qủy như là bị kéo đến một nơi xa, ánh mắt trở nên hoảng hốt, thẳng đến khi tiểu gia hỏa trong bụng Lâm Bách vùng lên một cái, bàn tay bị động tác mạnh mẽ kia của tiểu gia hỏa va chạm, Dã Qủy mới hồi thần lại.

Ánh mắt hoảng hối trở nên thanh minh, gắt gao nhìn chằm chằm phần bụng Lâm Bách, cảm giác kia giống như là phát hiện được cái gì mới mẻ, một lần nữa đưa tay đặt lên bụng Lâm Bách, cảm nhận được động tác tràn đầy sinh mệnh của tiểu gia hỏa kia, trên khuôn mặt ngập tràn u sầu biểu lộ ra một tia độ cung: “ Vật nhỏ, con là giống ai, hồn phách mới được quay về liền có sức sống như vậy …”

Dã Qủy đang nói, tiểu gia hỏa kia lại một phen chuyển động, Lâm Bách vô ý thức thống khổ rên rỉ, thanh âm kia làm cho chân mày Dã Qủy run lên, theo đó trên ngực một trận phiếm đau. Lại là một trận trầm mặc, hồn phách Dã Qủy tựa như bị mê hoặc, như một người phụ thân bình thường, cúi người xuống đem tai áp lên bụng Lâm Bách, qua một lúc lâu tựa hồ nghe được cái gì, Dã Qủy sắc mặt đổi đổi, khóe miệng cong lên một nụ cười ấm lòng: “ Vật nhỏ, con là đang nói cho ta biết, con muốn sống sao. Con ngày sau sẽ giống ai, giống cha con, hay là…giống phụ thân chân chính của con…” Dã Qủy nói đến chân thành ấm áp đột nhiên nghiêm mặt: “ Hắn không thuộc về ta, con sao, vật nhỏ…” Thanh âm thê lương làm cho nhiệt độ không khí trong phòng đều hạ thấp vài phần, thời gian dường như cũng lắng đọng lại…

Dã Qủy từ bên giường đứng lên, cứng ngắc đứng ở bên giường chăm chú nhìn Lâm Bách, đột nhiên quỳ một gối xuống tại bên giường, dùng ngón trỏ đặt vào trên mặt Lâm Bách, từng chút từng chút hạ xuống câu hạ nét khái quát trên gương mặt hắn, “ Lúc này đây…Là vì cứu ngươi và vật nhỏ… Không hề là vì bản thân… Có lẽ ngươi về sau sẽ hận ta…Oán ta…Tựa như…Lần này…Lúc này đây…Ta sẽ không lại để cho ngươi biết…” Thanh âm yếu ớt, thỉnh thoảng ở trong không khí bồi hồi mới dần tan biến đi…

Dã Qủy đứng lên, thân thể liền khuynh về trước chợt lóe lên biến mất khỏi phòng ngủ, đi tới bên người Trác Kình Vân đang chờ ở viện tử. Dã Qủy thỉnh cầu Trác Kình Vân thiết lập kết giới xung quanh phòng ngủ, hắn không hi vọng chuyện này bị Nhâm Lăng Thiên biết.

Trác Kình Vân im lặng, trong nháy mắt đồng ý, tiếp theo tại trên lòng bàn tay Dã Qủy viết xuống một đạo phù chú, ở bên tai dã Qủy dặn dò vài câu. Nhìn Dã Qủy xuyên tường đi vào, Trác Kình Vân niệm một chuỗi chú văn tối nghĩa, toàn bộ tiểu viện nhất thời bị một đoàn ngân quang lờ mờ bao phủ. Trác Kình Vân lắc đầu, vẻ mặt đầy phiền muộn đi ra ngoài, thở dài một câu: “ Nghiệt duyên a nghiệt duyên, nếu là nghiệt duyên hà tất gì phải có duyên phận…”

Lời vừa mới nói ra, có hai người đi nhanh liền đập vào tầm mắt của Trác Kình Vân, nhìn hai người kia, Trác Kình Vân theo bản năng dừng bước lại, lại thầm than một tiếng.

Hai người ở xa xa kia, một trước một sau đi nhanh, người đang đi phía trước lúc nhìn thấy Trác Kình Vân, tốc độ lại càng tăng nhanh, tiểu ca nhi phía sau cũng đuổi theo sát, nóng vội muốn đuổi theo đi qua, nhưng không biết làm sao chân và thân như có điều kiện, cũng không bằng nam nhân đi rất nhanh đằng trước, không được vài bước thì hai chân vấp phải nhau, ngã nhào trên mặt đất phát ra một tiếng hô khẽ, “ Phịch” nện thành một cái âm thanh không nhỏ.

Nam nhân phía trước đã đi xa có hơn mười bước, đột nhiên nghe được phía sau vang lên một tiếng trầm đục do đau mà rên khẽ, lập tức liền xoay người bổ nhào trở lại, một bên đưa tay đem người trên mặt đất nâng dậy, một bên giận dữ nói: “ Đuổi theo ta làm cái gì, không phải chính ngươi muốn đi sao!” Tiểu ca nhi tuấn tú kia gục đầu xuống, lệ trong mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, há miệng thở dốc một câu phản bác nói cũng chưa nói.

Nam nhân nhìn ánh nước trong mắt ca nhi, trong lòng căng thẳng, cảm thấy chính mình vừa rồi lời nói có hơi quá đáng, hắn chưa bao giờ dùng loại khẩu khí như vậy ở trước mặt người này nói qua. Người trước mắt này cùng hắn đều là đặc biệt, hai người không có nghị lực giống nhau, tao ngộ trong hoàn cảnh không giống nhau, nhưng lại có một luồng chớp làm cho hắn cảm động. Nhưng mà hắn lúc này lại càng lo lắng cho cái người cả gan làm loạn kia, mà quên mất che chở cho cái người có tấm lòng thiện lương trước mắt này, một bộ dạng làm cho người ta yêu thương, cái gì cũng không nói chỉ có thể tự chính mình đau khổ nhẫn nại, nam nhân thở dài ôn nhu nói: “ Tiểu Đồng đừng sợ, ta không phải mắng ngươi. Ta chỉ là đau lòng ngươi, té bị thương đau chính là ngươi, ngươi làm sao có thể so với ta, kêu ngươi chính mình đi chậm một chút, là vì…”

Nam nhân vừa nói vừa đỡ ca nhi kia đứng lên, nhưng không ngờ chân ca nhi vừa bước, mi đầu nhíu chặt vào nhau lại ngã trở về trong ngực nam nhân, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng.

Nam nhân vội đem ca nhi ôm lại, cúi đầu xem xét chân ca nhi, “ Chân làm sao vậy, có thể đi được không?” Tiểu Đồng mắt ngấn lệ gật đầu, tỏ vẻ mình có thể đi được.

Nam nhân lại thấy được mồ hôi lạnh trên chóp mũi ca nhi, đành phải đứng dậy đem ca nhi vây trong ngực, mi mao nhất thiêu [3], lại trách mắng một câu: “ Nói thì nói là không, nhưng bản thân thì trái ngược lại.” Dứt lời mặc kệ Tiểu Đồng có nguyện ý hay không, liền đem Tiểu Đồng ôm lên, trên gương mặt trắng nõn của Tiểu Đồng nhất thời nổi lên một tầng sắc. Vẻ mặt liên tục thay đổi, không an phận vặn vẹo trong ngực nam nhân chính là muốn đi xuống, nam nhân lạnh giọng quát lớn hai câu mới khiến cho ca nhi kia yên tĩnh lại, ca nhi nhút nhát nhìn nam nhân, không giám lộn xộn lần nữa.

Mất một hồi công phu, Trác Kình Vân chạy tới trước mặt hai người, nam nhân nhìn thấy Trác Kình Vân thì rướn người lên, vội hỏi: “ Sư thúc tổ, Dã Qủy và Lâm Bách có phải đã tìm đến người hay không, Lâm Bách có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.