Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 11: Râu trâng nổi giận-Tần Dương lần đầu xuất thủ




Editor: Mạc Hề

Lâm Bách nghiêng người đứng trước cửa sổ, lén lút chăm chú nhìn hai nam nhân kia rời đi, sau khi xác định hai nam nhân kia hẳn là đi rất xa, Lâm Bách rất nhanh cất bước đi tới cửa, hướng về phía Tiểu Đồng đang đứng trong sân cắt tỉa hoa cỏ vẫy tay.

Tiểu Đồng thấy Lâm Bách vẫy tay liền chạy tới, nhìn Lâm Bách kêu nhỏ vài tiếng.

Lâm Bách cúi người xuống bên tai Tiểu Đồng nhỏ giọng thì thầm, nói còn chưa xong, Tiểu Đồng lấy làm kinh ngạc lui lại phía sau liên tục xua tay.

Lâm Bách vẻ mặt đau khổ lôi kéo quần áo Tiểu Đồng, một trận cầu xin, một khắc đồng hồ sau đó, Tiểu Đồng chịu đựng không được nước mắt cá xấu cầu xin của Lâm Bách, thở ra một hơi lắp bắp đi ra ngoài tiểu viện, ở khắp các ngõ ngách trên tường viện gỡ xuống một đạo hoàng phù.

Một con quỷ nào đó vẫn đứng ở trước cửa viện nhìn xung quanh, đầu tiên là giơ tay lên thử thử, không có bị ánh sáng vô hình kia bắn ngược trở về, liền yên tâm can đảm hẳn lên đi ra tiểu viện, kéo Tiểu Đồng lại nói loạn một hồi, tay kéo kéo khuôn mặt thanh tú của Tiểu Đồng: “ Chuồng ngựa ở đâu, Tiểu Đồng mau mang ta đi, ta phải đi nhanh về nhanh.”

Tiểu Đồng thở dài bất đắc dĩ, quyệt miệng dẫn Lâm Bách đi qua hướng bên phải viện tử, đi đến chuồng ngựa. Tiểu Đồng tựa hồ đối với toàn bộ viện tử đều rất quen thuộc, đối với những người trong trạch tử cũng đều biết, chỉ nhìn ông cụ trông coi chuồng ngựa kia nhưng không nói thêm cái gì, liền cho Lâm Bách và Tiểu Đồng mượn một chiếc xe ngựa, còn đem lộ trình nên đi như thế nào thế nào nói cho Tiểu Đồng.

Tiểu Đồng cùng Lâm Bách ngồi lên xe ngựa, từ chuồng ngựa trực tiếp đi thẳng ra cửa bên của phủ, hai người một đường chạy như điên thuận lợi đi tới bên bức tường dưới hoàng thành….

Lâm Bách lấy từ Dã Qủy hai tấm là bùa có những tia sáng vô hình theo một hướng hợp lại chính giữa, đưa cho Tiểu Đồng một tấm, còn mình một tấm cầm chắc trên tay, đem lệnh bài cất vào trong cái túi, trực tiếp xuyên qua bức tường của hoàng thành, kích động tiến lên phía trước hoàn toàn không hiểu rõ hoàng cung phía bên trong tường thành.

Dưới ánh trăng, một đạo quỷ ảnh, phiêu đãng từ từ tiến vào trong hoàng cung, ở trong hoàng cung đi qua đi lại đấu đá lung tung. Lâm Bách vì sao lại to gan như vậy? Có hai nguyên nhân, thứ nhất là đang ở vào thời gian giữa trưa, tuy rằng hai đạo hoàng phù kia đã trải qua biện pháp cách âm, nhưng mà hắn vẫn là nghe được trọng điểm trong lời nói của Nhâm Lăng Thiên và Dã Qủy, ban đêm dò xét hoàng cung. Mục đích của hai người bọn họ Lâm Bách dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, đó là đang nói với chính mình. Thứ hai chính là Lâm Bách không chỉ hai ngày nay nhớ được ký ức về Đồ Thịnh Thiên, mà còn nhớ được một chút khác.

Hắn nhớ lại tên của một người khác, còn có những chuyện liên quan cùng với người nọ.

Về phần Hắn là ai, người đó cùng Đồ Thịnh Thiên về công về tư đều có quan hệ mật thiết, chính mình lại từng cùng Hắn có liên hệ, còn là bởi vì liên quan đến Đồ Thịnh Thiên, người này Lâm Bách đã từng gặp qua, bên ngoài kinh thành, có kim long triền thân, ngự liễn thánh giá…

Lâm Bách cầm lấy hoàng phù một đường đi một chút lại dừng, trong hoàng cung còn là có chút ưu đãi, cơ hồ cách một vài bước sẽ có đèn lồng, đèn kia ánh sáng mờ nhạt, hắn từng nghe Dã Qủy nhắc tới, đèn lồng Tống quốc chỉ có thể dùng dầu thắp có tính chất đặc biệt, hơn nữa đồ chụp đèn là đặc biệt chế thành, bất luận là thời tiết gì, cũng có thể mấy ngày mấy đêm không tắt.

Lâm Bách đi trên hành lang gấp khúc trong hoàng cung, ánh mắt còn chăm chú nhìn ngắm vài thứ. Có một số thứ ghê hồn chân không chạm đất, từ bên người nhẹ nhàng lướt qua, hình thù kỳ quái, có lúc thê thảm vô cùng, hình dạng của chúng nó rất khủng bố, lại cùng với người bình thường không giống nhau, cùng với ngày đó hắn ở ngoài thành âm ti nhìn thấy giống nhau như đúc.

Lâm Bách cũng không sợ, bởi vì hắn cũng không phải là người. Dã Qủy cũng từng nói qua chỉ cần không phải là yêu ma quỷ có năng lực, thì sẽ không làm tổn thương tới hắn.

Mà những cô hồn dã quỷ này lưu lại nơi khi còn sống, không thể tiến vào Phong Đô thành( Âm ti), đều là uổng mạng, có oán niệm cùng chấp niệm, hầu như không thể đi đầu thai, chẳng qua là những con quỷ đáng thương này sẽ không đã thương người thì Lâm Bách cần gì phải sợ bọn chúng.

Bất quá lúc này nhìn bộ dáng lúc chết của những Qủy Hồn kia, Lâm Bách không khỏi cảm thán, hoàng cung từ xưa chính là nơi ăn thịt người, những lời này thật đúng là không có nói sai. Nhìn những Qủy Hồn này, Lâm Bách cảm thấy trong lòng một trận thương tiếc, bởi nhân vi tài tử, điểu vi thực vong [1], những người này tranh quyền đoạt lợi, bước vào nơi rất huy hoàng này, lại có mấy người có thể ở nơi này tìm được thứ mà bọn họ kỳ vọng, lại có mấy người có thể chân chính hạnh phúc, phần lớn những người đó chỉ sợ thứ duy nhất là sinh mệnh cũng chỉ là làm vật hi sinh, hoặc trở thành một cái vỏ bọc của người khác mà thôi…

[1] Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người vì danh lợi mà chết, chim vì ăn mà chết.

Lâm Bách đi nhanh một đường xuyên tường mà đi, từ bên ngoài hoa viên giả sơn đi tới bên ngoài một tòa cung điện. Cung điện này đèn đuốc sáng trưng do không ít thị vệ trông coi, Lâm Bách trước sau nhìn nhìn, thấy trên cửa điện có ghi ba chữ Thanh lan cung, trong lòng cảm thấy hết sức quen thuộc, nơi này được bố trí nhìn cũng rất quen mắt, do dự một chút liền dũng cảm tiến tới vọt vào trong.

Cách bố trí bên trong tòa cung điện này Lâm Bách lại cảm thấy rất quen thuộc, bàn đu dây, đình nghỉ màu đỏ, dàn hoa mẫu đơn, hoa hồng, những ngôi sao đầy trời, đủ loại màu sắc ở dưới ánh trăng có vẻ như thêm mỹ lệ, lộng lẫy.

Lâm Bách nói thầm đi về hướng chính giữa cung điện, toàn bộ đại sảnh xanh vàng rực rỡ, lại chỉ có bốn cung nhân. Lâm Bách nhìn nhìn nhưng vẫn không dừng bước, thẳng tới trước cửa một căn phòng trông có vẻ giống như phòng ngủ dừng lại.

Nhìn thấy bên trong một lớn một nhỏ dựa vào nhau đến xuất thần, hai người kia một cái ca nhi thiếu niên mặc hoa y cẩm bào bị một ca nhi nam hài ba bốn tuổi ôm vào ngực.

Nam hài bộ dạng thanh tú, môi hồng răng trắng, toát ra một cổ linh khí, lúc này đang cầm lấy vạt áo trước của ca nhi kia, lẩm bẩm hỏi: “ Cha, phụ hoàng vì sao không đến thăm Thanh nhi, Thanh nhi cũng rất ngoan nha.” Ca nhi đưa tay vuốt đỉnh đầu nam hài, “ Thanh nhi ngoan, phụ hoàng con đang bận công vụ, mấy ngày nữa quay về sẽ đến thăm con, hiện tại cùng cha ngủ được không.”

Nam hài được gọi là Thanh, rời khỏi lòng ngực cha: “ Cha, Thanh nhi có thể tự mình ngủ, phụ hậu nói nam tử hán phải tự mình ngủ, tự mình mặc y phục, không được phép đòi cha giúp đỡ. Như vậy Thanh nhi sẽ biến thành Thành tiểu ca nhi, Thanh nhi không cần biến thành Thành tiểu ca nhi, Thanh nhi muốn tự mình ngủ.”

“ Hắn nói…” Ca nhi kia nghe lời nam hài nói, thần sắc tối sầm lại, ánh mắt hiện lên vẻ trống rỗng.

Thanh cũng không chú ý tới sự biến hóa của cha mình, cởi bỏ bào tử trên người, chui vào trong chăn, nhu thuận nói: “ Cha, cha cũng đi ngủ đi, Thanh tự mình có thể ngủ a.”

Ca nhi nghe Thanh nói mới hồi thần lại, lên tiếng nói được, xoay người vén lại chăn cho Thanh, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của Thanh.

Ca nhi kia rời khỏi đi ngang qua người Lâm Bách, Lâm Bách nhìn gương mặt thanh tú ca nhi kia cùng với nam hài tương tự rất nhiều. Nhưng đôi mắt lại như bị thiếu mất một tia linh động sáng ngời, đôi mắt kia thoạt nhìn như là tro tàn không chút sức sống, bên khóe mắt chợt hiện lên ánh nước.

Lâm Bách nhìn ca nhi kia xoay người rời đi, ánh mắt liền trở nên vô biên vô hạn trống rỗng. Khuôn mặt kia Lâm Bách cảm thấy được giống như đã từng quen biết, nghe thanh âm ca nhi kia cũng vô cùng quen thuộc, một vài ký ức vẫn còn ẩn dấu giống như bị cái gì khuấy động, nhưng mà lại cùng trước đó giống nhau, khi Lâm Bách muốn cẩn thận suy nghĩ, lại nhận được cũng chỉ là trống rỗng…

Ca nhi kia cũng không có quay về phòng, mà gọi lại một vị cũng nhân phân phó vài câu, còn mình thì đi ra khỏi phòng, đi vào một cái đình bát giác nhìn vầng trăng bán nguyệt trên bầu trời đêm đến xuất thần.

Lâm Bách đứng ở cửa liếc nhìn ca nhi kia một cái, xoay người đi về phía nam hài được gọi là Thanh. Lâm Bách đứng trước giường nhìn chằm chằm gương mặt nam hài kia, cầm lòng không nổi niệm một câu: “ Thật đáng yêu.” Nam hài gọi là Thanh đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.

Lâm Bách hoảng sợ co rụt cổ lại, trong lòng thầm nghĩ tiểu gia hỏa này không phải là nhìn thấy mình chứ.

Người xui xẻo uống nước cũng sẽ bị mắc nghẹn, con quỷ xui xẻo như Lâm Bách cũng giống như vậy, Thanh này thật sự là đang nhìn hắn.

Trong lúc Lâm Bách ngây người, Thanh xoay người từ trên giường đứng lên, đi về phía Lâm Bách liền giơ tay định chụp hắn lại. Lâm Bách hoảng sợ, thừa dịp trước khi tiểu tử kia kêu to, chạy trối chết, thẳng hướng phía tường bên phải chạy tới, xuyên tường đi qua. Khi nãy vừa chạy vừa ngoảnh lại tầm mắt nhìn thấy tiểu hài tử được kêu là Thanh từ trên giường nhảy xuống đuổi theo hắn, Lâm Bách tựa hồ nghe được đưa bé kia kêu gì đó, nhưng mà lại nhìn thấy đứa bé kia đụng vào trên tường phát ra một tiếng hét thảm, Lâm Bách trong lòng một trận tê rần, vẫn không dừng lại.

Một hơi chạy ra phía sau bức tường vây của cung điện, Lâm Bách mới ngừng lại được, phía sau cung điện loạn thành một đoàn. Lâm Bách do dự thật lâu, cuối cùng cũng không có quay trở về, phân biệt một chút phương hướng quyết định hướng về phía đông nam đi đến, lại xuyên qua một cái hành lang gấp khúc nhỏ.

Càng đi về phía trước, Lâm Bách càng cảm thấy hắn đã đi đúng đường, đây nhất định là con đường thông đến trung tâm Hoàng cung – cung điện Hoàng đế, bởi vì thủ vệ trở nên ngày càng nghiêm nghị, từ mười bước là một trạm canh gác, cho đến ba bước lại một tiệm canh gác.

Lâm Bách đi về phía nơi có nhiều thị vệ canh phòng nhất, đi tới một nơi gọi là Ngọa Long điện, trước cửa có mấy người tiểu hộ vệ đang nói Hoàng thượng như thế nào như thế nào. Lâm Bách lần này xác định, chổ này nhất định được là tẩm cung của Hoàng đế Tống Tuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.