Ái · Đãng Dạng

Chương 4: Anh hàng xóm đã đẹp trai lại còn cao lớn!




“Đại bá của con tên là Cơ Bảo Vinh, có ba người con đều là con gái. Nhị bá tên là Cơ Bảo Hoàng, sinh được hai nam. Tam nương của con là Cơ Ngọc Ninh đang làm dâu của Triệu gia, nàng có một cậu con trai và một cô con gái.

Tứ nương của con là Cơ Ngọc Hoàn, tứ nương trước kia với mẫu thân chính là tỷ muội thân thiết nhất. Lần đó chính tứ nương đã nguyện ý lấy Điền Vô Lượng để ngoại công con không làm khó Liễu gia. Nàng cũng mấy lần từng bí mật đến Liễu gia thăm ta. Lần trước là mười năm trước có dẫn đến một tiểu nha hoàn tầm tuổi con tên là Điền Tiểu Hi, bây giờ không biết thế nào rồi!”

Cơ Ngọc Oanh từ từ kể ra hết những anh chị e của mình khi nhắc đến Cơ Ngọc Hoàn thì giọng điệu đầy cảm kích.

“Mẫu thân đã lâu như vậy không về Cơ gia tại sao lại rõ ràng các vị đường ca đường tỷ như vậy?” Liễu Thiên lúc này nghe xong liền ngạc nhiên hỏi.

“Ta những năm trước đều cho người đi đến phụ cận tìm hiểu. Mà đây không phải bí mật gì nên cũng rất dễ điều tra ra.” Cơ Ngọc Oanh liền giải thích.

“Như vậy Cơ gia cũng chỉ có từng đó người thôi ư?” Liễu Thiên lúc này nghi hoặc, hắn cứ nghĩ một đại gia tộc thì phải đông người lắm cơ.

“Bằng đấy người? Chỉ nói riêng dòng chính của Cơ gia cũng đã đến hàng trăm người rồi. Còn các dòng chi tộc khác xa hơn thì số người lại lên đến hàng ngàn người. Rồi lại những tầng lớp thu nhập bên ngoài, rồi con cháu của họ. Rồi lại kể đến những quản sự, gia đinh, nô tỳ, quản gia, vv…Số người khi này đã lên đến hơn một vạn người rồi.”

“Trong khi đó cả Liễu gia chúng ta tính đi tính lại chỉ có hơn năm trăm người, theo con thì thế nào mới là nhiều?” Cơ Ngọc Oanh thấy biểu hiện của Liễu Thiên như vậy liên nói một hồi.

“A! Xem ra rất là rộng lớn và đông người, nhưng một gia tộc lớn như vậy nhưng cứ theo các đời nếu không được làm gia chủ thì dòng dõi của mình sẽ thành dòng chi trong gia tộc. Như vậy thật là…” Liễu Thiên ngạc nhiên gật gật đầu nói rồi lại tỏ vẻ buồn rầu cảm thán.

“Cùng một gia tộc thì qua nhiều đời cũng chẳng còn thân thiết nữa. Sự tranh giành này cũng là bình thường. Lại nói thì đến ngay cả anh em huynh đệ ruột thịt còn tranh đoạt lẫn nhau nói gì đến xa hàng mấy đời.” Cơ Ngọc Oanh ngọc dung trầm xuống như nghĩ lại gì đó thở dài nói.

“Mà thôi cũng không nên quan tâm nhiều đến vấn đề này làm gì! Mẫu thân tiếp theo nói về mối quan hệ của người với những người khác trong gia tộc đi.” Liễu Thiên lúc này lắc lắc đầu đi lại bàn ngồi xuống đề nghị.

Cả buổi chiều hai người đã nói hết chuyện này đến truyện khác nhưng đa số vẫn là nhắc đến cuộc sống trước kia của Cơ Ngọc Oanh ở Cơ gia. Một buổi chiều cứ như vậy trôi qua, mặt trời lúc này đã nặn. Hai mẹ con Liễu Thiên khi này đang dùng bữa tối.

“Ăn xong ta phải đi gặp đại bá của con một chút! Con có dự định gì không?” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại hỏi.

“Con định lên đầu Phi Hạm tản bộ một chút, mấy khi được bay!” Liễu Thiên cười nói.

“Vậy ăn nhanh đi!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói.

Ăn xong, Liễu Thiên liền rời phòng thì trời cũng tối. Dưới những ánh sáng lung linh rực rỡ của những chiếc thạch đăng nhiều màu, hắn theo hành lang đi ra cái sân ở trung tâm Phi Hạm.

Ra đến cái sân này, Liễu Thiên nhìn quanh một lượt thì thấy rất nhiều người đang qua lại, nói chuyện tạo lên không khí rất nhộn nhịp. Trong số những người dưới sân cũng không thiếu những thiếu niên thiếu nữ đang cười nói bàn luận với nhau.

Đảo mắt một lượt, Liễu Thiên liền đi xuống, hắn nhẹ nhàng đi qua sân này rồi tiến lên cầu thang tiến về phía đầu phi hạm. Xuyên qua mấy căn nhà, Liễu Thiên đã đi đến một vùng rộng tầm hai mươi trượng vuông ở đầu phi hạm.

Quanh cái sân này có lan can cao tầm nửa trượng, ở mũi phi hạm có một cái đầu rồng rất lớn màu vàng được gắn ôm chọn lấy đầu phi hạm và nối liền với thành lan can.

Trái ngược với trung tâm phi hạm, khi này ở đây lại rất yên tĩnh vì không hề có ai cả. Liễu Thiên thản nhiên độc chiếm không gian này. Hắn từ từ đi lại hai tay tựa lên lan can nhìn lên bầu trời đêm phía xa.

Hắn cứ đứng thất thần như vậy một lúc thì bỗng có một ầm thanh ù ù vang lên.

“Tất cả mọi người cẩn thận! Phi Hạm chuẩn bị khởi hành!” Lúc này một âm thanh trầm thấp vang vọng khắp phi hạm.

Nghe vậy, Liễu Thiên cũng không dại đứng ở ngoài lan can nữa mà đi vào trong.

Hắn tự nhận mình bạo gan nhưng hắn chưa biết Phi Hạm khởi hành ra sao. Một vật di chuyển nhanh rất dễ làm hắn văng ra ngoài. Như vậy nếu hắn rơi từ trên Phi Hạm xuống thì đúng là vừa bị thương lại làm trò cười cho mọi người. Như vậy hắn chọn phương án chắc cú là đi vào trong hành lang của mấy tòa nhà đầu phi hạm.

Ngay sau khi Liễu Thiên đi vào thì hắn cảm nhận được toàn thân Phi Hạm khẽ rung lên vài cái rồi nó từ từ bay lên. Nó bay lên cao một lúc thì cuối cùng cũng dừng lại, sau đó xoay nửa vòng rồi liền phóng đi.

Ngay lúc nó phóng đi thì có làm cho Liễu Thiên hơi chao đảo một chút rồi cũng dần trở lại bình thường.

Rất nhanh Phi hạm đã phóng ra khỏi thảo nguyên và tiếp tục tăng tốc bay về hướng Đông Nam. Sau một lúc, khi tốc độ của Phị Hạm đạt đến một mức nhất định thì cũng dần ổn định lại. Liễu Thiên khi này lại từ từ đi lại cái sân nhỏ phía đầu phi hạm.

“Không có gió ư? Với tốc độ như vậy mình cứ nghĩ gió phải thổi tung lên mới đúng.” Liễu Thiên đứng ở giữa sân thầm lẩm bẩm.

Hắn khi này đi từng từng bước từ từ tiến lại lan can. Trên chỗ này rõ là một khoảng không nhưng đi với tốc độ nhanh như vậy mà Liễu Thiên không có cảm giác chút lực cản nào tác động lên cơ thể. Tất cả đều như lúc chưa di chuyển, phi hạm cứ thế êm đềm bay cao hơn trăm trượng trên không, người đứng trên nó như Liễu Thiên thật sự không có một chút cảm giác rung lắc nào cả.

Liễu Thiên lúc này lại đưa mắt nhìn lên những vì sao trên trời. Do khoảng cách quá xa nên hắn vẫn không hề cảm thấy chúng di chuyển, chúng vẫn lập lánh trên bầu trời đêm như đang nhìn xuống chỗ hắn đứng vậy.

“Cộc! Cộc!”

Lúc này, có tiếng bước chân từ phía hành lang truyền lại. Liễu Thiên liền quay đầu nhìn lại thì thấy bên trong hành lang của mấy ngôi nhà có một bóng người từ từ đi ra. Đó là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, thân mặc trường bào màu trắng, dáng người cao cao, tọc dài, gương mặt thanh tú, nhìn rất có phong độ.

“Vị huynh đệ này nhìn rất lạ? Không biết xưng hô là gì?” Thanh niên kia vừa đi đến đã hỏi.

“Ngươi là?” Liễu Thiên lúc này lại nhíu mày hỏi.

“À! Quên mất, ta là Cơ Nhiên Phùng!” Tên thiếu niên kia cười cười nói.

“Ta là Liễu Thiên, không biết Cơ huynh có gì chỉ giáo?” Liễu Thiên gật đầu rồi nói.

“Không có gì! Ta cũng chỉ muốn ra đây tản bộ ngắm cảnh nhưng không ngờ lại gặp huynh đệ ngươi ở đây nên ta hỏi thăm tý thôi!” Cơ Nhiên Phùng lắc lắc đầu vừa nói vừa đi lại phía lan can của Phi Hạm.

“Cơ huynh không biết có quan hệ như thế nào với gia chủ của Cơ gia?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi.

“Đó chính là nội công của ta? Vậy Liễu huynh như thế nào lại đến Cơ gia chúng ta?” Cơ Nhiên Phùng thản nhiên nói rồi lại hướng Liễu Thiên hỏi. Bởi vì chuyến đi này có đến hàng trăm người, trong đó có người là người của Cơ gia nhưng cũng có rất nhiều người là khách mời nên Cơ Nhiên Phùng cũng tò mò với vị thiếu niên họ Liễu này.

“Cơ huynh chính là công tử của nhị bá?” Liễu Thiên lúc này không trả lời mà lại hỏi.

“Nhị bá? Liễu gia? Vậy ngươi là..?” Cơ Nhân Phùng nghe vậy giật mình hỏi.

“Tiểu đệ bái kiến đường huynh.” Liễu Thiên mỉm cười nói. Liễu Thiên thấy người trước mắt nói năng và cư xử rất đúng mực và thân thiện nên hắn cũng không ngần ngại thừa nhận thân phận của mình.

“Ha ha! Vậy đệ chính là con của Ngũ nương!” Cơ Nhiên Phùng cười nói.

“Ta cũng nghe qua chuyện của Ngũ nương, thật sự ta cũng cảm thấy gia gia quả nhiên hơi nặng tay.” Thấy Liễu Thiên gật đầu thì Cơ Nhiên Phùng thở dài nói, câu nói cuối âm thanh nhỏ dần như không nghe thấy.

“Truyện đó cũng lâu rồi! Chẳng phải bây giờ ngoại công đã đổi ý rồi sao?” Liễu Thiên bình thản nói.

“Ừm! Mà đệ chắc cũng đang ở Kỳ Nhân các? Không biết là đội nào?” Cơ Nhiên Phùng khẽ gật đầu rồi lại hỏi.

“Đệ ở đội mười hai, chắc huynh cũng không biết được. Phùng ca không biết thành nội môn đệ tử được mấy năm rồi?” Liễu Thiên trả lời qua qua rồi lại hỏi.

“Ta thành nội môn đệ tử cũng được gần năm năm rồi nhưng tu vi tiến triển không có gì nổi bật, chắc chỉ một thời gian nữa ta sẽ rời tông môn về gia tộc mà thôi!” Cơ Nhiên Phùng khẽ thở dài từ từ nói.

“Phùng ca nói vậy thì tiểu đệ không có cơ hội thành nội môn đệ tử rồi?” Liễu Thiên bộ dạng cười như không cười hỏi.

“Haha! Đệ nhìn bộ dạng như này quả nhiên khó thành nội môn đệ tử được!” Cơ Nhiên Phùng cười cười thật thà nói.

“Biết không thể nhưng mình vẫn phải cố gắng, chưa đến ngày đệ bị đuổi ra khỏi tông môn thì vẫn còn cơ hội!” Liễu Thiên vẻ mặt quyết tâm nói.

Cơ Nhiên Phùng thấy bộ dạng đó liền ngơ ngác mặt thần ra.

“Tên này! Mình đã quên bản thân mình rồi!” Cơ Nhiên Phùng khi này mới giật mình như nhớ ra gì đó!

“Mình trước nay cứ kêu ca không có thiên phú mà lại quên mất mình đã mất đi cảm giác cố gắng khi trước. Khi trước, mình chưa thành nội môn đệ tử mình cố gắng hết sức, không bao giờ nản lòng không có ý nghĩ quay đầu như bây giờ.”

“Sao vậy? Đệ nói gì sai à?” Liễu Thiên thấy Cơ Nhiên Phùng đứng đờ ra liền ngạc nhiên hỏi.

“À! Không có gì? Đệ nói rất đúng, chưa đến phút cuối sao biết mình thất bại. Ta trước đây suy nghĩ có chút sai lầm, thôi ta đi đây, ta có nhiều thứ cần phải suy tính, ta phải lên lại kế hoạch cho mình.” Cơ Nhiên Phùng chợt tỉnh lại, hắn lắc đầu nói rồi rất nhanh cáo từ Liễu Thiên rời đi.

“Khoan đã! Phùng ca có biết vì sao Phi Hạm đi nhanh như vậy không có gió tạt vào không?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi.

“Đó là do một trận pháp khống phong cổ được bố trí trên Phi Hạm, tên của nó ta quên rồi!” Cơ Nhiên Phùng đi xa một đoạn nói vọng lại.

“Tên này thật lạ!” Liễu Thiên nhìn theo bóng lưng Cơ Nhiên Phùng lắc lắc đầu lẩm bẩm.

Phía kia, Cơ Nhiên Phùng lúc này lại rất vội vã. Hắn hôm nay bỗng dưng nhận ra mình đã bỏ phí thời gian, hắn phải lấy lại tâm đ*o tu luyện. Trước kia Cơ gia có tiền lệ, nếu đệ tử nào không tiến lên nội môn đệ tử của Kỳ Nhân các thì sẽ bị trục xuất ra khỏi Cơ gia. Khi đó hắn không có đường lui nên đành dồn hết tâm trí tu luyện, hắn không nghĩ đến con đường nào khác.

Nhưng khi thành nội môn đệ tử rồi thì hắn lại có nhiều con đường lựa chọn. Với thân phận của hắn thì tu luyện một thời gian thì liền có thể trở về gia tộc làm một chức vụ gì đó rồi bắt đầu cuộc sống khác. Chính vì nghĩ như vậy lên mỗi khi gặp khó khăn thì hắn không quyết tâm vượt qua, lúc nào hắn cũng nghĩ đến việc mình thất bại nên không còn tâm trí phấn đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.