Ái · Đãng Dạng

Chương 2: Đi hái tuyết liên tiện thể gặp bạch liên




Mọi người đều rất mau quên. Đầu năm vì chuyện Ôn Nhã Kỳ tự sát, thanh danh Bá phủ rớt xuống ngàn trượng, người duy nhất còn chưa định hôn sự là Chân Băng bị rơi vào tình cảnh khó xử, nhưng chưa qua một năm, vì Bá phủ xuất hiện hai Cử nhân, một vị trong đó lại còn là Giải nguyên đầu bảng, thế nên không ít người lại vừa mắt phủ Kiến An Bá lần nữa.

Phải biết rằng nhập sĩ từ khoa thi không hề dễ, tuyệt đại đệ tử quan lại và huân quý đều âm thầm nhập sĩ, ngoại trừ người kế thừa tước vị, hai con đường đi khác nhau,  vừa bắt đầu đã quyết định bọn họ sẽ đi được bao xa trên quan trường.

Dĩ nhiên, hiện tại Đại công tử Phủ Kiến An Bá vẫn chỉ là một Cử nhân, nhưng cũng phải trù tính từ trước. Bây giờ không hành động, chẳng lẽ muốn chờ năm sau bọn họ đỗ Tiến sĩ mới hành động sao? Vậy thì làm gì đến lượt!

Cho nên Tưởng thị và Lý thị đều trở thành người bị chúng tinh phủng nguyệt.

Người tìm Tưởng thị nói chuyện đều hưu ý vô ý nghe ngóng tình hình Tưởng Thân. Tưởng Thần là Giải nguyên đầu bảng, khác với các Cử nhân khác, chỉ cần không xảy ra bất ngờ gì, thì không trốn khỏi thân phận Tiến sĩ, hơn nữa hắn xuất thân từ đại tộc Nam Hoài truyền thừa mấy trăm năm, nội tình không ít, là lựa chọn cực tốt làm con rể.

Còn người vây quanh Lý thị, thì đặt đề tài lên người Chân Băng, Lý thị có loại cảm giác hãnh diện, khó nén đắc ý.

Tưởng thị nhìn thấy thì thầm than trong lòng.

Hiện tại mặc dù Ngũ nha đầu đã thay đổi cục diện ít người hỏi han đến, nhưng những gia đình hỏi thăm nàng, phần lớn đều không có căn cơ gì, còn gia đình thực sự coi trọng, thì vẫn chú ý chuyện Bá phủ bị hao tổn thanh danh.

Trong vòng vây của mọi người, Lý thị quét Tưởng thị một cái, trong lòng cười lạnh.

Chẳng biết đắc ý cái gì, chỉ là cháu trai nhà mẹ đẻ thi đỗ, cũng không phải nhi tử của mình. Bà nghe nói, Hàm ca nhi là đứa nghịch ngợm nhất, đã hơn mười tuổi rồi còn leo tường trèo cây cả ngày, sau này ấy à, nói không chừng chính là đứa phá gia chi tử, cho Tưởng thị nếm mùi đau khổ!

Sở dĩ Lý thị oán hận như vậy, cũng vì có liên quan đến Tưởng Thần.

Vừa nghe tin Tưởng Thần đỗ Giải nguyên truyền đến, bà đã ám chỉ với Tưởng thị, muốn tác hợp Chân Băng và Tưởng Thần, nhưng Tưởng thị đương nhiên sẽ không đáp ứng.

Nha đầu Chân Băng kia là đứa nhỏ tốt, nhưng có người mẹ ruột như vậy ở đó, bà không muốn hại cháu trai mình đâu.

Lý thị thu hồi ánh mắt, bĩu môi.

Cũng không biết Tưởng Thần kia uống thành thế nào. Qua hôm nay, ngược lại bà muốn nhìn xem Tưởng thị còn có thể cười được hay không!

Chờ tiệc rượu kết thúc, các nữ quyến liền chuyển sang phía đông vườn hoa xem hí kịch, hai tỷ muội Chân Diẹu và Chân Nghiên lâu rồi không gặp, bèn âm thầm lẻn đi.

Trời cuối tháng tám còn rất nóng, đi được vài bước,  trán hai người đều đổ mồ hôi.            Chân Diệu chỉ chỉ hòn non bộ cách đó không xa: “Nhị tỷ, chỗ cao sẽ mát hơn một chút, chúng ta vào đình kia ngồi một lát đi.”

Hòn non bộ kia được xây từ đá Thái Hồ, phía trên có một đình bát giác, bốn phía treo sa mỏng phất phơ, nhân công đã đục một con đường mòn nối thẳng lên đình nghỉ chân trên đỉnh núi, là chỗ cao hiếm có trong phủ Phủ Kiến An Bá, vào ngày hè, tiện đường thì chủ tử đều thích vào ngồi một chút.

Hai người đi lên ngồi xuống, phân phó một nha hoàn đi lấy trà bánh, nha hoàn khác đứng quạt sau lưng tỷ muội hai người.

“Nhị tỷ, sao không mang cháu trai nhỏ của muội đến vậy?”

“Trời nóng, gần đây thằng bé bị ọc sữa, nên để ở nhà rồi.” Trên mặt Chân Nghiên không có vẻ lắng, có lẽ đứa nhỏ không sao, nên Chân Diệu cũng yên tâm.

“Tứ muội, muội có tin tức gì chưa?” Chân Nghiên quét nhìn bụng Chân Diệu một cái.

Chân Diệu lắc đầu.

Nói đến thì nàng và La Thiên Trình mới trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường không lâu, bụng chưa có động tĩnh cũng không lạ, nhưng lúc mọi người xung quanh luôn hỏi chuyện này,  nàng vẫn có phần tâm phiền ý loạn.

Nàng kéo kéo khăn, thầm nói: “Nhị tỷ, tỷ đã là người thứ sáu trong hôm nay hỏi chuyện này rồi đấy. ”

Chân Nghiên đưa tay, chỉ vào trán nàng một cái, sẳng giọng: “Sao lập gia đình hai năm rồi mà vẫn còn như trẻ con vậy. Hỏi nhiều thì muội ngại phiền à? Nếu lại tiếp tục trễ nãi nữa, đợi Thế tử kiếm mấy thông phòng, thì muội mới phiền đấy.”

“Chàng sẽ không thế đâu.” Chân Diệu nhấp môi cười.

Chân Nghiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện Thế tử Trấn Quốc Công đuổi tất cả thông phòng, chỉ gần mình muội, cả kinh thành đề biết. Nhưng mà Tứ muội, muội nghe tỷ nói một câu, trên đời này, thay đổi nhanh nhất chính là tâm nam nhân. Bây giờ nhan sắc muội đang đẹp, còn là thời điểm tân hôn, đương nhiên hắn ngàn tốt trăm tốt với muội, nhưng nếu qua mấy năm bụng muội vẫn không có gì, hắn thực sự không gấp sao? Cho dù lòng hắn luôn luôn hướng về muội, nhưng vì con nối dõi, hắn sẽ không tìm người khác? Đến lúc đó thứ trưởng tử mỗi ngày đều ở trước mặt muội, lòng muội có thể thoải mái không?”

Chân Diệu nghe xong trong lòng trầm xuống.

Lời này của Nhị tỷ nói không sai, nếu thật sự mấy năm nữa nàng vẫn không sinh được, dù lão phu nhân có tiến bộ, chỉ sợ cũng phải sắp xếp người cho Thế tử.

Nàng cười khổ: “Nhị tỷ, muội vội cũng vô dụng, thân thể muội hư hàn, vẫn luôn uống thuốc điều trị, mới ngừng thuốc mấy tháng thôi. ”

Chân Nghiên nghe thế thì thở phào nhẹ nhỏm.

Không sợ uống thuốc điều trị, chỉ sợ hai năm qua cuộc sống vợ chồng bình thường mà vẫn không mang thai được.

Nàng từng nghe nói, có vợ chồng thân thể đều khỏe mạnh, nhưng chung sống hơn mười năm cũng không sinh được con, sau đó dưới sự bức bách cùng cách của bà bà, mỗi người tự gả tự lấy, kết quả không lâu sau đều có con.

“Vậy muội cứ an tâm điều dưỡng, chỗ ta có đơn thuốc, lát nữa sẽ đưa đến cho muội, để xem có hiệu quả hay không.” Chân Nghiên nói đến đây, thấp giọng xuống, “Nhưng mà Tứ muội, có một điểm muội phải nhớ kỹ, cho dù trong thời gian ngắn muội chưa mang thai, cũng đừng ra vẻ hiền lành tự sắp xếp thông phòng cho Thế tử.”

“Nhị tỷ?”

Chân Nghiên cười khổ: “Không sợ muội chê cười, Nhị tỷ là người từng trải, bây giờ đã nếm được mùi vị đó rồi.”

“Tỷ phu không tốt với tỷ?”

Chân Nghiên lắc đầu: “Thật ra cũng không đúng, lòng chàng vẫn hướng về ta, chỉ là sau khi ta có thai, đã khai kiểm cho nha hoàn hồi môn, lúc ấy ta sợ người ta nói ta hẹp hòi, nên còn chọn một đứa diện mạo xinh đẹp. Bây giờ số lần chàng nghỉ bên kia cũng không ít, mà hết lần này tới lần khác là do ta tự tay sắp xếp, không tiện nói gì tự đánh vào mặt mình. Nếu do mẹ chồng hoặc lão thái thái sắp xếp, tốt xấu gì trong lòng hắn vẫn áy náy mà biết cách xa một chút. Giờ ta mới hiểu, nam nhân cũng như trẻ con, đừng trông cậy vào lực tự chủ của hắn mạnh bao nhiêu.”

Nàng vẫn cho rằng mình là chủ mẫu hợp cách, lúc thân thể không tiện, thì phu quân nghỉ ở chỗ thông phòng là thiên kinh địa nghĩa, nhưng thực sự khi một mình gối chiếc, nghĩ đến hình ảnh điên loan đảo phượng bên kia, tim lại vô cùng đau đớn. Tất nhiên nàng không muốn muội muội phạm sai lầm đồng dạng.

“Tứ muội, lời này trừ muội, ta sẽ không nói với người khác. Ta cũng không biết mình làm sao, cách suy nghĩ lại khác trước kia một trời một vực.”

Chân Diệu kéo tay Chân Nghiên, nâng mắt nhìn ra chỗ xa, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nhị tỷ, tỷ đừng sợ hãi sự thay đổi của mình.”

Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào Chân Nghiên: “Nhất định là tỷ thích tỷ phu, cách nghĩ đương nhiên khác với trước đây. Giống như muội lúc trước, còn hận không sắp xếp cho Thế tử bảng thị tẩm của mấy thông phòng, để Thế tử đừng đến làm phiền muội. Nhưng bây giờ, nghĩ đến thông phòng đang ở trong miếu nhà, lòng muội cũng không thoải mái.”

Chân Nghiên bị Chân Diệu nói trúng tâm sự, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đưa tay đánh nàng: “Xú nha đầu, có xấu hổ không, cứ luôn miệng nói thích như thế!”

Chân Diệu đứng lên, cười trốn nàng.

Màn sa màu thiên thanh cuộ lại bị gió thổi bay một góc, nàng dừng động tác lại, gọi Chân Nghiên: “Nhị tỷ, tỷ nhìn bên kia.”

Chân Nghiên nhìn qua, chỉ thấy phía tây vườn có một cô nương từ từ đi tới, vì cách quá xa nên không thấy rõ là ai. Nàng đến trước khóm hồng, không biết nói gì với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia khom người rồi đi. Cô nương kia đứng đó một lúc lâu rồi ngồi xuống cạnh khóm hoa, nhìn như đang ngủ.

“Đó là cô nương nhà ai, sao lại xuất hiện ở đó, còn ngồi ngủ một mình, suy nghĩ thật thoáng.” Chân Diệu lắc đầu.

Chân Nghiên đứng ở mép đình hóng mát lạnh nhạt nhìn một lúc, cười lạnh: “Ta thấy nàng suy nghĩ thoáng là giả, tâm tư bất chính mới là thật đấy.”

Nàng chỉ một ngón tay: “Muội xem con đường kia, đi về phía trước hơn mười trượng chính là thông ra ngoại viện. Hôm nay mở tiệc chiêu đãi tân khách, nam khách bên kia đều uống rượu, tan tiệc tùy ý đi lại trong vườn một chút là quá bình thường. Một cô nương như nàng đuổi nha hoàn đi rồi nghỉ tại đó, làm sao biết có tâm tư gì!”

Hai người đang nói, chợt thấy bên kia quả thật có một người tập tễnh đi ra, hắn được gã sai vặt dìu, bỗng xoay người nôn mửa không ngừng, gã sai vặt kia vô thức tránh né.

Sau đó lại thấy nam tử kia ngồi thẳng lên, khoát khoát tay với gã sai vặt, xem ra dường như đã nôn lên người gã sai vặt, nên đuổi hắn về thay quần áo rồi.

“Người đó nhìn hơi quen mắt.”Chân Nghiên chần chờ nói.

Chân Diệu cũng cảm thấy quen mắt, nhón chân híp mắt nhìn kỹ, sắc mặt thay đổi: “Hỏng rồi, đó là Tưởng biểu ca!”

Lúc này, cũng bất chấp suy nghĩ vì sao Tưởng Thần xuất hiện ở nơi đó, Chân Diệu lập tức phân phó Thanh Đại: “Ngươi nhanh cản Tưởng công tử lại, đưa huynh ấy về phòng mình nghỉ ngơi.”

Chỗ ở của Tưởng Thần là một viện nhỏ ở giao giới giữa ngoại viện và nội viện, cách nơi này không xa.

Thanh Đại được phân phó, nhảy lên xuống mấy cái giữa đám cây cối, không bao lâu đã đến chỗ Tưởng Thần, sau đó đưa tay bổ một cái, khiêng Tưởng Thần đã bất tỉnh đi.

Chân Nghiên trợn mắt hốc mồm: “Tứ muội, nha hoàn này của muội thân thủ thật tốt nha.”

“Ừm, là Thế tử sắp xếp đấy.”Chân Diệu vẫn nhìn bên kia, “Cô nương kia phải đuổi thế nào đây, cũng không thể để nàng ngủ ở nơi đó.”

“Làm sao không thể? Nàng đã làm được thì cũng đừng sợ gánh chịu hậu quả!” Chân Nghiên khinh thường nói, dừng một chút vẫn nói, “Chờ sau khi nha hoàn kia của muội về, lại để nàng đi một chuyến, dời người đó đến chỗ bên cạnh đi.”

Chân Diệu biết Chân Nghiên nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, bèn gật đầu cười.

Lúc này gã sai vặt kia chạy tới, một đường tìm đến chỗ khóm hoa, đứng bất động.

Hai người Chân Diệu liếc mắt nhìn nhau, chợt cảm thấy không ổn.

Gã sai vặt kia đánh giá khắp nơi, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống.

“Hỏng rồi, gã sai vặt kia nổi tà tâm!” Chân Nghiên nghiêm nghị nói.

Dù nàng không ưa hành vi của nàng kia, nhưng cũng không muốn nhìn một gã sai vặt làm ra chuyện như vậy.

Lần này Chân Diệu đi ra ngoài dẫn theo Thanh Đại và A Loan, bây giờ Thanh Đại còn chưa về, nàng cũng không thể bảo A Loan qua đó.

A Loan tay trói gà không chặt, dung mạo lại xuất chúng, nếu một khi qua đó mà bị liên lụy vào, nàng phải khóc chết mất.

Chân Nghiên cũng dẫn nha hoàn yểu điệu theo, nàng quyết định thật nhanh: “Đi, chúng ta cùng đi!”

Hai người đứng cao nhìn ra xa, nhưng thật sự đi qua lại là một đoạn đường tương đối.

Hai người ở xa xa thấy nàng kia nhảy dựng, thét lên vùng vẫy, sau đó nha hoàn rời đi lúc trước dẫn hai bà tử tới, tình hình rất hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.