Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 4




Thông gia thật không dễ dàng gì tới nhà thăm, hai vợ chồng Chung Tú Quyên bận rộn chuẩn bị, sắp cả bàn thức ăn đãi khách.

Cả nhà vây quanh bàn ăn cơm, ở giữa còn có nhạc đệm.

Con trai Trần Xán hư quấy, thế nào cũng đòi đứng trên ghế cả người nhào lên bàn để ăn, rất giống một tiểu bá vương.

Sử Kiến rất ngại, kéo đứa con xuống ghế dựa, tiểu tử kia lại gào khóc không ngớt.

Cháu trai Sử Văn Minh, ở cạnh cũng không nói gì, những người khác cũng không tiện nói gì, cả phòng đều vây quanh tiểu tử này.

Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu nói:
- Tảo Tảo, ăn cơm phải chú ý lễ phép, làm gì có ai đứng trên ghế một mình chiếm nửa cái bàn? Cháu xem chị có ăn cơm như vậy không?

Tiểu tử kia nhìn chằm chằm Trần Kinh, có chút sợ người cậu này.

Sắc mặt Trần Kinh không thay đổi, quát:
- Xuống dưới, ngồi ăn, cậu xem bố mẹ cháu cả ngày chỉ biết kiếm tiền, dạy cháu kiểu gì đây? Chẳng ra sao.

Tảo Tảo sợ hãi trượt từ trên ghế xuống ngồi đúng chỗ. Chung Tú Quyên mang đến một cái bát nhựa nhỏ, bên trong đựng cơm cho tiểu tử kia, sắc mặt Trần Kinh mới hòa hoãn bớt nói:
- Muốn ăn gì nói với cậu, cậu gắp rau cho.

Linh nhi ở bên cạnh nói:
- Cậu, giờ cháu có thể tự ăn rồi, không người gắp rau nữa nhé.

Trần Kinh sờ sờ đầu Linh nhi cười nói:
- Linh nhi ngoan.
Hắn quay đầu nói với Tảo Tảo:
- Cháu cũng học chị đi, nam tử hán đại trượng phu, không thể không bằng một cô gái.

Lời cổ vũ nghiêm khắc của Trần Kinh khiến tiểu tử kia rốt cục biết điều, cả nhà mới yên ổn ăn cơm được.

Sử Văn Minh ngồi cạnh Trần Kinh, anh ta cười nói:
- Vẫn là Kinh tử có biện pháp, đứa cháu này của tôi ấy à, ở nhà không nghe lời ai, hai chúng tôi chẳng biết làm sao, cũng chỉ khi có mẹ nó, nó mới ngoan một chút.

Trần Kinh nói:
- Đối với con trai lúc nhỏ nhất định phải nghiêm khắc. Nếu không trưởng thành sẽ không có tiền đồ, sau này sẽ là rác rưởi của xã hội.

Hắn nhìn Sử Kiến nói:
- Tiểu Kiến à, anh phải chú ý đứa nhỏ này một chút, không thể để nó có những tính cách không tốt, côn bổng xuất hảo nhân (đánh đòn tạo ra người giỏi). Nói không nghe phải đánh, tiểu tử này không còn nhỏ nữa, tới lúc có thể nghe lời rồi.

Trần Kinh vừa nói vậy, sắc mặt hai người Sử Văn Minh thay đổi.

Đứa cháu nội này là hai người họ chiều yêu, đừng nói đánh, chỉ mắng hai câu họ cũng đau lòng rồi, nhưng lời này Trần Kinh nói bọn họ không dám phản bác, chỉ có thể khúm núm ở một bên.

Hai người Uông Qúy Phát ở bên cạnh lại cho rằng Trần Kinh nói rất có đạo lý.

Lần này hai người tới thăm cháu gái, cô bé vừa ngoan ngoan vừa lễ phép, còn nhỏ tuổi, đã như một người lớn, ông bà tới, cô bé vội vàng đón tiếp, nhiệt tình vô cùng.

Điều này khiến hai người Uông Qúy Phát trong lòng thấy rất ngọt ngào.

Hai nhà Uông Sử và nhà Trần Kinh đều là thông gia. Bình thường Sử gia điều kiện tốt, tạo cho hai người Uông Qúy Phát thấy rất áp lực.

Mà Sử Văn Minh này lại là người thích khoe khoang, làm quan có quan uy, lúc nói chuyện cũng rất không chú ý cảm giác của hai người Uông Qúy Phát.

Hôm nay trước mặt Trần Kinh, Sử Văn Minh nói cũng không dám nói, hai người Uông Qúy Phát nhìn thấy trong lòng rất thoải mái.

Thế nào mới là làm quan? Sử Văn Minh lăn lộn cả đời trong chính giới, căn bản cũng không coi là từng làm quan. Nhìn Trần Kinh người ta hiện nay, tuổi trẻ, ngồi đó đầy quyền uy, đây mới là làm quan.

Một nhà ăn cơm, Trần Kinh và Uông Qúy Phát nói chuyện phiếm với nhau, liền khuyên ông lớn tuổi rồi, làm ít thôi, chú ý dưỡng lão.

Con cháu đều đã có phúc của con cháu, hai người già chú ý chăm sóc bản thân là điều quan trọng nhất, sao còn phải suy nghĩ chuyện con cháu mua nhà?

Sử Văn Minh bên cạnh nói:
- Lão Uông, ông đúng là cố chấp. Tôi đã nói với ông rồi, chúng ta là người một nhà, hiện tại sự nghiệp của Xán Xán và Sử Kiến cũng thành rồi, bên kia đang thiếu người, ông tới giúp, hai hậu bối bọn chúng còn có thể trách ông sao?

Ông cứ bướng bỉnh không đi, còn phải cần người ta dùng kiệu lớn tám người khiêng mời ông mới đi hả?

Uông Qúy Phát cộc lốc nói:
- Bọn Xán Xán làm là công nghệ cao, tôi hiểu cái gì? Tôi vẫn cứ làm nghề cũ, kiên định.

Trần Kinh âm thầm gật đầu, Uông Qúy Phát con người thật thà, khí khái khiến người khác kính nể, một phần lực một phần tiền, không lợi dụng người khác, sống kiên định, dựa vào lao động kiếm tiền, không mất mặt.

- Được rồi, không nói việc này nữa. Bác Uông có thể tiếp tục lao động, coi như là tiếp tục phát quang phát nhiệt, việc này là chuyện tốt, vẫn phải cổ vũ.
Trần Kinh nói.

Sử Văn Minh liên tục phụ họa, đề tài này liền gác lại.

Cả nhà tán gẫu chốc lát, Sử Văn Minh bỗng nói:
- Kinh tử à, có một chuyện này, tôi có cháu trai tên là Sử Kim Cương làm việc ở cục văn hóa thành phố. Năm nay cục nó tổ chức thi tuyển công chức, các mặt của Kim Cương đều ưu tú, nhưng cuối cùng vị trí trưởng phòng lại rơi vào tay người khác, cậu xem, công tác tuyển chọn công chức là một bước tiến lớn trong việc cải cách của tổ chức chúng ta.

Nhưng kết quả là, thi tuyển công chức vẫn là một màn ngụy trang, cuối cùng đề bạt vẫn là còn phải xem quan hệ của ai mạnh hơn, vậy cải cách ở đâu? Đây chẳng phải là đeo kiếm ngụy trang hô hét sao?

Trần Kinh không nói gì lấy thuốc lá trong túi ra, đưa cho Sử Văn Minh và Uông Qúy Phát mỗi người một điếu, hắn tự mình rút ra một điếu châm, nói:
- Chú Sử, vấn đề này còn phải xem nhiều phương diện, thi tuyển công chức hiện nay của chúng ta đúng là đang mở rộng, nhưng cải cách không thể một lần là xong. Có lúc chắc chắn trên đường sẽ có biến cố, không thể cứ cho rằng người khác đề bạt là do có quan hệ, hơn nữa, cháu trai của chú, chú ở hệ thống cũng nhiều năm vậy, quan hệ cũng không ít mà?

Sử Văn Minh thở dài một hơi, giọng điệu có chút hiu quạnh nói:
- Người đi trà lạnh, đến lúc về hưu, phải phục lão, cũng chỉ quản những chuyện củi gạo tương dấm muối dầu.

Trần Kinh gật đầu nói:
- Việc này để cháu đi tìm hiểu một chút, xem tình hình như nào.

- Vậy thật cám ơn, hôm nào tôi sẽ bảo nó tự thân tới cám ơn cậu.
Sử Văn Minh nói.

Trần Kinh dập tàn thuốc, trong lòng thoáng cảm thấy phiền chán, mình nói ra cũng đâu phải quan to gì, nhưng người tới tìm mình làm việc không ngớt.

Hôm qua về, cha nhắc tới doanh nghiệp của vợ Thạch Kính Đường cải cách chế độ, bị thất nghiệp, tìm tới nhà nói muốn Trần Kinh giúp đỡ một chút, xem có thể sắp xếp một đơn vị không.

Trần Chi Đống tâm địa thiện lương, nói với Trần Kinh toàn lời thấm thía:
- Kinh tử à, chuyện xem mặt lần đó, con chớ để trong lòng. Lão Thạch có thể cầu tới cửa trong tình huống như vậy, khẳng định là việc rất gấp rồi. Lại nói cha và lão Thạch cũng là bạn cũ nhiều năm, hơn nữa, chú Thạch này đối xử với con cũng không tệ. Nếu có thể giúp mà không vi phạm kỉ luật, con hãy giúp nhà người ta.

Về chuyện của Thạch Đường Kính, Trần Kinh cũng không phải không muốn giúp, nhưng nghĩ tới sắc mặt của vợ ông ta ngày hôm ấy, hắn liền thấy ghê tởm.

Nhưng việc này lại là cha mình nói với mình, mình có thể từ chối sao?

Trong lòng còn đang chất chứa chuyện này, hôm sau Trần Kinh vừa đi làm liền gọi điện bảo Biên Thạc Lâm đi tìm hiểu tình hình một chút.

Biên Thạc Lâm gia thế không tầm thường, ở Sở Thành quan hệ nhiều, đường tắt, có một số việc bảo anh ta đi hỏi thăm hiệu suất rất cao.

Quả nhiên, còn trưa tới bữa trưa, Biên Thạc Lâm đã tới báo cáo với Trần Kinh.

Về chuyện thi công chức cục Văn hóa Sở Thành, việc này đúng là có tranh luận rất lớn, có một người tên là Kim Cương rất nổi tiếng, lúc tuyển công chức phiếu vé cũng rất cao, nhưng cuối cùng không được đề bạt.

Còn đối với chuyện của vợ Thạch Kính Đường, Biên Thạc Lâm thần thần bí bí nói:
- Tô Mai Phương này là giám đốc tài chính khách sạn Sở Thành, tập đoàn khách sạn Sở Thành hiện tại chẳng phải đang trong tình thế khó khăn sao? Nội bộ tập đoàn chuẩn bị trước tiên cắt giảm một số nghiệp vụ thấp. Khách sạn Sở Thành điều kiện không ổn, tập đoàn chuẩn bị bán khách sạn này cho tư nhân kinh doanh.

Còn với nhân viên nội bộ khách sạn, một phận cắt giảm, bộ phận còn lại sẽ sắp xếp theo biên chế hành chính.

Tô Mai Phương cấp bậc là Phó phòng, nhưng tình huống như bà ta khó tìm được doanh nghiệp tiếp nhận, mà giáng cấp vào thể chế thì bà ta không muốn, việc này cũng có chút xấu hổ.

Biên Thạc Lâm báo cáo xong, vỗ ngực nói với Trần Kinh:
- Trưởng phòng, vụ thứ nhất, tôi lập tức thành lập tổ điều tra đi điều tra xem, củ chuối thật, làm khiến quần chúng hưởng ứng lớn như vậy, nội bộ Sở Thành lại che giấu, lại còn đeo cái mặt nạ cái cách tổ chức, đây chẳng phải là bôi đen ban tổ chức chúng ta sao?

Anh ta dừng lại một chút, nói:
- Chuyện thứ hai cũng đơn giản, tôi gọi điện tới tập đoàn khách sạn Sở Giang, hỏi tình hình, nói vấn đề với họ, tôi thấy giải quyết cũng dễ.

- Được rồi, anh đừng tự làm, tôi chỉ bảo anh đi hỏi, không bảo anh xử lý.
Trần kinh cau mày nói:
- Anh không cần lo việc này…

Trần Kinh dừng lại một chút, do dự nói:
- Có một chuyện anh đi hỏi giúp tôi, cục văn hóa cấp dưới thành phố, chúng ta không thành lập được tổ điều tra, anh bảo phía dưới điều tra.

- Được.
Biên Thạc Lâm phấn chấn nói, anh ta vội vàng đi làm.

Mà đúng lúc này, chuông điện thoại trên bàn Trần Kinh vang lên, Trưởng phòng phòng cán bộ 2, Hứa Minh Đông ở đầu dây bên kia nói:
- Trưởng phòng Trần, hiện tại nên gọi trưởng phòng Trần là trưởng phòng thứ nhất của ban cán bộ chúng ta rồi, sao thế? Anh không quên đám huynh đệ này đấy chứ.

- Nói xằng bậy gì vậy. trưởng phòng Hứa, gì mà nói khó nghe thế.
Trần Kinh giả bộ giận nói.

- Ha ha, Hứa Minh Đông cười to bên kia đầu dây, nói:
- Được rồi, tôi nói thật, sắp ăn cơm trưa rồi, tôi nghèo, không mời được anh bữa tiệc lớn, xin mời anh ăn bữa cơm đạm bạc được không? Anh cũng không cần quá hân hạnh.

- Mời tôi ăn cơm đạm bạc, còn không bằng mời tôi tới canteen ăn là được.
Trần Kinh nói.

Hứa Minh Đông cười nói:
- Vậy cũng được, chúng ta tới canteen, gian khổ mộc mạc mà. Đây chính là chủ trương của anh, buổi trưa gặp ở canteen.

Trần Kinh ngẩn người, mới biết mình mắc lừa, Hứa Minh Đông cười có chút gian, nói:
- Được, cứ như vậy đi, không gặp không về.

Trần Kinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lúc này chẳng phải là giờ cơm trưa sao?

Hắn cúp điện thoại, đi thẳng xuống tầng, Hứa Minh Đông cười hì hì đợi hắn dưới tầng. Anh ta lấy tay ra hiệu nói:
- Mời, trưởng phòng Trần, anh là khách, đi trước.

- Vốn nói trưởng phòng Hứa keo kiệt, xem ra nói đúng. Anh ấy à…
Trần Kinh lắc đầu.

- Đi đi.
Hứa Minh Đông một tay kéo hắn:
- Anh có thể rút được sợi lông từ trên con gà sắt, đây cũng là bản lĩnh đó.

Trần Kinh ngạc nhiên không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.