Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 40-4-2: Tiếp




Mấy ngày gần đây, cuối năm sắp đến gần, tỉnh ủy yêu cầu các cấp tổ chức phải tổ chức thăm hỏi đảng viên lão thành, đảng viên khó khăn, cán bộ nghỉ hưu, các hoạt động tặng quà phải được tổ chức kịp thời, để trao quà cho các đồng chí lão thành.

Phải thông qua hoạt động như vậy, để các đồng chí lão thành cảm nhận được sự quan tâm của tổ chức, đồng thời cũng để cho các đồng chí lão thành biết và lĩnh hội phương châm chính sách của tỉnh ủy, có lợi cho các đồng chí lão thành, tiếp tục vì sự nghiệp của đảng.

Vì lời kêu gọi của tỉnh ủy, ban tổ chức tỉnh ủy yêu cầu toàn cán bộ đều phải tham gia hoạt động này, hàng ngày Trần Kinh đều đi cùng lãnh đạo cơ sở, thăm viếng lão thành khó khăn, cả ngày bận rộn.

Năm nay Trần Kinh muốn qua tết ở thủ đô, Chung Tú Quyên ở nhà cũng không nhịn được cả ngày lải nhải không ngớt.

Bây giờ người nhà của Trần Kinh đều biết Phương gia là gia đình giàu có, ở thủ đô, nhà giàu quy tụ nhiều, hiện tại Trần Kinh phải bớt chút thời gian chuẩn bị, sợ làm hỏng quy củ, khiến người ta không thích.

Ngay cả Trần Nguyệt Đình và Trần Xán cũng vì chuyện này mà rất quyết tâm, hai chị em kéo Trần Kinh đi chọn quần áo, rất nhiệt tình.

Khả năng duy nhất cho việc này là có sự tham gia Phương Uyển Kỳ.

Phương Uyển Kỳ vẫn tùy tiện như trước, vừa nhắc tới chuyện về thủ đô, cô liền vỗ ngực nói đó là chút lòng thành.

Có khi Trần Kinh tìm cô ấy nói chuyện về Phương gia, Phương Uyển Kỳ liền nói coi như là đi qua một sân khấu, chỉ là làm quen một chút với người nhà mà thôi, dù sao tương lai hai vợ chồng son cũng sẽ không sống trong Phương gia, được hay không dù sao cũng sẽ là như thế, cũng không thay đổi được gì.

Dùng cách nói của Phương Uyển Kỳ, hiện tại cô ấy và Trần Kinh nói là được cũng được, không được cũng phải được.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hai mươi sáu tháng sau sẽ lên máy bay về thủ đô, vì thế Trần Kinh còn xin nghỉ thêm ba ngày, số ngày Trần Kinh ở thủ đô, tổng cộng là mười ngày, đây cũng là lần đầu tiên Trần Kinh vào thủ đô thăm hỏi cha mẹ vợ.

Khách quan mà nói, trong lòng Trần Kinh vẫn là có chút căng thẳng.

Dù sao, Trần Kinh rất rõ thân phận của mình và Phương Uyển Kỳ có chênh lệch, Phương gia là đại tộc như thế, trước nay Trần Kinh chưa từng gặp qua, hắn ngược lại không lo lắng Phương gia không nhìn đến mình hay thế nào cả.

Hắn chính là không thích đôi bên không thoải mái.

Cuộc sống mà Trần Kinh thích chính là hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau, đoàn kết, hài hòa, Trần Kinh ghét nhất chính là ganh đua đố kị lẫn nhau, miệt thị, cho rằng bản thân mình cao hơn người khác.

Trong mắt Trần Kinh, Phương gia có khuynh hướng như thế.

Nhưng Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ, hiện tại còn có Phương Liên Kiệt quan hệ vẫn rất tốt, điều này cũng làm cho Trần Kinh có chút lòng tin đối với quan hệ của Phương gia.

Máy bay hạ cánh xuống thủ đô trong nháy mắt, Phương Uyển Kỳ dùng tay vuốt lại khăn quàng cổ, nhìn về phía Trần Kinh hỏi:
- Sao rồi? anh căng thẳng à?

Trần Kinh cười nhẹ nhàng, Phương Uyển Kỳ ghé đầu lại gần, giống như chú chim nhỏ nép vào cánh tay Trần Kinh.

Bởi vì suy xét đến không khí lạnh ở Thủ đô, hôm nay Phương Uyển Kỳ cũng mặc tương đối nhiều, nhưng trông không mập mạp chút nào, trang phục mùa đông bao lấy thân hình kia, nổi bật lên loại đường cong mơ hồ như có như không, làm cho người khác thấy rất gợi cảm.

Hành lý của hai người không nhiều lắm, chỉ có một chiếc vali, ngoài ra Trần Kinh còn mang theo một chậu cảnh đến,.

Hai người đi lối ra dành cho khách VIP, vừa ra đến cửa, Trần Kinh liền nhìn thấy hai người đàn ông trung niên mặc áo khoác quân đội xanh đậm đứng ở cửa, ánh mắt của họ sắc bén, tìm kiếm trong đoàn người, rõ ràng là đang đợi người.

Phương Uyển Kỳ vỗ vỗ tay Trần Kinh, bước nhanh qua nghênh đón, nói:
- Chú Diên Khánh, sao chú lại đến đây?

Người đàn ông trung niên ngẩn người, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Kỳ Kỳ về rồi, chú có thể không đến đón cháu sao?
Ông ta cười lên trông rất hiền từ, Phương Uyển Kỳ kéo tay Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, đây là chú Diên Khánh

Người đàn ông được gọi là Diên Khánh quét ánh mắt về phía Trần Kinh, Trần Kinh liền cảm thấy ánh mắt người này giống như lưỡi dao sắc nhọn.

- Chào chú, chú Diên Khánh!
Trần Kinh gật đầu với người đàn ông, chủ động đưa tay ra.

Người đàn ông lại gần, bắt tay Trần Kinh, bàn tay của ông ta vừa to vừa có lực, giống như một cái kềm vậy, không dùng lực lắm, Trần Kinh cũng cảm giác bàn tay truyền đến một trận đau nhức.

Đối phương hiển nhiên là không ý thức được mình đã dùng lực quá lớn, sau khi nắm tay, ông ta phất phất tay, để người khác đến mang hành lý, ông ta thì sải bước dẫn đường, đưa hai người đến thẳng khu dừng xe.

Trước khi Trần Kinh đến đây, đã biết qua về Phương gia.

Biết vị được gọi là chú Diên Khánh này có quan hệ rất mật thiết với Phương gia.

Cha của ông ta trước kia là cảnh vệ cho Phương lão tướng quân, sau này chết trên chiến trường.

Phương lão tướng quân liền coi Lý Diên Khánh như người nhà, về sau Lý Diên Khánh cũng tòng quân, làm công tác huấn luyện ở một nơi nào đó của Tây Bắc.

Trong một lần diễn tập, Lý Diên Khánh bị ô tô cán mất một chân, sau đó lắp chân giả, nhưng trong quân đội, ông ta đã không còn không gian để thể hiện tài hoa nữa.

Dưới tình huống đó, Lý Diên Khánh chủ động xin công tác bên cạnh lão tướng quân, sau đó tổ chức thông qua thương lượng thận trọng, đã phê chuẩn yêu cầu của Lý Diên Khánh, hiện tại chức vụ cụ thể của ông ta treo ở bên cạnh lão tướng quân, nhưng trên thực tế là phục vụ lão tướng quân, tương đương như thư ký của lão tướng quân, là một nhân vật cần vụ hoặc tổng quản của một nhà vậy.

Trần Kinh cẩn thận quan sát bước chân của Lý Diên Khánh, không ngờ không nhìn ra người này có gì không bình thường, trong lòng hắn cũng âm thầm líu lưỡi, mất một bên chân, mà có thể sinh hoạt giống như người bình thường, Lý Diên Khánh này quả nhiên là một anh hùng.

Lý Diên Khánh đi một chiếc Audi đến đây, có giấy phép của cảnh sát, ông ta ngồi ở ghế phụ, phía sau để Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh ngồi, dọc đường ông ta quay đầu lại nói chuyện với Phương Uyển Kỳ, toàn là chuyện về cuộc sống hàng ngày của lão tướng quân, Phương Uyển Kỳ nói chuyện rất vui vẻ với ông ta.

Khi đang nói chuyện vui vẻ, Lý Diên Khánh thu lại nụ cười nói;
- Kỳ Kỳ à, cháu đã mấy năm rồi không ăn tết ở nhà, ông cụ cứ đến tết là lại nhắc đến cháu đấy.

Ánh mắt ông ta vô ý hữu ý nhìn về phía Trần Kinh, Trần Kinh thoáng có chút xấu hổ.

Mà Phương Uyển Kỳ thì cười khanh khách, nói:
- Ông thực sự nhớ cháu, sao không ra ngoài giải sầu? cho dù là đi Sở Giang liếc mắt một cái, cháu cũng sẽ không ba năm không về nhà a!

Phương Uyển Kỳ mân mê miệng, giống như tính đùa nghịch của cô nàng, căn bản không nói đạo lý.

Lý Diên Khánh ngẩn người, chậm rãi lắc đầu.

Rõ ràng, ông ta cũng không có cách nào với người duy nhất dám đùa giỡn trước mặt lão tướng quân.

Ông ta cứ trách Phương Uyển Kỳ mấy năm nay không về thăm ông nội, nha đầu này dĩ nhiên cũng dám nói ông nội ba năm này không đi thăm cô, đứa trẻ này, còn có thể nói thêm gì nữa?

Lý Diên Khánh luôn chú ý đến Trần Kinh bên cạnh Phương Uyển Kỳ, tiểu tử này cao lớn anh tuấn, hơn nữa cử chỉ trầm ổn thong dong, thanh niên trẻ tuổi như thế này đúng thực là ít gặp, nha đầu Uyển Kỳ này ánh mắt cũng độc đấy.

- Chú Diên Khánh, hôm nay cháu và Trần Kinh thật là có mặt mũi, đầu tiên là chú đến đón chúng cháu, cháu đoán chừng thế này, chắc chắn còn có một cả đại đoàn quân đội, vây thành một vòng lớn như thế này, xem ra cháu ba năm không về nhà ăn tết vẫn là một lựa chọn sáng suốt a!
Phương Uyển Kỳ cười nói.

Lý Diên Khánh quay đầu lại nói:
- Sao thế? Sao cháu lại khẳng định hôm nay sẽ có cả một đại đoàn quân?

Phương Uyển Kỳ bĩu môi nói:
- Chú nhìn cấp dưới của chú đi, căn bản cũng không biết che dấu, lái xe là lái thẳng đến biệt thự 81, đây chẳng phải là đi đến chỗ ông nội sao?

Lý Diên Khánh cười cười, quay đầu nói:
- Kỳ Kỳ à, phần cuối thế nào cháu sẽ biết thôi.

Phương Uyển Kỳ nhẹ hừ một cái, nói thầm một câu:
- Cố làm ra vẻ huyền bí!

Cô đang muốn mở miệng nói chuyện nữa, điện thoại trong tay tích tích vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, nhanh chóng nghe điện.,

Đầu dây bên kia, tiếng của mẹ Từ Liên vang lên:
- Kỳ Kỳ à, con ở đâu thế? Đến sân bay chưa?

Phương Uyển Kỳ ngẩn người nói:
- Con đến lâu rồi, chú Diên Khánh đến đón con đi rồi, con sắp đến chỗ của ông nội rồi.

- Cái gì? Chú Diên Khánh đi đón con?
Từ Liên đầu dây bên kia rất ngạc nhiên.
- Chuyện gì thế? Con không nói là đến chỗ ông nội con, sao đột nhiên…..

Phương Uyển Kỳ cũng bối rối, chẳng hiểu ra sao cả.

Mẹ căn bản không biết chuyện hôm nay a, chuyện này là thế nào?

- Mẹ, mẹ đừng gấp, chúng con sẽ trở về nhanh thôi, mẹ cứ bận trước đi, bọn con trở về sẽ gọi điện thoại cho mẹ
Phương Uyển Kỳ nói.

- Tôi có thể không gấp sao? Đây là ở đâu chứ, bác trai bác gái con đều đợi ở nhà, con thì tốt rồi, đi đến nhà ông nội, con thế này chẳng phải là trêu chọc người khác sao?
Từ Liên nói ở đầu dây bên kia,.

Phương Uyển Kỳ hít sâu một hơi, không nói lời nào, nhẹ nhàng gập điện thoại lại.

Lúc này Lý Diên Khánh mới quay đầu lại, hai mắt ông ta dừng trên mặt Trần Kinh rất lâu, sau đó mới nói với Phương Uyển Kỳ:

- Lão tướng quân muốn nhìn thấy các cháu, sắp xếp chú đến sân bay đón các cháu về, chỉ đơn giản vậy thôi!

Phương Uyển Kỳ thốt lên:
- Một mình ông ở nhà sao? Không phải một mình sẽ…..

Lý Diên Khánh gật đầu nói:
- Đúng vậy, một mình ông cụ ở nhà, khoảng thời gian gần đây, ông đóng cửa từ chối tiếp khách, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng, mấy hôm trước chú ba của cháu về thăm ông, ông cũng không muốn gặp đấy.

Phương Uyển Kỳ le lưỡi, đụng Trần Kinh một cái, quay sang làm mặt quỷ với anh, nói:
- Không ngờ a, anh thực là một cái bánh ngon, người muốn gặp anh nhiều thật đấy…

Mặt Trần Kinh hơi đỏ, xấu hổ ho khụ khụ, mở cửa kính xe ra.

Phương lão tướng quân là một truyền kỳ có thật, một anh hùng cách mạng, phần lớn là Trần Kinh đọc được trên sách vở, chính thức gặp mặt thì chưa từng, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc này.

Đinh đinh

Tin nhắn di động!

Trần Kinh lấy điện thoại ra, một đoạn tin nhắn ngắn, nội dung là:
- Điều chỉnh nhân sự quan trọng trung ương, bổ nhiệm đồng chí Sa Minh Đức đảm nhiệm ủy viên tỉnh ủy Tô Bắc, ủy viên thường vụ, bí thư, không đảm nhận chức vụ bí thư, ủy viên thường vụ, ủy viên tỉnh ủy Sở Giang nữa…

Trần Kinh đột nhiên giật mình, dựng thẳng người lên, đầu thiếu chút nữa đụng phải trần xe.

Tin tức này thật làm cho người ta giật mình, Sa Minh Đức bị điều khỏi tỉnh Sở Giang?

Vì sao? Vì sao lúc này lại xuất hiện điều động như vậy?

Trần Kinh cảm thấy đầu óc có chút rối loạn, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.