Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 40-3: Nỗi đau




Phạm Giang cơ bản mỗi năm đều gọi điện thoại cho Trần Kinh, nhất định phải kéo hắn đi họp lớp.

Bốn năm học đại học đẹp nhất, đáng nhớ nhất, ở trường không chỉ học được kiến thức, mà còn kết giao được rất nhiều bạn bè đến từ khắp nơi.

Trần Kinh tốt nghiệp đại học sư phạm, là bạn cùng lớp với Phạm Giang, trong trí nhớ của hắn, trong bốn năm đại học quan hệ giữa hắn và Phạm Giang rất thân, với những người khác thì đều hời hợt, cho nên sau khi tốt nghiệp, hắn và các bạn học khác cũng không thường xuyên liên lạc.

Tính cách của Phạm Giang và Trần Kinh không giống nhau.

Phạm Giang thích nghiên cứu mạng lưới giao tiếp học, từ sau khi tốt nghiệp, đối với hội bạn học, hội đồng hương đều rất nhiệt tình.

Cậu ta thường xuyên tổ chức gặp gỡ sinh viên trường sư phạm, đến Đức Cao lại tổ chức cái gì mà hội đồng hương Sở Thành ở Đức Cao, không thể không nói, ở những lĩnh vực này, cậu ta bỏ ra rất nhiều công sức.

Nhưng theo Trần Kinh thấy, những cuộc vui này đa số đều là giả.

Tục ngữ nói rất hay, vật phân theo loài, người phân theo đàn.

Một đám hội đồng học hoặc hội đồng hương, mọi người đều chơi vui vẻ, làm cho có không khí, luôn phải có sức sống, nói toạc ra là quậy phá.

Thân phận không tương đương, chơi đi chơi lại, cuối cùng cũng chẳng làm được trò trống gì, trong lòng mọi người đề có khúc mắc, hội đồng hương với đồng học cái gì chứ, có ý nghĩa gì không?

Trần Kinh nhìn thấu mấy việc này, cho nên hắn cũng không quan tâm lắm đến những việc tụ tập tương tự như thế này.

Quan hệ giữa người với người đối với chốn quan trường mà nói vô cùng quan trọng, đồng hương, thân tình, tình đồng học trong chốn quan trường đều rất quan trọng.

Nhưng những cái gọi là quan hệ, tiền đề đều là có thể sử dụng lẫn nhau, nếu không có cái tiền đề này, đồng hương, tình thân, đồng học gì đó cũng chỉ là phù du, không có giá trị gì hết.

Trước đây rất nhiều lần Trần Kinh tìm đủ lý do để từ chối.

Nhưng hôm nay thì không thể từ chối được, Phạm Giang nhất định kéo hắn đi, Trần Kinh cũng bất đắc dĩ, chỉ còn cách đi theo cậu ta “Phiếm giang xuân”.

Trần Kinh tốt nghiệp được bảy năm rồi, sáu bảy năm không gặp, một đám bạn học cũ dần dần bắt đầu có khoảng cách.

Sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm, một số người gia đình có quan hệ tốt, có cửa vững chắc, liền vào dạy ở trường điểm, hoặc được điều vào doanh nghiệp thậm chí là đơn vị hành chính, điều kiện đương nhiên sẽ tốt, ngày tháng trôi qua êm đẹp. Nhưng có một số người sắp xếp không tốt, vào dạy ở những trường cấp thấp, một số người vào doanh nghiệp, doanh nghiệp phá sản, điều kiện bây giờ hơi kém một chút.

Đương nhiên còn có một vài người có điều kiện đi du học, phát triển ở nước ngoài mấy năm, quay về liền biến thành hải quy, giá trị bản thân nâng cao, không thể so với trước đây.

Phạm Giang ở đây như cá gặp nước, đi đến nơi nào cũng có thể nói chuyện với người ta vài câu.

Mà Trần Kinh thì lại rất khiêm tốn, chỉ chào hỏi những người quen, không lộ ra một chút gì đó, vô cùng khiêm tốn, nội liễm.

-Trần Kinh, có nhận ra tôi không? Bây giờ cậu phát tài ở chốn nào rồi?

Trần Kinh cảm thấy bả vai của mình bị vỗ một cái, quay đầu lại nhìn, bên cạnh mình là một người con gái dáng cao cao gầy gầy, cười tươi như hoa.

Người con gái đó rất quyến rũ, dáng người có đường cong, đặc biệt là bộ ngực, rất đầy đặn, nghiễm nhiên rất có sức sống.

Cô có làn da bánh mật, khi cười để lộ hàm răng trắng sáng, làm cho người ta cảm thấy rất phóng khoáng mạnh bạo.

Trần Kinh ngẩn người, cười nói:
-Lý Hiểu Yến. Tôi đâu có phát tài? Tôi lại nghe nói cậu mới giỏi, lấy được ông chủ, bây giờ phát đạt rồi!

Lý Hiểu Yến trước đây là tài nữ nổi danh trường sư phạm.

Ở khóa Trần Kinh năm đó, Trần Kinh và Phạm Giang, sau đó là Lý Hiểu Yến, ba người đều là những cây bút cứng rắn.

Trong ba người này, tính cách Trần Kinh là nội tâm nhất, khiêm tốn nhất, cho nên mặc dù hắn viết văn tốt nhất, cán bút cứng nhất, nhưng mọi người lại thường không thấy được tiền đồ của hắn.

Còn Phạm Giang thì thích giao tiếp, nói theo cách của các bạn cùng học, cậu ta nịnh nọt rất lành nghề, mọi người đểu nghĩ cậu ta thích hợp làm quan.

Về phần Lý Hiểu Yến, tính cách hào phóng mạnh bạo, là nhân vật nổi đình nổi đám trong hội sinh viên trường năm đó.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Hiểu Yến hình như vào một doanh nghiệp tư nhân rất nổi tiếng, sau đó lại thuận lợi gả cho con trai của ông chủ doanh nghiệp tư nhân, nghe nói làm ăn rất tốt.

Trần Kinh và Lý Hiểu Yến khi còn đi học tiếp xúc không nhiều, nhưng vì ba người đều có sở trường viết văn, nên mức độ thân quen lẫn nhau rất cao.

Quan hệ giữa Trần Kinh và Phạm Giang rất tốt, Phạm Giang có một thời gian khổ sở theo đuổi Lý Hiểu Yến, lúc đó Trần Kinh bỏ công sức giúp Phạm Giang viết một bức thư tình, làm xôn xao dư luận. Sau đó Phạm Giang không chịu được áp lực, bèn nói bức thư tình đó là do Trần Kinh viết hộ, Trần Kinh cũng bị lôi vào chuyện này.

Nhân viên phục vụ đem đến cho Trần Kinh mộ ly cocktail, Lý Hiểu Yến ngồi đối diện với Trần Kinh, mắt híp lại, nói:
-Cũng không thay đổi gì, vẫn phong độ như ngày nào!

Trần Kinh hơi đỏ mặt.

Nếu nói tốt nghiệp đại học xong thay đổi nhiều, Trần Kinh cho rằng mình thay đổi nhiều nhất.

Năm đó lúc vào đại học, hắn có ba cái gậy cũng không đánh nổi rắm, sau khi tốt nghiệp, hắn trải qua bao nhiêu thăng trầm, sớm đã biến thành người khác so với trước kia rồi.

Trần Kinh và Lý Hiểu Yến nói chuyện, rất nhanh liền có người đến góp vui.

-Lý tổng, sao lại trốn ở đây. Chúng tôi tìm cậu để uống rượu mà tìm không thấy!
Hai thanh niên phong độ lịch lãm bưng ly rượu đến cười híp mắt nói.

Lý Hiểu Yến đứng dậy chỉ Trần Kinh nói:
-Bùi Lão Thất, Phùng Lỗi, Trần Kinh các cậu còn nhớ chứ! Tài tử của đại học sư phạm chúng ta!

Bùi Lão Thất tên thật là Bùi Quang, anh ta cùng với Phùng Lỗi và Trần Kinh là bạn học, nhưng Trần Kinh khi còn đi học thì không thích hai người này.

Hai người này cả ngày lăn lộn trong hội sinh viên, cực kỳ ham quyền chức.

Trong đầu lúc nào cũng nghĩ làm thế nào để nịnh nọt các giáo sư phụ đạo và lãnh đạo trong khoa, sinh viên thật thà như Trần Kinh, bọn họ căn bản nhìn không vừa mắt, thường thì những học sinh như vậy, ở trong trường đại học đều là kẻ địch của mọi người, hiếm khi có người thích bọn họ.

Hiện tại nghe nói Bùi Quang và Phùng Lỗi đã làm ông chủ, Bùi Quang làm một thương hiệu trà, Phùng Lỗi lập một công ty thương mại quà tặng, hai người đều làm ăn rất tốt.

Nghe Phạm Giang nói lần trước bọn họ họp đồng học, Bùi Quang và Phùng Lỗi lúc đó hứng lên, tất cả chi phí đều do họ thanh toán.

Nhưng bọn họ vừa mới gặp phải Lý Hiểu Yến, Lý Hiểu Yến một mình thanh toán hết, mấy người đều đang khoe của.

Qua nhắc nhở của Lý Hiểu Yến, Bùi Quang và Phùng Lỗi dường như mới nhìn đến Trần Kinh, đồng thời chào hỏi Trần Kinh.

Trần Kinh cười nhạt, gật đầu coi như là chào hỏi.

Hắn cầm ly rượu lên, nói với Lý Hiểu Yến:
-Lý tổng, các cậu cứ nói chuyện đi, tôi đi vòng quanh một chút, ôn lại chuyện cũ với các bạn khác!

-Trần Kinh…
Lý Hiểu Yến đang định gọi Trần Kinh thì hắn đã lẫn vào đám đông rồi.

Cô ta xinh đẹp tuyệt trần, quay về phía hai người kia nói:
-Bùi Lão Thất, nhìn thấy chưa, các bạn học cũ thay đổi rất nhiều. Trần đại tài tử của chúng ta thay đổi lớn à nha!

Bùi Quang lắc lắc ly rượu trên tay, nói:
-Mỹ nữ yêu tài tử, không phải là Lý tổng xuân tình bùng nổ đấy chứ?

Lý Hiểu Yến đỏ mặt, phun một ngụm vào Bùi Quang, nói:
-Cậu ăn nói luyên tha luyên thuyên!

Phùng Lỗi chen vào nói:
-Tài tử cách chúng ta rất xa, chúng ta là tục nhân, bọn mọt sách thấy chúng ta rất chướng mắt, Trần Kinh không phải là mọt sách sao!

Bùi Quang thu lại nụ cười trên mặt, nói:
-Tôi lại nghe nói cậu ta làm chính trị, nghe nói mới đi làm đã đắc tội lãnh đạo, bị điều đến nơi xa xôi hẻo lánh, nếu không tại sao bao nhiêu năm chúng ta không gặp?

Trần Kinh không hề nghe được ba người đó nói về mình, hắn cầm ly rượu xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng gặp người quen thì tiến lên chào hỏi.

Đa số các tình huống, đối phương cũng sẽ mỉm cười, thậm chí còn ôm một cái.

Mọi người đều là bạn học đại học, tình cảm này rất hồn nhiên, rất ít phù hoa, thế lợi, so với giao tiếp bình thường thì chân thành hơn nhiều.

Trong lòng Trần Kinh đột nhiên có cảm giác lâu ngày không gặp, quen thuộc và ấm áp.

Hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân về mặt tư tưởng càng ngày càng thế tục. Phạm Giang bảo hắn đến tham gia, hắn nhiều lần liên tiếp không tới, chính là vì tư tưởng thế tục quấy phá trong đầu.

Đợi đến khi thực sự ở trong trường hợp đó, hắn phát hiện vẫn có thể cảm thấy một chút, bản thân mình có,hiện tại đã mất hết thanh xuân rồi.

Bảy năm rồi, Trần Kinh không cảm nhận được thay đổi trong tư tưởng.

Đa số các bạn học đều không có những sự tích oanh oanh liệt liệt, cơ bản đều tuân theo quy luật vốn có, đời người quy củ theo quỹ đạo tiến lên phía trước.

Đi làm, nhận tiền lương, sau đó tìm một người vợ hoặc chồng môn đăng hộ đối.

Tiếp theo chính là dùng số tiền ít ỏi để mua nhà, trở thành nô lệ, sau đó dùng thời gian còn lại để tiết kiệm nuôi con, cung cấp nhà, sống qua ngày.

Tuổi trẻ điên cuồng, chí lớn, sau khi vấp phải áp lực hiện thực cuộc sống và những cái bất đắc dĩ, mọi người đều có thói quen là khuất phục, mỗi ngày đều đắm chìm trong tính toán lo toan cơm áo gạo tiền, dần dần mất đi thanh xuân, biến thành thế tục và bình thường.

Đây cơ bản được coi là trạng thái bình thường của các bạn học hiện tại.

Trần Kinh nói chuyện với mọi người một lúc, dần dần cảm thấy, mình và những người xung quanh có chút không hợp nhau.

Các bạn nữ trong lớp có hơn một nửa đã lấy chồng, túm năm tụm ba ở một chỗ thảo luận chuyện đánh bài, nuôi con, đối phó bố mẹ chồng.

Còn các bạn nam thì hiện tại đang ở thời điểm có áp lực lớn nhất, ngoài thảo luận đãi ngộ công việc, trong đầu nghĩ làm thế nào để tìm ra đường phát tài, sau đó giải quyết các áp lực mà cuộc sống đem lại.

Cho nên đủ các màu sắc, còn có vận khí đánh bài thắng thua như thế nào, ngoài ra có mấy người nhiều tiền nhàn rỗi còn nói đến cổ phiếu, kỳ hạn giao hàng, hoặc là quỹ.

Trần Kinh cơ bản rất khó xen vào.

Nhưng nghĩ lại, đây không phải là một loại thư giãn và trải nghiệm cuộc sống sao?

Trần Kinh bỗng nhiên ý thức được, trên thế giới này, đa số cuộc sống của người dân đều thể hiện trong căn phòng này, trên những đám người này, còn như mình, cả ngày cứ nghĩ đại sự, đại cục, lại còn những thứ cứ làm đi làm lại như quốc kế dân sinh, đều khác biệt rất nhiều so với cuộc sống của một người bình thường.

Trần Kinh ý thức được, bản thân sống lâu dài trong thế giới như vậy, thậm chí có chút thoát ly với cuộc sống của người bình thường.

Không thể không nói, đây có thể là dấu hiệu nguy hiểm, dù sao, hắn mới chỉ là cán bộ cấp phòng, đợi một thời gian, nếu tiếp tục được cất nhắc, thoát ly quần chúng nhanh quá, e rằng là một tai họa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.