Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 40: Nhớ anh cũng không đến mức như thế




Trần Kinh ở Lễ Hà ba ngày, lúc rời khỏi Lễ Hà, sau xe chất đầy quà của các đơn vị đem tới.

Trần Kinh có từ chối cũng không được, mà mang đi cũng chẳng xong, cuối cùng vẫn là người tặng quà nghĩ ra cách, Mông Hổ điều một xe đến, trực tiếp mang những thứ này về Sở Thành.

Bây giờ phong trào tặng quà rất nổi, đến cả Phạm Triết con trai của Từ Liên Khâm, bây giờ đang làm cục trưởng cục lâm nghiệp cũng không ngoại lệ, cậu ta không biết từ đâu mà có được mấy cây sâm có tuổi, bỏ vào hai cái hộp chất đằng sau xe Trần Kinh, rồi quay đầu đi luôn.

Sau này cậu ta gọi điện cho Trần Kinh nói, cậu ta không giỏi ăn nói, việc tặng quà trước đây chưa từng làm bao giờ.

Nhưng món quà tặng Trần Kinh, cậu ta cam tâm tình nguyện tặng, cậu ta coi Trần Kinh là thầy, là người dẫn đường, thật lòng kính trọng Trần Kinh.

Từ Lễ Hà đến Lâm Hà, bí thư huyện ủy Lễ Hà Đàm Dương mấy ngày nay gọi điện đến mức điện thoại sắp hỏng rồi.

Anh ta và Trần Kinh là chỗ quen biết cũ, trong lòng anh ta nghĩ Trần Kinh sẽ đến Lâm Hà đầu tiên, Trần Kinh ở Lễ Hà ba ngày, anh ta sốt ruột đến mức bốc hỏa. Sau khi gặp được Trần Kinh, anh ta nói đùa:

-Bí thư Trần, tôi nói anh nghe, ba huyện phía bắc chúng tôi, Lâm Hà là vùng nghèo nhất, là vùng cần sự quan tâm của lãnh đạo nhất. Anh có thể ở Lễ Hà ba ngày, đến chỗ chúng tôi ít nhất phải một tuần. Không phải tôi nói điêu, trước mắt anh muốn điều tra nghiên cứu, Lâm Hà là nơi tốt nhất.

Tôi thường nói với các đồng nghiệp trong cơ quan, vấn đề của Lâm Hà được giải quyết thì vấn đề của Sở Giang cũng đều được giải quyết!

Đàm Dương là cán bộ có ảnh hưởng quan trọng ở thành Đức Cao, anh ta là một trong những cán bộ được cử ra nước ngoài đào tạo, trong ban tổ chức tỉnh ủy anh ta ở trong danh sách cán bộ trẻ bồi dưỡng trọng điểm.

Lúc trước Trần Kinh chuẩn bị tới Lâm Hà không thành, Ngũ Đại Minh hạ quyết tâm để cho Đàm Dương chấm dứt việc học trở về, sau đó sắp xếp anh ta vào Lâm Hà.

Sau khi Đàm Dương đến Lâm Hà, kết hợp đặc điểm của Lâm Hà, chủ yếu làm hai việc chính, việc thứ nhất là tu sửa công trình thủy lợi, cố gắng hết sức giải quyết vấn đề lũ lụt ở Lâm Hà.

Một việc khác chính là cải tạo ngành chăn nuôi lại từ đầu, thông qua sự hỗ trợ của chính phủ và ngân hàng. Chính sách nghiêng về các phương thức như xây dựng quy mô hợp tác xã, khuyến khích người dân đầu tư ngành chăn nuôi, hạ quyết tâm lớn giải quyết vấn đề tăng thu nhập và tăng sản lượng cho nông dân.

Bằng sự dốc lòng xây dựng đất nước của Đàm Dương, kinh tế Lâm Hà đạt được bước phát triển nhảy vọt, mặc dù quy mô kinh tế của nó so với Lễ Hà và Tu Mai vẫn tương đối lạc hậu, nhưng biên độ tiến bộ tương đối lớn, xếp ở top đầu trên toàn Đức Cao.

Hơn nữa bước tiếp theo, Đàm Dương dự định tăng vốn đầu tư của chính phủ, xây dựng nhiều mạng lưới giao thông, đầu tư xây mới thêm nhiều đường cao tốc và đường sắt.

Dự tính xây dựng bến tàu hỏa vận chuyển hàng hóa lớn nhất khu phía bắc Sở Giang.

Đàm Dương còn đề nghị muốn học tập các huyện khác, phải nghĩ cách dựa trên tài nguyên hiện có của huyện, phải dựa vào ưu thế của huyện, làm kinh tế tài nguyên, kinh tế đặc sắc!

Khi Trần Kinh đến Lâm Hà, quy mô đón tiếp của Đàm Dương hoàn toàn ngược lại quy mô đón tiếp của Lễ Hà.

Đàm Dương bắt tay Trần Kinh, nói:
-Trưởng phòng Trần, vốn dĩ vị trí của tôi hiện nay là do anh đảm nhiệm, hiện tại tôi làm ở vị trí này lâu như vậy, làm một số việc, cũng được coi là có chút thành tích. Chút thành tích này trước mặt người khác dám khoe ra, nhưng trước mặt anh thì không dám.

Anh ta thở dài một hơi nói:
-Lão Trần, Lâm Hà lạc hậu, tôi rất xấu hổ!

Trần Kinh bắt tay anh ta, nói:
-Lão Đàm anh đừng yêu cầu bản thân cao quá, Lâm Hà phát triển rất tốt, thành tích quá rõ ràng, theo xu thế như thế này, triển vọng không thể lường trước được!

Đàm Dương lắc đầu nói:
-Lão Trần, anh đừng nói những lời tốt đẹp như vậy, trong lòng tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Chúng ta phải phát triển nhảy vọt, cách cải là mấu chốt, cải tạo là trọng điểm. Tôi cho rằng cải cách nhân tài, cải cách chế độ cán bộ, lần này bằng bất cứ giá nào tôi nhất định cương quyết trong lĩnh vực cải cách nhân sự, công việc này không thể thiếu sự ủng hộ của anh được!

Trần Kinh cười nói:
-Lão Đàm, anh yên tâm, tôi nhất định ủng hộ, nhất định ủng hộ!

Đàm Dương và Trần Kinh trao đổi rất nhiều. Cuối cùng, Đàm Dương nói:
-Trần Kinh, về cải cách chúng ta đều rất hứng thú, nhưng yêu cầu của tôi là hoạt động của chúng ta phải tốt hơn, phải triệt để hơn Lễ Hà. Lần trước Lễ Hà tổ chức bầu cử, tôi cho rằng nhân tố con người vẫn rất nhiều, sau khi sự việc kết thúc có rất nhiều tranh cãi!

Trần Kinh nhíu mày, uống một ngụm nước.

Nói thật, về việc cải cách cán bộ Trần Kinh đau đầu nhất chính là việc này.

Cải cách tổ chức, cải cách cán bộ vấn đề lớn nhất chính là tranh cãi sau khi sự việc kết thúc, mấy lần thử nghiệm đều gặp phải tình uống như vậy.

Lần đầu tiên cục văn hóa Sở Thành cũng đã xuất hiện vấn đề kiểu này, sau đó còn nghiêm túc điều tra xét xử vài người. Lần này ở Lễ Hà, mặc dù nhìn chung là thành công, nhưng tranh cãi phía sau vẫn rất nhiều, hơn nữa có xu thế ngày càng nghiêm trọng.

Lần này tranh cãi nhiều nhất chính là tuyển chọn vấn đáp và diễn thuyết.

Vốn dĩ dựa theo thành tích cuộc thi và thứ tự tuyển chọn, lần này người được chọn làm phó chủ tịch huyện Phương Tiệm Hồng không phải là người xếp thứ nhất, thứ tự của Mông Hổ đều cao hơn Phương Tiệm Hồng.

Nhưng vấn đề là ở chỗ diễn thuyết và vấn đáp, lúc Mông Hổ diễn thuyết, nói cái gì mà anh ta cần cù chịu khó, làm việc thành thật, mỗi bước tiến đều là dùng thành tích để nói.

Lại còn nói mình làm việc cho đảng mấy chục năm, từ những việc như không làm việc mờ ám tặng quà, cho đến nay, ban tổ chức thành ủy làm việc ở đâu, cửa mở ra hướng nào anh ta đều không biết.

Bài diễn thuyết này của anh ta nghe nói lúc đó có một vị lãnh đạo nào đó không hài lòng, cho rằng Mông Hổ kiêu ngạo quá, nói năng không biết cân nhắc nặng nhẹ.

Mông Hổ nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta được đề bạt là thanh bạch, còn những người khác thì đều là hối lộ, tặng quà tạo mối quan hệ mới được lên chức?

Cho nên ở vòng vấn đáp, điểm của Mông Hổ rất thấp, ngoài ra có mấy môn thi thành tích rất tốt, cũng chỉ vì diễn thuyết và vấn đáp có vấn đề, cuối cùng Phương Tiệm Hồng bộc lộ tài năng, mới được bầu thành phó chủ tịch huyện Lễ Hà.

Bầu chọn công khai như vậy, luôn có người trong lòng không phục, không hài lòng, phó chủ tịch huyện được chọn không thể thuyết phục quần chúng, có người nhất định sẽ nói luyên thuyên, nói đi nói lại, sẽ xuất hiện vô số nghi ngờ, tạo nên những ảnh hưởng không tốt.

Thu hoạch lớn nhất của lần xuống điều tra này của Trần Kinh chính là điểm này.

Vì chuyện của Mông Hổ, khi Trần Kinh diện kiến ban thưởng ủy Lễ Hà đã bày tỏ thái độ, rõ ràng phê bình bài phát biểu của Mông Hổ trình độ thấp.

Cán bộ bây giờ, trong thời đại tin tức, trong đó năng lực quan trọng chính là năng lực giao tiếp, Mông Hổ đã được ban tổ chức xác định là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm, đến việc ban tổ chức làm việc ở đâu mà cũng không biết,cán bộ như vậy chính là cán bộ nhắm mắt làm liều, sao có thể thích ứng được xã hội hiện tại, thích ứng được yêu cầu của đảng đối với cán bộ.

Còn nữa, Trần Kinh phê bình một số cán bộ chí khí không đủ lớn, rõ ràng bản thân tuyển chọn thất bại, không được đảng viên quần chúng và lãnh đạo công nhận, không tự xem lại bản thân mình, lại thích bới móc người khác, thích giải quyết theo cách công bằng công chính, một số người còn đồn đại bậy bạ, truyền tin tức một cách vô trách nhiệm, đối với những người như vậy, tổ chức nhất định phải tăng cường giáo dục.

Hôm nay Trần Kinh đến Lễ Hà, lần đầu tiên tiếp xúc với Đàm Dương, Đàm Dương liền chủ động đưa ra vấn đề này, bày tỏ rõ ràng, Lâm Hà bọn họ trong việc cải cách phải tránh những vấn đề này.

Không thể nghi ngờ, đề xuất của anh ta đã gãi đúng chỗ ngứa của Trần Kinh, làm tăng hứng thú của Trần Kinh đối với Lễ Hà.

Trần Kinh lập tức nói với Đàm Dương:
-Lão Đàm, tôi biết anh có chút ý tưởng, thế nào? Lần này anh đến đã có chuẩn bị trước!

Đàm Dương cười ha ha nói:
-Trưởng phòng Trần, ý anh là gì? Tôi là chủ, anh là khách, có nói thì cũng chỉ có thể nói nghiêm túc tiếp đãi, không thể nói là đến có chuẩn bị trước được!

Đàm Dương nói như vậy, Trần Kinh và anh ta liếc nhìn nhau, cùng lúc cười phá lên.

Sau khi Trần Kinh tiếp kiến ban thường ủy, hắn và Đàm Dương tiến hành hội đàm tại phòng họp ở khách sạn.

Trong cuộc hội đàm, Đàm Dương kể lại tỉ mỉ lần tuyển chọn cán bộ ở Lễ Hà cho Trần Kinh, anh ta đưa ra mấy vấn đề.

Vấn đề thứ nhất là vấn đề mâu thuẫn giữa cải cách tuyển chọn cán bộ và quản lý cán bộ phải giải quyết như thế nào?

Trong công tác tuyển chọn cán bộ ở Lễ Hà, nghiêm túc mà nói, sở dĩ có vấn đề là vì ý đồ của huyện ủy và ý đồ tuyển chọn không khớp với nhau.

Lúc đó ý đồ của huyện ủy là Phương Tiệm Hồng, nhưng ý sau khi tuyển chọn đối tượng lại không đúng, cuối cùng mới dẫn đến vố số sai lầm.

Trong quá trình trao đổi với Đàm Dương, Trần Kinh còn nghe được một chuyện mà trước đây không hề biết.

Chính là sau khi Mông Hồ diễn thuyết, thành ủy có lãnh đạo không hài lòng, Dich Minh Hoa liền lén lút gọi Mông Hổ đến nghiêm khắc giáo dục, bảo anh ta mất bò mới lo làm chuồng, phải đến thăm vị lãnh đạo kia, tiện thể giao lưu trao đối với lãnh đạo nhiều hơn.

Hành động lén lút này của Dịch Minh Hoa rất khéo léo.

Mông Hổ lúc diễn thuyết đã nói đến mức như vậy rồi, bây giờ bảo anh ta đem quà đến tặng, đây không phải là muốn anh ta tự tát vào mặt mình sao?

Còn nữa, vị lãnh đạo thảnh ủy đó vốn dĩ đã không hài lòng về anh ta, nếu Mông Hổ đem quà đến tặng, vậy không phải cố tình nói vị lãnh đạo đó tham ô sao? Mông Hổ rút cuộc là tặng quà hay châm chọc ông ta? Đây hoàn toàn là một phương pháp phản tác dụng.

Nhưng, Mông Hổ nếu như không tặng, Dịch Minh Hoa thân là bí thư huyện ủy yêu cầu anh ta làm như vậy, anh ta mà không nghe, thì chính là không hiểu chuyện đời, không biết đối nhân xử thế, cán bộ như vậy sao có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng, sao có thể phù hợp điều kiện cất nhắc?

Huống hồ, nếu Mông Hổ không làm việc này, Dịch Minh Hoa lại tận tâm tận nghĩa với anh ta như vậy, bởi vị Dịch Minh Hoa là bí thư, đã chỉ điểm cho Mông Hổ, Mông Hổ lại không làm theo, cuối cùng bị rớt tuyển, có thể trách ai được?

Thủ đoạn nhỏ này của Dịch Minh Hoa, khiến Mông Hổ khó xử, làm gì cũng không được, phút chốc rơi vào bế tắc.

Vỗn dĩ Trần Kinh không biết chuyện này, Mông Hổ cũng không nhắc chuyện này với Trần Kinh.

Trần Kinh qua lại với Dịch Minh Hoa cũng nhiều, biết Dịch Minh Hoa giỏi nhất là giở trò, Mông Hổ thẳng tính có lẽ vẫn chưa nhìn ra những đường quanh có lắt léo trong này, cuối cùng Mông Hổ không được chọn, quay đầu lại vẫn nợ Dịch Minh Hoa một ân tình chỉ điểm.

Hơn nữa phía Trần Kinh, Dịch Minh Hoa cũng dễ ăn nói, cho dù trong lòng Mông Hổ có bực tức, có bất mãn, cũng không thể nói Dịch Minh Hoa thế này thế kia, chỉ có thể nói trong ban tổ chức có chút không công bằng, quan hệ tốt đẹp giữa Trần Kinh và Dịch Minh Hoa hẳn là có thể duy trì, điều này có lẽ đã đúng như dự tính của Dịch Minh Hoa chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.