Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 30-1: Yêu là đầu tư chứng khoán không cần vốn




Nhắc tới Trần Kinh, Đường Kiếm Bình tâm trạng có vẻ lo lắng.

Thời gian gần đây, tin Đường Kiếm Bình bị tố giác gây sức ép sứt đầu mẻ trán.

Thư tố giác này Đường Kiếm Bình không xác định được là ai viết, nhưng nội dung trong thư có thể nói là động trời, từng chiêu không tách khỏi gáy ông tay, bí mật nhất của Đường Kiếm Bình đều được liệt kê ra từng điều trong phong thư này, điều này không thể không khiến Đường Kiếm Bình giật mình, đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Trong lòng Đường Kiếm Bình rõ ràng, phong thư này nhất định là có người đưa cho Sa Minh Đức, Sa Minh Đức biết chuyện này cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ chính là rốt cục có bao nhiêu người biết việc này.

Hơn nữa, điều Đường Kiếm Bình lo lắng nhất là, trong tay những người đó còn có chứng cứ gì của ông ta, ví dụ như ảnh chẳng hạn…

Đúng vài ngày trước, Đường Kiếm Bình chạm trán một lần với Phó trưởng ba tổ chức tỉnh ủy Lý Dật Phong. Sau khi hai người chạm trán, lúc nói tới vấn đề Hoành Châu, Lý Dật Phong bỗng nhiên báo cho Đường Kiếm Bình một tin.

Tin này rất kinh hoàng, chính là ban tổ chức tỉnh ủy nhận được một bức thư tố cáo thực danh liên quan tới một lãnh đạo quan trọng trong tỉnh ủy.

Phong thư tố cáo này có thể là trực tiếp bỏ vào thùng thư trưởng ban, cũng có thể là thông qua phòng giám sát cán bộ.

Đường Kiếm Bình ngồi yên nghe Lý Dật Phong nói, một lúc sau ông ta hỏi:
- Lão Lý, là thư tốt cáo kiểu gì? Làm sao anh biết có thư tố cáo như vậy, anh xem qua chưa?

Lý Dật Phong lắc lắc đầu nói:
- Tôi chưa xem qua nội dung bức thư, nhưng trong cuộc họp hội ý của chúng tôi, trưởng ban Mễ đã nhắc tới việc này. Ông ta nói bên trong tổ chức chúng ta có rất nhiều người phạm sai lầm, trong đó bao gồm cả lãnh đạo tỉnh ủy chúng ta.

Gần đây còn có một bức thư tố cáo rất khiến người ta kinh sợ. Điều này chứng tỏ cái gì? Nó chứng tỏ cán bộ trong Đảng chúng ta càng ngày càng bạo gan, làm việc càng ngày càng quá giới hạn…

Đường Kiếm Bình nhíu chặt mày. Lý Dật Phong nói:
- Trưởng ban thư kí à, anh không biết, hiện tại trọng tâm của ban tổ chức chúng ta hiện tại đang nghiêng, một phòng giám sát cán bộ đã phát triển tới hơn 60 người, thành phòng lớn nhất cả ban rồi.

Quyền lợi của bọn họ cũng kinh người, phạm vi cán bộ điều tra thậm chí lên tới cả cấp giám đốc sở.

Thậm chí tôi nghi ngờ tố cao liên quan tới lãnh đạo quan trọn của tỉnh mà trưởng ban Mễ nói cũng là qua phòng giám sát cán bộ không chừng, hoặc nói họ rõ tình hình…

Đường Kiếm Bình nghe Lý Dật Phong nói như vậy, trong lòng giật mình, sau khi trở về liền trầm tư suy nghĩ một kế sách.

Kế sách của ông ta rất đơn giản, lúc sáng ông ta đi làm, cố ý sắp sai nhật trình của Uông Minh Phong.

Sau đó ông ta nhanh chóng nắm lấy nhật trình chính xác của Uông Minh Phong.

Chính tại phòng thư ký Uông Minh Phong, lúc hai người nói chuyện, ông ta đột nhiên nói vào một câu:
- Minh Phong à, Trần Kinh người thanh niên này rất giỏi, anh dùng rất hay.

Uông Minh Phong lúc ấy trắng bệch, kinh ngạc một lúc lâu, sau đó nói:
- Trần Kinh là cán bộ phòng tổ chức, tôi đương nhiên không chỉ huy được, tôi quen cậu ta, người một tay Ngũ Đại Minh nâng đỡ mà…

Đường Kiếm Bình rất nhanh liền mượn mấy lời này che dấu, nhưng trong lòng lại thu hết biểu hiện của Uông Minh Phong vào lòng.

Đường Kiếm Bình là là “ bất đảo ông”, có thể dùng danh hiệu ba chữ kia để chỉ, đặc điểm lớn nhất chính là am hiểu sắc mặt và lời nói người khác.

Trên thế giới này, người có thể che đậy được tâm tư của mình dưới cái nhìn dò xét của ông ta thì càng ít.

ở toàn bộ tỉnh Sở Giang, ông ta kính sợ hai người, một là Sa Minh Đức, người kia là Lộ Trọng Cường, cũng chỉ có hai người kia ông ta có chút nhìn không thấu, người khác ông ta đều nhìn ra rõ ràng.

Uông Minh Phong là người nổi bật trong thế hệ mới, nhưng trước mặt tên cáo già như Đường Kiếm Bình, ông ấy vẫn kém một chút.

Huống chi Đường Kiếm Bình có chuẩn bị, Uông Minh Phong một khi một khi bị dò xét tất sẽ xảy ra sơ hở.

Mà sự vạch trần như vậy khiến Đường Kiếm Bình tìm được lỗ hổng của vấn đề.

Đường Kiếm Bình rõ ràng, nếu là Mễ Tiềm nhận được thư tố cáo, ông ta không thể lại chia sẻ với Sa Minh Đức. Ông ta càng không thể coi thư này là một tấm bài mang tới chỗ Sa Minh Đức.

Nếu không có khả năng như vậy, Đường Kiếm Bình liền chỉ có thể cả gan đoán Trần Kinh là người biết chuyện, do hắn làm, hoặc việc này do hắn nói với Uông Minh Phong.

Sau đó Uông Minh Phong lại báo việc này lên, cuối cùng khiến Sa Minh Đức giữ cái này để cảnh cáo nghiêm khắc mình.

Hiện tại, sự thật chứng minh phán đoán của Đường Kiếm Bình rất đáng tin cậy, cũng bởi vậy, Trần Kinh này, thậm chí cả tên này đều khiến ông cảm thấy rất khó chịu.

Đường Kiếm Bình dặn dò Triệu Thiên Kim rất rõ ràng, lập tức trở về Hoành Châu, chủ động báo cáo vấn đề Hoành Châu cho Trần Kinh biết.

Triệu Thiên Kim ngạc nhiên nói với Đường Kiếm Bình:
- Trưởng ban thư ký, cái này… làm thế này không phải tự vạch chuyện xấu của mình à? Bộ máy chúng ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, nếu tôi làm như vậy, chẳng phải là…

Đường Kiếm Bình mặt nhăn nhíu mày có chút không kiên nhẫn nói:
- Lão Triệu, tôi thấy anh hơi cổ hủ đấy!

Ông dừng một chút, nói:
- Anh thử suy nghĩ cẩn thận xem, cục diện hiện nay đã đến mức nào rồi! Lúc này tỉnh ủy hạ quyết tâm rất lớn, anh gánh được cục diện không? Anh phải hiểu, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, mấy câu đó nhiều lúc đối với nhân vật số một đảng chính mà nói, đối với anh mà nói, sớm khai báo rõ ràng vấn đề chút nào sẽ càng có lợi lúc đó!

Đường Kiếm Bình thở dài nói:
- Hơn nữa, anh không đứng ra khai báo rõ vấn đề, người khác sẽ lập tức đứng ra, đến lúc đó…

Đường Kiếm Bình nói nửa câu, nửa câu còn lại ông không nói nữa.

Trong lòng ông rõ, có những câu chỉ có thể có chừng có mực, đây là phong cách nhất quán của ông.

Ông luôn biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của mình, nhưng cấp dưới lại cảm thấy Trưởng ban thư ký đang thử sức hiểu biết của anh ta, cảm giác như vậy thường sẽ khiến cấp dưới cảm thấy mình với lãnh đạo là tri âm tri kỷ.

Triệu Thiên Kim làm vẻ giật mình, lập tức ghi nhớ câu nói của Đường Kiếm Bình vào đầu!

Đường Kiếm Bình nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, nhưng trong lòng thì hết sức hiu quạnh.

Triệu Thiên Kim khiến ông rất thất vọng, ở Hoành Châu lăn lộn bao năm như vậy mà lại chẳng chút tiến bộ, thật sự là có chút bất đắc dĩ.

Cho dù Triệu Thiên Kim có chút tiến bộ thì Đường Kiếm Bình sẽ thấy có thể vật tay một phen.

Nhưng hiện tại thì sao chứ?

Đường Kiếm Bình cứ suy nghĩ mãi nhưng vẫn không đủ dũng khí để buông tay đánh cược một lần. Không dám buông tay đánh cược một lần, vậy phải thuận nước đẩy thuyền, vấn về của Hoành Châu nhanh chóng bước lên quỹ đạo của Sa Minh Đức, chỉ có dựa vào Sa Minh Đức, để vấn đề Hoành Châu được giải quyết thì nguy cơ tạm thời cũng sẽ được hóa giải.

Đương nhiên, phải làm đến mức này, cái giá phải trả cao nhất chính là Triệu Thiên Kim. Lần này Triệu Thiên Kim muốn tiến bộ, ắt hẳn khó càng thêm khó, nếu đợi đến cơ hội lần sau, không biết là đến bao giờ!



Hoành Châu, Bí thư thành ủy Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch chậm rãi gác máy, nụ cười trên mặt dần tan đi, vẻ mặt chợt trở nên xanh mét.

Gã vừa mói gọi điện cho Trần Kinh, gã khéo léo bày tỏ với Trần Kinh, cách làm của Trần Kinh có chút quá khích, ảnh hưởng đến vấn đề của Hoành Châu, đối với toàn bộ đại cục đều rất bất lợi.

Hơn nữa, hiện tại không khí toàn thành phố Hoành Châu cũng không tốt, ai nấy đều cảm thấy bất an, lòng người dao động, Hoành Châu như vậy là một Hoành Châu rất nguy hiểm.

Trần Kinh cười ha ha với gã, toàn là chơi trò Thái Cực Quyền.

Sau khi đánh một bài Thái Cực Quyền, hắn chủ động bày tỏ ba điểm, điểm thứ nhất là Trần Kinh hắn đại diện cho Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, cách làm của hắn quán triệt đường lối suy nghĩ của lãnh đạo.

Điểm thứ hai, Trần Kinh bày tỏ, tổ công tác cần có một môi trường công tác tốt đẹp, môi trường như vậy không thể nào quá rời rạc, quá tùy tiện, đương nhiên, cũng không thể khiến người ta cảm thấy bất an, nói như vậy sẽ bất lợi cho toàn bộ công tác. Trần Kinh cho rằng cục diện hiện nay vẫn chưa đến mức khiến người người bất an.

Cuối cùng Trần Kinh bày tỏ, cái gọi là có người căng thẳng bất an, điều này chứng tỏ người đó có một số vấn đề, bắt đầu rục rịch rồi. Trong thời điểm như vậy, thị ủy Hoành Châu nên có vài hành động chú ý chặt chẽ, thật sự phối hợp với tổ công tác, để có thể làm rõ chân tướng sự việc.

Trần Kinh rất giỏi mồm mép, nhất là hùng biện, Tôn Thiên Thạch kia há mồm căn bản là nói không lại hắn.

Vốn Tôn Thiên Thạch gọi điện là có ý vấn tội, nhưng sau lại thành Trần Kinh thuyết phục gã, cuối cùng thậm chí khiến gã gần như bị thuyết phục, đây đúng là chuyện vớ vẩn.

Cúp máy, một lúc lâu sau Tôn Thiên Thạch lại bấm số điện thoại của Mễ Tiềm.

Lần này có thể nói là gã hết sức khuyên Mễ Tiềm, bảo Mễ Tiềm bất kể như thế nào không nên có hành vi quá khích, điều này có lợi với toàn bộ cục diện Hoành Châu.

Hơn nữa Mễ Tiềm cũng đưa ra vài ý kiến cá nhân của mình với hai vụ án nhân sự ở Hoành Châu gần đây, ông bày tỏ rõ ràng, bổ nhiệm nhân sự rất qua loa, không làm theo trình tự của Ban tổ chức cán bộ, nếu làm như vậy, tương lai sẽ lưu lại hậu hoạn vô tận.

Vì cú điện thoại này, Tôn Thiên Thạch suy nghĩ rất lâu, cho nên những gì gã nói,những quan điểm cần biểu đạt đều được nói rất lưu loát.

Nhưng điều gã không hề ngờ là, thái độ lần này của Mễ Tiềm rất cứng rắn, mạnh mẽ, tỏ vẻ Tôn Thiên Thạch có thể hiểu thông cũng câu sau không, nhưng chuyện Hoành Châu chắc chắn phải làm rõ ràng, ván đề Hoành Châu cần phải được giải quyết!

Hơn nữa Mễ Tiềm còn dùng thân phận bạn bè cảnh cáo Tôn Thiên Thạch, bảo Tôn Thiên Thạch tốt nhất là nhận rõ tình thế, nhìn rõ phương hướng, đừng nhìn nhầm đại cục, cuối cùng lại nuốt không trôi.

Kết thúc cuộc điện thoại với Mễ Tiềm, Tôn Thiên Thạch cả người như quả bóng hết hơi, ngồi uể oải trên ghế.

Cục diện hiện nay thậm chí gã có chút nhìn không rõ.

Trên tỉnh ủy, Bí thư Sa và Mễ Tiềm cùng có chung suy nghĩ rồi sao? Hai người người tung kẻ hứng, cho tới bây giờ chưa có ai ra mặt phản đối, điều này khiến cho người ta thấy hơi mơ hồ.

Điều khiến Tôn Thiên Thạch suy nghĩ mãi không có lời đáp là thái độ của Chủ tịch tỉnh Lộ Trọng Cường.

Ba ngày gần đây ngày nào Tôn Thiên Thạch cũng gọi điện cho Chủ tịch tỉnh Lộ báo cáo tình hình công tác của Hoành Châu, nhưng Lộ Trọng Cường chẳng thể hiện thái độ gì, hơn nữa dường như rất cam chịu đối với thế cục của Hoành Châu hiện nay, điều này khiến Tôn Thiên Thạch quả thực cảm thấy không thể tin vào mắt mình.

Vì sao tỉnh ủy lại mâu thuẫn đến như vậy, nhiều sóng ngầm đến như vậy mà lúc này lại đột ngột xuất hiện cục diện nhất trí.

Sa Minh Đức như hổ rình mồi với Hoành Châu sớm nhất, giờ thì các lãnh đạo tỉnh ủy đều thống nhất suy nghĩ rồi.

Thậm chí có vài lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy dường như có thái độ rất kiên định đối với Hoành Châu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.