Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 10: Dám phản tôi




Trần Kinh về nhà, trong nhà lại có khách đến thăm.

Hắn có chút giật mình, lần này khách đến là Ủy viên thường vụ Thành ủy Dung Châu, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Quách Vĩ Toàn.

Quách Vĩ Toàn đưa tới hai bao lớn đặc sản Dung Châu, ngoài ra còn đem theo sáu cây thuốc lá Trung Hoa, điều khiến Trần Kinh cảm thấy có chút không ngờ chính là, Quách Vĩ Toàn còn đem đến hai hộp Long Tỉnh cực phẩm.

Đặc sản và thuốc không đáng là gì, nhưng hai hộp Long Tỉnh Trần Kinh biết cái giá không phải rẻ.

- Sao thế? Chủ tịch thành phố Quách, anh muốn biến mấy lời đồn thành thật à? Anh nghĩ tôi nhận quà của Bí thư Tưởng nên mới thiên vị chuyện ở Trương Khê cho anh ta à?
Trần Kinh nói đùa Quách Vĩ Toàn.

Quách Vĩ Toàn ngẩn người, liên tục xua tay, nói:
- Trưởng phòng Trần, đúng là oan uổng mà! Tôi trước nay chưa từng nghĩ vậy, chuyện ở Trương Khê sự thật thế nào thì phải là thế ấy. Bí thư Tưởng làm việc rất trầm ổn, chuyện Trương Khê tôi cũng không nghĩ là anh ấy có trà trộn gì trong đó!

Còn lần này bộ máy thành phố Dung Châu điều chỉnh, Bí thư Tưởng có thể có được tổ chức tín nhiệm, tôi cũng tâm phục khẩu phục, so với Bí thư Tưởng, tôi cũng còn rất nhiều chỗ cần học hỏi!

Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
- Đúng rồi, Chủ tịch thành phố Quách, tôi nghe nói anh lấy danh nghĩa nhà nước làm một phòng làm việc ở tỉnh, chủ ý này do anh đề xuất à?

Quách Vĩ Toàn gật đầu nói:
- Chủ ý này là của tôi, Dung Châu chúng tôi rất lạc hậu, nhất là tin tức lạc hậu. Trước kia, tôi đã định làm văn phòng ở Bắc Kinh, nhưng sau đó tổng hợp các loại suy tính lại, chúng tôi thấy cứ đặt văn phòng ở Sở Thành là thiết thực hơn!

Anh ta dừng một chút, nói:
- Trưởng phòng Trần, anh xem, ngoại trừ Dung Châu, những thành phố cấp ba khác có thành phố nào không có văn phòng ở tỉnh thành chứ? Trước đây chúng ta không mấy coi trọng việc này, nhưng giờ chúng ta mới bắt đầu coi trọng!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười.

Chuyện lập văn phòng của Dung Châu ở Sở Thành, Trần Kinh cũng vừa mới nghe nói.

Văn phòng này được xây xong, có người đã càu nhàu, nói cán bộ Dung Châu muốn phát triển, mưu đồ phát triển. Đang bước đầu mưu đồ lập mối quan hệ, chạy cửa sau.

Rồi còn nói Quách Vĩ Toàn lần này đã rút được bài học, nêu ra ý định xây phòng làm việc, chính là lợi dụng sức mạnh của văn phòng để tạo mối quan hệ ở tỉnh thành, phát triển con đường làm quan của mình.

Không thể không nói cách nói này cũng có lý. Trong thể chế hiện hành, tất cả mọi người đều làm như vậy, Dung Châu làm như vậy cũng không thể nghi ngờ.

Chỉ có điều Trần Kinh vì những lời đồn nhảm lần trước giờ cũng bị dính vào chuyện bàn luận lần này, điều này khiến hắn cảm thấy có chút oan ức!

Trần Kinh và Quách Vĩ Toàn nói chuyện, hắn bỗng nhớ lần trước khi trao đổi ý kiến với Hứa Minh Đông, Hứa Minh Đông có nhắc đến chuyện điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, rất có thể sẽ rút dây động rừng.

Lời này lúc ấy Trần Kinh chưa lĩnh ngộ, nhưng hắn nhìn thấy Quách Vĩ Toàn, cũng nghĩ ra được một ít.

Có phải Quách Vĩ Toàn thất lợi ở Dung Châu, bèn nhắm đến lần điều chỉnh bộ máy Hoành Châu kế tiếp?

Về việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, kỳ thực cũng không triệt để, chỉ điều chỉnh Chủ tịch thành phố và Phó bí thư, những vị trí khác vẫn chưa động vào, dư luận lần này và trước đây hoàn toàn khác nhau. Đây có phải là câu khẳng định cuộc điều chỉnh Dung Châu lần này vẫn chưa kết thúc?

Những suy nghĩ này xoay vòng trong đầu Trần Kinh, trên mặt hắn vẫn không động thanh sắc.

Tiễn Quách Vĩ Toàn, Trần Kinh lập tức gọi điện cho Hứa Minh Đông. Điện toại vừa nhận, hắn đã hỏi:
- Tôi hỏi này lão Hứa, anh đang làm gì thế? Liên quan đế vấn đề Hoành Châu, tôi đã nhấn mạnh là phải giữ bí mật, các anh làm chuyện các anh, chúng tôi làm chuyện của chúng tôi, đừng có làm như vẻ chúng ta đang liên kết làm gì đó, giờ sao bên ngoài đã bắt đầu làm loạn lên rồi?

Hứa Minh Đông bị những lời nói của Trần Kinh làm cho mê muội, anh ta nói:
- Trưởng phòng Trần, chuyện này thực sự tôi không hề đồn bậy bạ. Hiện giờ bên chúng tôi vẫn giữ bí mật chuyện này, ngay cả mấy Phó cục trưởng tôi cũng chưa từng nói. Anh nghĩ xem, việc này trong Ban chưa tỏ rõ thái độ, sao tôi có thể đồn bậy bạ được?

Trần Kinh nói:
- Vậy anh giải thích xem, vì sao có một vài cán bộ chạy đến chỗ tôi?

- Cái gì? Có chuyện đó à. Anh nói là ai. Anh nói ra cái tên, tôi lập tức xử lý nghiêm túc.
Hứa Minh Đông nói.

Trần Kinh cười ha hả:
- Không cần tôi nói tên, tự anh đoán đi!

- Có phải bên Dung Châu không?
Hứa Minh Đông nói.

Trần Kinh thở ra một hơi, quả nhiên hắn đoán đúng, bộ máy Dung Châu điều chỉnh không hoàn toàn, lần này bộ máy Dung Châu và Định Châu điều chỉnh hẳn là có liên quan với nhau.

Trần Kinh cho Hứa Minh Đông đáp án mơ hồ, sau đó cúp máy.

Sau đó hắn lại gọi điện cho Vương Phượng Phi, hắn cười nói:
- Lão Vương, cái anh chàng thư ký lần trước anh đến, sao tôi thấy hai người đi với nhau, hình như cậu ta mới là lãnh đạo của anh, tôi nói có phải anh cố ý khiêm tốn không, hay là có mưu đồ gì khác!

Vương Phượng Phi nói:
- Trần Kinh, cậu đúng là biết ăn nói, dù là toàn nói linh tinh. Tôi nói cho cậu biết, nói chuyện phải tích đức một chút biết không? Cậu không biết là giờ tôi đã đến Dung Châu sao? Hiện tại tôi đã hành động triệt để rồi, đều nghe tổ chức sắp xếp, có gì mà không thích hợp chứ?

- Không, không! Tôi chỉ đùa thôi, tôi chỉ muốn hỏi thăm anh chút chuyện thôi!
Trần Kinh nói, hắn kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình gặp Tô Hoa Bình, hắn hỏi Vương Phượng Phi, liên quan đến mâu thuẫn giữa Lý Dật Phong và Tô Hoa Bình, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Vương Phượng Phi cười có chút cổ quái, nói:
- Cậu ấy à! Không ngờ cậu cũng nháo lên như vậy! Mấy chuyện này mà cậu cũng hỏi thăm à?

Trần Kinh mặc kệ Vương Phượng Phi có biết hay không, vẫn truy hỏi.

Không ngờ không hỏi thì không lo, hỏi rồi thì lại nháo lên.

Hóa ra nguyên nhân là do mối quan hệ mờ ám giữa Tô Hòa Bình và Chu Đình, Tô Hòa Bình đã rơi vào lưới tình của Chu Đình, dĩ nhiên là sẽ lạnh nhạt với vợ con.

Bà xã của Tô Hoa Bình nhỏ hơn lão mười tuổi, hiện đang công tác trong Hội liên hiệp Phụ nữ, sau lại được cho làm Phó bí thư Đoàn ủy một thành phố phía dưới.

Mới đầu, bà xã lão vì chuyện của Chu Đình mà cãi nhau, sau đó còn gây ra vài chuyện.

Nhưng Tô Hoa Bình quyết tâm đi với Chu Đình, hai người thành đôi uyên ương không thể chia lìa.

Cuối cùng vợ lão không còn cách nào khác, vì không muốn tan vỡ gia đình, ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của cả hai, nên chỉ đành chấp nhận việc này.

Nhưng là phụ nữ mà nói, ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, người đàn ông của minh thành khách trên giường của người phụ nữ khác, là vợ làm sao cô chịu được sự cô đơn và tịch mịch ấy chứ?

Không lâu sau, người phụ nữ này cũng tìm tình nhân, mà tình nhân này nghe nói lúc ấy là Lý Dật Phong, Bí thư thành ủy thành phố nào đó.

Đàn ông đều thế, mình có thể lăng nhăng bên ngoài, nhưng không thể chịu được việc vợ cho mình đội mũ xanh.

Tô Hoa Bình phát hiện chuyện này, giận tím mặt, đã cãi nhau kịch liệt với vợ, nhưng Lý Dật Phong lão không đụng vào được,hơn nữa hai người sao có thể vì chuyện này đánh nhau được? Thế chẳng phải sẽ thành chuyện cười của toàn bộ chính đàn Sở Giang sao?

Cho nên, Tô Hoa Bình chỉ có thể ngầm đối địch với Lý Dật Phong, hai người cứ thế trở thành kẻ thù lớn nhất của nhau!

Trần Kinh nghe xong, trong lòng có chút dở khóc dở cười, đây là loại chuyện gì thế này? Mấy chuyện ông ăn chả bà ăn nem này mà cũng có nữa.

Thông qua mấy chuyện hôm nay, Trần Kinh càng ngày càng ý thức được mình biết quá ít chuyện của Sở Thành, Sở Thành là một thành phố lớn, các mối quan hệ, lợi ích, mâu thuẫn rắc rối khó gỡ, mình không thể là người mù, kẻ điếc không biết chút chuyện gì được.

Cứ là người mù như vậy, giống như chuyện hôm nay, may là chỉ dính đến Cục văn hóa bên dưới, nếu như vấn đề lớn hơn một chút, thật sự muốn lật thuyền Lý Dật Phong chuyện này cũng quá khó rồi. Thiên hạ có bức tường nào mà không lọt gió, chuyện này cuối cùng quy về mình, đến lúc đó, người khác sẽ nhìn mình như thế nào?



Tập đoàn khách sạn Âu Lãng bỗng nhiên tuyên bố, rút đơn khởi tố Tập đoàn khách sạn Sở Giang, chuyện của hai Tập đoàn khách sạn lớn nhất Sở Giang đã ồn ào mấy tháng, cuối cùng lại dùng cách này để kết thúc ầm ĩ.

Không thể không nói, kết quả này ngoài dự liệu của rất nhiều người.

Dù sao, vấn đề mâu thuẫn giữa hai bên dưới tầm ngắm của giới truyền thông đã bị phân tích càng lúc càng thấu triệt, vấn đề nghiêm trọng và mâu thuẫn, bị giới truyền thông biến thành cục diện chưa chết chưa dừng lại, cuối cùng thị lại lén lút giàn hòa như vậy?

Điều này khiến giới truyền thông cảm thấy vô vị, đồng thời cũng bắt đầu điều tra và phân tích toàn diện nguyên nhân lén lút hòa giải, nhưng hiển nhiên, không ai có thể biết rõ tình hình, họ cảm thấy hết sức bất ngờ về kết quả này, tất cả phân tích và suy đoán của họ chỉ có thể dựa vào suy đoán.

Cao Thọ Sơn gọi điện cho Trần Kinh bày tỏ lòng cảm ơn.

Lần này trong điện thoại Cao Thọ Sơn cũng vô cùng khách khí, suýt chút nữa là nói sẽ vì Trần Kinh mà nhảy xuống hố đao lên biển lửa, lấy cái chết để báo đáp.

Không thể nghi ngờ, sự khách khí của Cao Thọ Sơn là vì Trần Kinh trong mắt gã đã vô cùng thần bí, gã tin Trần Kinh có thể giải quyết được vấn đề, nhưng giải quyết nhanh chóng đến như vậy là nằm ngoài dự liệu của gã.

Tập đoàn khách sạn Âu Lãng căn cơ rất sâu, rắn địa phương Cao Thọ Sơn cố gắng lâu như vậy, cũng không thể đủ để giải quyết vấn đề, Trần Kinh chỉ cần trong vòng một ngày để làm xong mọi chuyện cần thiết, điều này có thể khiến gã không ngạc nhiên sao?

Người thứ hai gọi điện là Đơn Kiến Hoa, Đơn Kiến Hoa bật cười ha hả, nói:
- Ông em Trần, hiệu suất cao nhỉ, cái gì gọi là định liệu trước, ông em cậu cho tôi bài học rồi! Khâm phục, khâm phục!

Tâm niệm của Trần Kinh thay đổi rất nhanh, bỗng nhiên trong đầu hắn có một suy nghĩ, nói:
- Lão Đơn, anh không thể nói tôi thế. Anh gọi điện đến đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn nhờ tôi. Có một chuyện anh biết đó, chuyện hỏa hoạn ở Hoành Châu, tỉnh ủy không phái các anh đi điều tra hả?

Đơn Kiến Hoa ngẩn người, nói:
- Ông em Trần, lối suy nghĩ của cậu lớn quá, vừa nãy chúng ta còn đang bàn về chuyện giao tranh giữa Tập đoàn khách sạn Sở Giang và Tập đoàn khách sạn Âu Lãng mà!

Trần Kinh nói:
- Chuyện này giờ chẳng có gì nữa rồi, chuyện quá khứ đáng để nói nữa sao? Giờ chuyện ở Hoành Châu mới là mấu chốt, tôi muốn nhanh chóng thỉnh giáo ông anh đây!

- Chuyện này hiện tại tôi chưa trả lời cậu được, ngày mai tôi sẽ đi Hoành Châu xem thử, lần này Phó chủ tịch tỉnh Từ dẫn đội đi Hoành Châu, Phòng đốc tra chúng tôi và một vài phòng ban chủ yếu khác đều có người đi, lúc về chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.