Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 4




Edit: Ring.

Bộ dạng kinh ngạc khi nói câu đó của Lí Tương Vân khiến Lục Tứ Di nhất thời thu lại một phần bừa bãi của mình. Nghĩ đến mục đích đến Bùi gia, tư thái kiêu ngạo của hắn nãy giờ cũng không tự chủ được mà xẹp xuống một chút.

Sau đó vờ nghiêm túc nói “Đến chúc mừng sinh nhật biểu muội tế đúng là một trong những mục đích của ta. Bất quá lần này ta đến còn có chuyện công quan trọng hơn muốn thương thảo với biểu muội tế!”

“Nha, thì ra là vậy. Nhưng mà lão gia vừa để Thanh quản sự đến chuyển lời, lão gia bây giờ thật sự là bận đến hận không thể phân thân nên không thể tự mình đến chiêu đãi biểu lão gia. Mời biểu lão gia ở lại đây hai ngày, đợi sau khi sinh nhật qua, lão gia nhất định sẽ đến gặp biểu lão gia trước!

Lão gia còn nói biểu lão gia là người trong nhà, khẳng định có thể thông cảm cho chuyện này!”

“Ắc, đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta là gì chứ, là người trong nhà thôi! Nếu biểu muội tế đã nói vậy, ta ở lại hai ngày trước đi!”

Lục Tứ Di vốn đang định nói, nhưng bị Lí Tương Vân dùng mấy câu như vậy trám miệng, hắn sao còn có thể nhiều lời nữa?

Chỉ có thể phẫn nộ nuốt cục tức xuống, nhưng bản thân hắn kỳ thật cũng rất rõ ràng thái độ khinh thường của Lí Tương Vân ỷ vào Bùi Vũ Khâm đối với hắn.

Có điều sau này muốn vào cửa Bùi gia còn phải mượn sức Lí Tương Vân, cho nên trước mắt không tiện làm khó dễ nàng, đành phải không nóng không lạnh trả lời hai câu.

“Tương Vân a, ta nói ngươi làm nha hoàn hồi môn vào Bùi gia đã nhiều năm như vậy rồi, nay biểu muội cũng qua đời đã lâu, biểu muội tế lại không nạp người mới, ngươi lúc trẻ tư sắc cũng không kém, sao nhiều năm qua vẫn không kiếm cái danh di nương linh tinh mà làm a?

Không phải ta nói ngươi chứ nữ nhân a, lúc cần hạ mình đi hầu hạ nam nhân thì nên hạ mình, bằng không đợi đến khi hoa tàn ít bướm thì đã không thể khiến người ta chú ý nữa. Vậy không tốt a!”

Lí Tương Vân nghe vậy thì hai bàn tay dưới áo nắm chặt lại. Nàng hận nhất ai nói đến chuyện này, Lục Tứ Di đáng chết này cư nhiên còn dám dùng lời như vậy để châm chọc nàng?

Sớm biết vậy thì lúc nãy đã không mở cửa cho hắn vào, xem xem hắn mang theo đống phế phẩm này đứng ngay cửa lớn Bùi gia bị sập cửa vào mặt như thế nào.

Nhưng người cũng đã vào rồi, giờ nàng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt giận. Dù sao chuyện chưa được lão gia đồng ý đã cho họ Lục vào cũng đã là không phải. Chỉ là mấy năm nay lão gia nể tình tiểu thư năm đó nên không nói nàng cái gì thôi.

Nhưng tên họ Lục này rõ ràng là một kẻ không có mắt nhìn, sau lần này, hừ, Lí Tương Vân nàng dù thế nào cũng tuyệt đối không niệm tình Lục Tử Yên năm xưa mà mở cửa cho hắn vào nữa.

“Biểu lão gia dạy phải, chẳng qua Tương Vân trời sinh đã là mệnh nô tỳ, không làm nổi chủ tử, đã phiền biểu lão gia quan tâm! Biểu lão gia, khách phòng đã chuẩn bị tốt, bây giờ ngài có muốn đi nghỉ ngơi luôn không? Chốc nữa Tương Vân lại sai người đưa bữa tối đến cho biểu lão gia!”

“Ừ, cùng được. Một đường vất vả đến đây cũng thật là mệt mỏi. Đúng rồi, đồ ăn buổi tối không cần đưa lên nhiều, năm mặn năm chay là được rồi!”

(R: thiệt tình k biết nên nói gì =)). Tui đi ăn đám cưới còn chưa có được 10 món nữa đó trời.)

“Dạ!”

Tính nhẫn nại của Lí Tương Vân duy trì được đến lúc mời Lục Tứ Di đến khách phòng, vừa trở lại phòng mình, nàng liền đẩy ngã cái bàn trong phòng, tức giận đến rớt nước mắt.

Không phải chỉ là không danh không phận, chưa chính thức lên làm di nương thôi sao?

Vậy mà ngay cả một tên súc sinh hạ tiện bẩn thỉu như vậy cũng dám nhục nhã nàng!

Năm đó lúc còn ở Lục phủ, Lục Tứ Di này đã có ý đồ với nàng, giờ nhiều năm đã qua, đừng nghĩ nàng không biết hắn hạ lưu như vậy chỉ vì năm đó chưa chạm được đến thân thể của nàng mà ấm ức trong lòng.

Nói tới nói lui cũng là lỗi của Bùi Vũ Khâm, nếu năm đó hắn không phản đối đề nghị muốn nạp nàng vào phòng của Lục Tử Yên thì nàng bây giờ sao có thể không danh không phận, tùy tiện ai cũng có thể đến nhục nhã như thế này chứ?

Lí Tương Vân hận chỉ kém không cắn người. Mặc kệ thế nào, cho dù không vì cuộc sống phú quý ở Bùi gia, nàng cũng muốn leo lên làm di nương để có thể kiêu ngạo một lần.

Bùi Dạ Tập không phải không muốn thú Giang Mộ Yên sao?

Bùi Vũ Khâm không phải chỉ còn thiếu một cái cớ để bức Bùi Dạ Tập thú Giang Mộ Yên vào cửa sao?

Đã như thế, vậy nàng sẽ chế tạo cho bọn chúng một cái cớ để không thể không thú. Nàng cũng không tin cọc hôn sự này còn có thể không thành.

Chỉ cần Giang Mộ Yên được đền bù thỏa đáng, nàng liền liều mạng mất hết mặt mũi đi cầu Giang Mộ Yên, để Bùi Vũ Khâm nạp nàng vào phòng!

Như vậy mọi người đều có lợi, nếu cứ tiếp tục chờ đợi như thế này, chẳng lẽ phải chờ đến khi chính mình bước một chân vào quan tài sao?

Lí Tương Vân sau khi đã hạ quyết định thì liền triệu mấy thuộc hạ đắc lực lại, sau khi an bày hết chuyện vặt trong Bùi phủ thì vội vàng mang một túi ngân lượng ra khỏi Bùi gia.

Mà Giang Mộ Yên lúc này vẫn hoàn toàn không biết có một sự kiện ‘thúc đẩy tình cảm’ đang chờ mình.

Nàng vẫn còn ngồi trước bàn, nghiêm túc hạ từng nét bút, vẽ ra món quà sinh nhật tặng cho Bùi Vũ Khâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.