Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 25




Edit: Ring.

Mà Bùi Dạ Tập, người duy nhất hiểu mọi chuyện thì sắc mặt cũng không còn vẻ thoải mái vui vẻ như trước nữa mà đôi mày lại một lần nữa trở nên hung ác, xem như đã làm hỏng y phục nguyệt sắc* mà hắn đã tỉ mỉ chọn lựa.

(R: nguyệt sắc: theo QT thì là màu xanh nhạt, xanh lơ. Ta không chắc lắm nên xin để nguyên).

Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Bùi Vũ Khâm đã khoan thai bước đến.

Hắn vẫn mặc một thân áo trắng như thường lệ, có điều áo trắng hôm nay có chút đặc biệt, chính là trên vạt áo có thêu mấy đóa hoa mai hồng nhạt. Viền hoa màu phấn, nhụy thì hồng nhạt, mà ở giữa đóa hoa lại là do chỉ màu tuyết trắng thêu nên.

Vị trí vạt áo cùng cổ tay, so với áo trắng bình thường không trang trí gì thì có thêm mấy đường viền tinh xảo.

Tóc đen được vấn lên cao, dùng một phát quan bằng ngọc giữ lại.

Đai lưng nguyệt sắc có thêu kim tuyến, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng lại tôn lên vòng eo khiến nó càng hoàn mỹ.

Bên ngoài khác một kiện áo choàng trân châu trắng tao nhã khiến cả người hắn trở nên sáng ngời.

Giang Mộ Yên chưa thấy nam nhân nào thích hợp với màu trắng phối với hồng nhạt như vậy.

Bộ xiêm y ấy, so với trang phục của bất luận người nào ở đây đều bình thường hơn rất nhiều, nhưng cố tình chính là một thân trang phục như vậy đã đoạt hết phong thái của mọi người, khiến người ta nhìn vào chỉ thấy hắn, qua đó mới biết được cái gọi là đẹp giản dị, cái gọi là thiên chất tự nhiên.

Đừng nói trong mắt Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm là sự tồn tại đẹp nhất, độc nhất vô nhị trên thế gian mà ngay cả Lí Tương Vân cùng Thanh Thư đã hầu hạ hắn bao nhiêu năm qua cũng nhịn không được mà cảm thấy hoa mắt mê muội với Bùi Vũ Khâm hôm nay.

Càng đừng nói đến những người khác, trong lòng bọn họ tất nhiên là ghen tị đến cực điểm.

Ghen tị trời cao cho nam nhân này dung mạo tuấn mĩ như vậy, cư nhiên còn thưởng thêm hắn cái đầu thông minh cùng phong cách làm việc vững vàng, khôn ngoan.

Giờ lại còn tặng hắn tài phú khổng lồ mấy đời cũng xài không hết.

Nói thì nói hôm nay là sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Bùi Vũ Khâm, nhưng ở đây có ai nhìn trẻ tuổi hơn hắn nữa chứ?

Hai mươi năm mưa gió bão bùng thoắt qua tựa hồ không để lại chút dấu vết nào trên gương mặt của nam nhân này.

Ngoại trừ tăng thêm mấy phần khí chất trầm ổn cùng thong dong, những thứ khác không hề thay đổi, càng đừng nói đến nếp nhăn hay tóc bạc linh tinh.

Cho nên nếu chưa từng gặp, ai có thể ngờ một người bộ dáng thanh niên tuấn mỹ, khí chất phong độ, lỗi lạc như vậy chính là người đứng đầu Bùi gia, truyền kỳ Đông Vân quốc Bùi Vũ Khâm?

Mỗi lần thấy Bùi Vũ Khâm, Bùi Huyền đều ghen tị không thôi. Ghen tị năng lực, ghen tị sự quyết đoán, thậm chí là cả cảm xúc chưa bao giờ lay động của hắn.

Bùi Huyền cũng là người đã ngụy trang nhiều năm, hắn biết rõ kiềm chế cảm xúc là chuyện khó khăn đến cỡ nào.

Nhưng mà Bùi Vũ Khâm này chính là có bản lĩnh. Gần hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ lớn tiếng nói một câu hay mắng ai một chữ mà vẫn có thể khiến người ta không thể không nghe theo, không dám không làm việc cho hắn.

Bùi Huyền thật sự rất ghen tị, không biết Bùi Vũ Khâm làm như thế nào.

Hắn cũng biết rõ, nếu có một ngày chiếm được toàn bộ Bùi gia này, hắn cũng không thể làm tốt hơn Bùi Vũ Khâm.

Nhưng trên đời này có thể có được bao nhiêu Bùi Vũ Khâm?

Tin chắc đến ngày đó cũng sẽ không có ai chờ mong hắn có thể làm tốt hơn.

Cho nên hắn nhất định phải nắm được Bùi gia.

“Cha –”

“Thúc thúc –”

“Lão gia –”

Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên hành lễ với Bùi Vũ Khâm.

“Đều là người trong nhà, không cần quá lễ tiết, ngồi xuống hết đi. Có một ít sổ sách trong thư phòng chưa xem xong nên đã chậm trễ thời gian dùng cơm. Thanh Thư, nhanh cho người dọn món đi!”

Bùi Vũ Khâm nói chuyện vĩnh viễn đều là ôn nhuận như vậy, nhưng Giang Mộ Yên lại cảm thấy được sự ôn hòa trong giọng nói này khác hẳn khi hắn nói chuyện với nàng.

Giọng nói bây giờ tuy vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra sự uy nghiêm của thân là gia chủ.

Còn lúc ở trong phòng, khi Bùi Vũ Khâm nói chuyện với nàng thì khác. Cái loại ôn hòa, thân thiết đó mới là xuất phát từ nội tâm, không có toan tính, cũng không gì ngăn cách.

Phát hiện như vậy khiến đáy lòng Giang Mộ Yên không khỏi sinh ra vài phần ảo tưởng. Điều đặc biệt chỉ với nàng như vậy có phải đại biểu ít nhất Bùi Vũ Khâm cũng không chán ghét nàng?

Lại theo lời Hồng Nguyệt nói thì ánh mắt yêu thích của nàng hôm qua, Bùi Vũ Khâm cũng thấy được, nhưng lại không lập tức phản đối. Nếu đó là dấu hiệu tốt, vậy có phải nàng có thể tự tin hơn mà cho rằng chỉ cần cố gắng thêm một chút, nàng sẽ có thể bước vào lòng hắn không?

“Lão gia, sao có thể như vậy a. Hôm nay là sinh nhật ba mươi sáu tuổi của ngài, tuy không phải rất lớn nhưng cũng là một năm mới có một lần, sao có thể cứ như vậy liền kêu dọn món chứ? Dù sao cũng phải để chúng ta nói vài câu chúc mừng, đưa hạ lễ mới được a!”

Tần Hồng Diệp nhất thời dùng ánh mắt oán trách liếc nhìn Bùi Vũ Khâm, tựa hồ rất không hài lòng với thái độ không cọi trọng sinh nhật mình của hắn.

Tần Hồng Diệp vừa mở miệng, tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa bên cạnh cũng không chịu thua kém mà lập tức lên tiếng “Lão gia, tẩu tử nói rất đúng, sinh nhật này một năm mới có một lần, ngày thường người một nhà chúng ta cũng ít có cơ hội sum họp náo nhiệt như thế này nên mọi người cũng không thân thiết với nhau.

Bây giờ khó khăn lắm mới đến sinh nhật lão gia, lão gia dù sao cũng phải để nhóm tiểu bối có cơ hội dập đầu với ngài một cái, sau đó nghe ngài dạy bảo một chút để bọn chúng mỗi năm mỗi tiến bộ hơn mới đúng!”

Lâm Quỳnh Hoa vừa nói xong, Bùi Ngu cũng đã kính cẩn cầm một hộp làm bằng gỗ cây tử đàn bước lên, sau đó quỳ gối, nghiêm túc dập đầu hai cái với Bùi Vũ Khâm.

“Chất nhi* cung chúc thúc thúc sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, trường thọ như ý, hàng năm đều có ngày này, tuổi tuổi đều có hôm nay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.