Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 24




Edit: Ring.

Còn Tương di nương kia, vốn nàng không rõ Tương di là thân phận kiểu gì, bây giờ sau khi có được một ít trí nhớ của Giang Mộ Yên kia cũng đã rõ, thì ra Tương di là nha hoàn hồi môn của phu nhân Lục Tử Yên của Bùi Vũ Khâm.

Giang Mộ Yên không đến mức không biết ở cổ đại, nha hoàn hồi môn tiểu thư xuất giá mang đến nhà chồng bình thường đều là tư sắc không tệ, bởi vì ở thời điểm mấu chốt cũng là dựa vào nha hoàn này đảm nhận vị trí tiểu thiếp của trượng phu.

Dù sao nam nhân ở cổ đại này ai không phải ba vợ bốn nàng hầu?

Nếu bất luận thế nào cũng không thể tránh khỏi tình cảnh phải chia sẻ trượng phu với nữ nhân khác thì tiểu thiếp này là nha hoàn hổi môn của mình, tính thế nào cũng coi như là người phe mình, so với nữ nhân ở bên ngoài vào thì quản thúc cũng dễ dàng hơn.

Đương nhiên hành vi phong kiến đến rối tinh rối mù, không đặt tự do cùng tôn nghiêm của con người vào mắt này, bản thân Giang Mộ Yên là không đồng ý.

Nhưng hành vi đó ở thời đại này cũng thật bình thường. Mà thân phận Lí Tương Vân chính là một nha hoàn hồi môn như vậy.

Có điều khác nhau ở chỗ lúc nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp không thể đả động khiến Bùi Vũ Khâm thu vào phòng, mà sau khi Lục Tử Yên chết, nàng lại mang danh nghĩa là người của Bùi Vũ Khâm mà không thể gả cho người khác.

Cho nên vẫn một thân một mình, đến giờ cũng đã mười bảy năm. Bây giờ người đã là hoa cúc già, trừ bỏ hạ nhân gọi nàng một tiếng Tương di, kỳ thật nàng thân phận gì cũng không có.

Điều này khiến Giang Mộ Yên lại thở dài trong lòng, đồng thời cũng đồng tình với hoàn cảnh của nàng.

Nhưng Tương di, đối tượng khiến nàng đồng tình này, nếu phải gả cho Bùi Vũ Khâm, người đầu tiên đứng ra phản đối khẳng định cũng sẽ là nàng. Chuyện này Giang Mộ Yên rất rõ ràng.

Nhưng Giang Mộ Yên lúc này lại không lo lắng chuyện đó.

Nhìn một đám ‘người nhà’ ngoài mặt đều ôn thuần thiện lương, dễ sống chung, trên thực tế không ai dễ bắt nạt trước mắt, trong lòng Giang Mộ Yên nhịn không được mà cảm thấy mệt mỏi cùng đau đầu thay Bùi Vũ Khâm.

Sống trong một gia đình như vầy, ngoài chuyện làm ăn còn phải đối mắt với lục đục giữa người trong nhà với nhau, Bùi Vũ Khâm hắn có mệt mỏi không?

“Là Yên nhi a, sao con đứng lên rồi? Phạm đại phu, Lâm đại phu bọn họ không phải nói con sốt cao rất nghiêm trọng ư? Sao không nghỉ ngơi cho tốt mà mới một buổi tối đã dậy?”

Tần Hồng Diệp tuy trong lòng còn sầu lo không thôi nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nhiệt tình, kéo một bàn tay của Giang Mộ Yên lại, vẻ mặt thân thiết quan tâm.

Giang Mộ Yên gật đầu, hơi cúi người đáp “Đa tạ nhị phu nhân quan tâm. Mộ Yên không sao, sốt cao đã lui, hiện giờ thân thể cũng tốt hơn rồi. Hôm qua nghe Hồng Nguyệt nói ngài có đến thăm ta, cám ơn ngài!”

“Y? Yên nhi con làm cái gì vậy? Đều là người một nhà, tự dưng con khách khí như vậy làm gì, cũng không chịu gọi một tiếng bá nương. Như thế nào, vẫn còn giận Dạ Tập sao?”

Tần Hồng Diệp vừa nghe Giang Mộ Yên xưng hô thì thầm kêu không ổn trong lòng. Chuyện này sợ là thật sự làm lớn!

Mấy năm nay, Giang Mộ Yên cũng không gọi nàng là gì ngoài xưng hô bá nương, nay đột nhiên lại gọi nhị phu nhân. Bây giờ Giang Mộ Yên đang giữ khoảng cách với Dạ Tập nên tất nhiên cũng không nguyện ý lấy thân phận hôn thể của Dạ Tập mà gọi nàng là bá nương nữa. Chuyện này phải làm thế nào bây giờ?

Lí Tương Vân vẫn chưa biết hôn sự của Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập đã sắp giải trừ nên cũng kinh ngạc nhìn Giang Mộ Yên, đồng thời cũng chuyển tầm mắt sang Bùi Dạ Tập ở một bên. Thấy vẻ mặt hắn cũng đang khẩn trương nhìn Giang Mộ Yên, trong lòng Lí Tương Vân không khỏi cảm thấy kỳ lạ bởi sự không bình thường của đại thiếu gia từ sau khi bước vào Vận Hoa thính đến giờ.

Không biết hôm nay là ngày gì. Bình thường đều là Giang Mộ Yên xem sắc mặt Bùi Dạ Tập, hôm nay sao tự nhiên lại đổi ngược?

Giang Mộ Yên cũng thản nhiên nở nụ cười “Nhị phu nhân chê cười, Mộ Yên cùng đại thiếu gia không có hận thù hay chuyện gì không thoải mái, vì sao phải giận đại thiếu gia chứ?

Được rồi, không nói này nữa. Hôm nay là sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Bùi tiên sinh, là ngày vui, chúng ta nên hướng ánh mắt chúc phúc về Bùi tiên sinh mới đúng. Chuyện Mộ Yên sinh bệnh nho nhỏ không đáng nhắc đến.”

Giang Mộ Yên trước khi đi đã suy nghĩ kỹ, trong trường hợp nhiều người như ở đây, gọi tên Bùi Vũ Khâm chắc chắn là không thích hợp, nhưng nếu gọi Bùi thúc thúc hay Bùi lão gia thì nàng lại không muốn. Như vậy cũng chỉ có gọi Bùi tiên sinh là hợp nhất.

Hai chứ ‘tiên sinh’ này, phàm là người có đức có tài, người lớn tuổi, nho sĩ uyên bác hay danh y danh sĩ gì đều có thể gọi, xem như là một xưng hô mang nghĩa rất rộng lại có ý tôn kính.

Cho nên nếu nàng gọi Bùi Vũ Khâm là tiên sinh cũng không xem như thất lễ hay không hợp.

Cho nên lúc này thừa dịp Bùi Vũ Khâm còn chưa đến, nàng dứt khoát nói xưng hô này ra trước mặt mọi người trước, miễn cho chốc nữa có đột nhiên gọi ra sẽ khiến người ta quá mức giật mình vì chưa chuẩn bị tâm lý.

“Bùi tiên sinh? Mộ Yên con – đây là?”

Đừng nói Tần Hồng Diệp hoàn toàn sửng sốt, mà ngay cả Bùi Phong, Bùi Ngu, Bùi Huyền cùng Vân Ái Liễu, Lâm Quỳnh Hoa cũng giật mình không thôi.

Trong đó người bất ngờ nhất chính là Bùi Huyền.

Này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Mấy ngày trước hắn còn thu được tin tức Bùi Vũ Khâm một mình một người, ngay cả Thanh Thư cũng không mang theo mà ở lại trong phòng Giang Mộ Yên gần hai canh giờ. Sau đó đến đêm, Giang Mộ Yên lại ở trong phòng viết thật nhiều thứ, còn nhíu mày với tờ giấy, bộ dáng phiền não vô cùng. Mà hắn còn vì tờ giấy đó mà thiếu chút nữa đã bại lộ thân phận.

Hắn đến giờ còn chưa hiểu được bí mật trong tờ giấy, như thế nào mà hôm nay Giang Mộ Yên lại đột nhiên sửa xưng hô với Bùi Vũ Khâm rồi?

Bọn họ rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì?

Chẳng lẽ thật sự có âm mưu hay cái bẫy gì đang được giăng lên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.