Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 22




Edit: Ring.

“Dạ Tập là rốt cục biết hối hận, nhưng nó vẫn là đứa nhỏ, nó không biết được đôi khi có một số chuyện, vừa đi qua là sẽ không thể quay lại, cũng có một số người như vậy, một khi bỏ qua liền vĩnh viễn không thể tìm về.”

“Lão gia, ý ngài là thiếu phu nhân thật sự không thể nào tha thứ cho đại thiếu gia, sau đó cùng đại thiếu gia nối lại tình xưa sao?”

“Thanh Thư, ngay từ đầu, bọn họ vốn chưa từng có cái gọi là ‘tình’, sao có thể nói là nối lại tình xưa? Thanh Thư, Yên nhi là quyết muốn giải trừ hôn ước với Dạ Tập, mà ta cũng đã đáp ứng nàng!”

Bùi Vũ Khâm cũng không định dấu giếm Thanh thư đã theo hắn nhiều năm này, dù sao hôm nay không nói thì ngày mai lúc dùng cơm cũng phải tuyên bố, vậy nên còn không bằng nói trước với Thanh Thư một tiếng.

Có một số cảm xúc không tiện biểu lộ với người khác, nhưng khi đối mặt Thanh Thư, hắn có khi cũng sẽ không cố ý che giấu. Dù sao cuộc sống ngày đềm đều căng thẳng thần kinh thế này, hắn cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

“Lão gia, ngài đáp ứng rồi? Vì sao? Ngài không phải vẫn hy vọng đại thiếu gia có thể lấy thiếu phu nhân làm vợ sao?

Hơn nữa nếu thiếu phu nhân giải trừ hôn ước với đại thiếu gia, vậy sau này thiếu phu nhân phải lấy thân phận gì để tiếp tục ở lại trong phủ? Hay là lão gia ngài định để thiếu phu nhân ra ngoài ở?”

Vấn đề đầu tiên Thanh Thư nghĩ đến chính là chuyện này.

Bùi Vũ Khâm im lặng một chút mới nói “Thanh Thư, có một số chuyện không phải ta muốn là được, nhất là chuyện hôn nhân này, dưa ép hái chung quy là không ngọt a!

Về phần giải trừ hôn ước cùng sau này Yên nhi ở đâu cũng không phải hai chuyện mâu thuẫn với nhau. Cho dù năm đó Yên nhi không đính ước với Dạ Tập, chỉ bằng quan hệ giữa ta cùng phụ thân của Yên nhi nàng, ta chiếu cố Yên nhi mồ côi cũng là chuyện phải làm!

Cho nên bắt đầu từ ngày mai liền gọi nàng là tiểu thư đi, đừng gọi thiếu phu nhân nữa. Về phần nha hoàn này nọ hầu hạ trong phủ, Thanh Thư, ngươi lo cũng được, Tương di lo cũng không sao, tóm lại, ta không muốn nghe bất kì hạ nhân nào mở miệng bàn tán câu nào liên quan đến chuyện này!”

“Dạ, lão gia, này Thanh Thư sẽ xử lí.

Nhưng mà lão gia, làm vậy thật sự được không? Ngăn cản miệng lưỡi hạ nhân thì dễ rồi, nhưng muốn hoàn toàn chặn lại bản tính thích đồn đãi của con người cũng không phải chuyện dễ a! Đến lúc đó, sợ là danh dự thiếu phu nhân –”

“Chuyện này ta biết, bất quá tận lực đi, cố hết khả năng khống chế tin tức trong phạm vi nhỏ nhất.

Tóm lại đừng để tin tức này truyền ra ngoài tổn hại đến danh dự Yên nhi. Còn trong phủ có người lén nói với nhau cũng không sao, ai bảo nơi nào có người thì sẽ không tránh được lời đồn đãi chứ.”

“Dạ, lão gia, Thanh Thư hiểu được!”

“Được rồi, ngươi đi ngủ đi, ta cũng về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm nữa!”

“Dạ, lão gia!”

Tuy không phát ra khí thế làm người ta cảm thấy áp lực nhưng Bùi Vũ Khâm luôn có cách khiến người ta không tự chủ được mà cảnh giác, cẩn thận không thôi khi đứng trước mặt hắn.

Điều này, Thanh Thư theo hắn đã nhiều năm là hiểu rõ nhất.

Tình huống rõ ràng là Bùi Vũ Khâm đang giải thích nhưng phần lớn thời gian đều là Thanh Thư hắn đứng gật đầu vâng dạ như thế này là chuyện quen thuộc suốt mấy năm nay.

Cho nên Thanh Thư một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn mười năm như một ngày mà không dám có chút chậm trễ.

~

Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Bùi Vũ Khâm tuy chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ nhưng dù sao thân phận của hắn cũng không bình thường. Gia chủ một đại gia tộc, hơn nữa còn là thiên tài kinh thương có tiếng ở Đông Vân quốc, thậm chí là cả tứ quốc, người đứng đầu của Bùi gia được xưng là đệ nhất hoàng thương Đông Vân quốc.

Thân phận như vậy, hưng thịnh như vậy, vinh quang mà bao nhiêu người không cách nào sánh bằng cùng với biết bao chuyện khác lại càng tô điểm cho con người hắn.

Cho nên bữa tiệc này tuy gọi là gia yến nhưng nếu nói về mức độ xa hoa, long trọng thì cho dù yến hội cung đình chính tông ở hoàng cung đại nội bất quá cũng chỉ đến mức này thôi.

Tối nay, đừng nói là Giang Mộ Yên sốt cao đã hạ, tinh thần cũng vì một ngày ngủ ngon mà khôi phục trạng thái khỏe mạnh, đó là cho dù nàng còn bệnh, sốt cao chưa giảm, sinh nhật Bùi Vũ Khâm, nàng cũng không cho phép mình bỏ qua.

Sau khi nghe được lời nói của Hồng nguyệt, tối nay là lần thứ hai Giang Mộ Yên ăn mặc, trang điểm xinh đẹp từ sau khi sống lại đến giờ.

Hơn nữa ngược lại với lần trước không kiên nhẫn, lần này nàng là cam tâm tình nguyện ngôi trước bàn trang điểm để Hồng Nguyệt chuẩn bị, vì có thể bày ra một mặt đẹp nhất, động lòng người nhất của mình trước Bùi Vũ Khâm.

Có câu ‘nữ tử làm đẹp vì người yêu*’, tuy tài năng cùng nội hàm của một người còn quan trọng hơn bề ngoài, nhưng nếu có thể đồng thời có cả tài năng, nội hàm cùng vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người không phải càng tốt hơn gấp bội sao?

(R: nguyên câu là “Sỉ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung”, nghĩa là “Kẻ sỉ chết vì người tri kỉ, nữ tử làm đẹp vì người yêu”. Câu này của Dư Nhượng, chi tiết mời gu-gồ).

Mà có tâm tư giống Giang Mộ Yên còn có ba người nữa.

Đối tượng đứng ở vị trí đầu tiên tất nhiên là Bùi Dạ Tập.

Hắn vẫn chưa biết Bùi Vũ Khâm định ở buổi tiệc tối nay mà tuyên bố chuyện hôn ước của bọn họ chính thức giải trừ cho nên hắn còn hy vọng thông qua bữa tiệc sinh nhật tối nay của cha mà khiến Giang Mộ Yên thu lại quyết định muốn hủy bỏ hôn ước trước đây.

Vì thế hắn tất nhiên là bỏ rất nhiều công sức để ăn mặc cho đẹp.

Dáng người hắn vốn cao lớn, anh tuấn bất phàm, chỉ là trước đây chưa bao giờ có sắc mặt hòa nhã cho Giang Mộ Yên xem nên mỗi khi xuất hiện trước mặt nàng đều là bộ dáng u ám đầy mặt.

Nhưng hôm nay, tâm tình hắn hình như rất tốt, thậm chí còn thản nhiên mỉm cười, thoạt nhìn khiến người ta cảm giác hoàn toàn khác với trước đây.

Cho dù là người chậm hiểu đến đâu đi nữa thấy Bùi Dạ Tập như vậy cũng không khó nhận ra tâm tình hắn lúc này thoải mái cùng vui sướng đến mức nào.

Mọi người không khỏi thắc mắc, đại thiếu gia hôm nay là làm sao vậy? Cư nhiên cao hứng đến thế, còn nở nụ cười nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.