Ái Bất Hối

Chương 5: Bạch mao lão hổ lại không đi …




Giang Dương không cần đi làm theo giờ hành chính, cho nên từ trước tới giờ đều là ngủ cho đến khi tỉnh mới dậy.

Trong khoảng thời gian Lê Hiên Vũ đi công tác trở về này, mỗi ngày anh đều làm thứ hắn thích ăn nhất, bảo là phải nuôi hắn béo bù mấy ngày anh đi công tác, cùng với việc chịu khó ‘làm’, cũng bảo là phải bù cho đủ phần khoảng trống, thuận tiện đưa linh cảm của Giang Dương ra.

Bởi mỗi ngày ngoại trừ ăn và đờ ra đó thì cũng chỉ có làm vận động cùng ‘trúc mã’, Giang Dương đã bước ra khỏi cuộc sống thối nát, lại quay về cuộc sống như heo trước kia.

Ngày hôm nay hắn mở mắt ra, liếc nhìn đồng hồ báo thức, đã là chín giờ bốn mươi bảy.

Đang nằm ở trên giường, laptop để trên mặt đất, đồ vật linh tinh và bụi bặm chồng chất xung quanh của mấy ngày trước cũng không thấy, đại khái đều đã được Lê Hiên Vũ thu dọn hết rồi.

Chậm rãi ngồi dậy, Giang Dương xoa nắn thắt lưng, có hơi xót đau, sau đó hắn sờ hộp thuốc trên tủ đầu giường, rút một điếu ra, châm lửa, bắt đầu phun ra nuốt vào.

Tính Giang Dương rất lười, từ nhỏ đã như thế, cái gì cũng lười, cũng bao gồm việc không có hứng thú với cái gì, duy chỉ có hai ngoại lệ là viết tiểu thuyết và quấn lấy Lê Hiên Vũ, cái trước là do thiên tính từ trong bụng mẹ, cái sau chỉ có thể nói là do nghiệt duyên.

Đó như là nói hai người từ nhỏ vẫn cùng lớp, tuy rằng bên trong nhiều ít cũng có chút nhân tố do con người gây nên.

Giang Dương tuy rằng lười học, thế nhưng hắn biết Lê Hiên Vũ muốn thi vào đại học K trọng điểm, hắn không muốn sau này không ai chăm sóc mình dẫn đến lười quá mà chết, thế là cũng hăng hái học hai năm, cuối cùng cũng thi được khoa máy tính đại học K, cùng khoa cùng lớp cùng phòng ngủ với Lê Hiên Vũ, thế là bảo đảm được kỷ lục kỳ tích từ lúc hai người học nhà trẻ vẫn cùng lớp cho đến đại học.

Đến năm thứ ba, Lê Hiên Vũ và bạn học cùng khởi đầu bằng mạng Chước Nguyệt Nguyên Sang, Giang Dương đương nhiên là muốn tiếp tục dây dưa, chủ động đưa ra lời dừng chân ở trang web, sau đó thì thành tác gia ký ước làm nhóm đầu tiên, sau nữa thì tốt nghiệp, rời khỏi phòng ngủ, ở gần phòng làm việc Chước Nguyệt thuê hai căn phòng liền nhau, tiếp tục loại quan hệ phức tạp trúc mã và trúc mã, bạn tình và bạn tình, chủ biên và tác giả, bảo phụ và đứa bé.

Lại nói tới hút thuốc.

Lúc cao trung ấy, rất nhiều nam sinh đều len lén học hút thuốc, Giang Dương lười đến mức đã quen mùi thuốc, cho nên vẫn chưa hút thuốc, chẳng qua Lê Hiên Vũ lại đã học hút thuốc xong rồi, hơn nữa dần dần cũng chỉ hút một loại thuốc lá duy nhất.

Giang Dương đã quen mùi thuốc phảng phất trên người Lê Hiên Vũ, vì thế vào lần đầu anh đi công tác không ở bên cạnh hắn thì nhịn không được rút một điếu anh để lại ra, mùi vị đã ngửi quen thuộc cũng rất yên tâm, vì thế đã vô tình cũng bắt đầu hút thuốc, hơn nữa cũng chỉ hút một loại ấy thôi.

Một điếu thuốc hút hết, Giang Dương dụi tàn thuốc vào gạc tàn ở bên cạnh, sau đó nâng laptop qua, nối với nguồn điện, khởi động, tìm đến file Word còn đang dang dở.

Liếc qua nội dung chương ấy, Giang Dương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đưa tay đặt lên bàn phím, cách cách cạch cạch bắt đầu gõ chữ. Tình tiết trước đây hắn bị nghẹn không viết ra nổi, nay đã có thể thuận lợi nhanh chóng viết ra nội dung kế tiếp.

Chờ hắn viết xong một chương, kích vào ‘save’, có chút thất bại xoa mặt.

Lời Tiểu Vũ nói quả nhiên không sai, linh cảm của mình đích thật đã ra rồi!

○○○


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.