Ái Bất Hối

Chương 26: Trở lại bộ lạc [ mười ]…




Tuy rằng bốn người bọn họ ngồi trong một góc phòng trang nhã, thế nhưng cái nơi theo phong cách nửa mở này, vẫn rất dễ bị quan sát, cho nên hai vị bị bổ nhào vào cố dụ dỗ người đang khóc nức nở trong lòng, rốt cục hai vẫn là hai người đối mặt nhau ngồi xuống.

“Giọng của cô…” Giang Dương chần chờ, nói với người con gái kia, “Ừm, giống một người đàn, đàn ông.”

“Tôi vốn là đàn ông!” Người nọ cắn răng nói ra, tựa hồ đang tức giận, quay đầu nhìn cửa sổ, còn nói, “Mặc quần áo con gái thì là con gái chắc? Quy luật gì vậy!”

Bây giờ đến lượt Giang Dương choáng váng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Diệp, sau đó quay đầu nhìn Lê Hiên Vũ, thấp giọng hỏi anh: “Cậu và đàn ông đi coi mắt? Mẹ cậu sao thoáng thế?”

Người đàn ông ngồi bên cạnh người mặc trang phục nữ, người tên Tử Đồng kia nghe câu ấy, đột nhiên nằm sõng soài ra bàn, không ngừng nện bàn, tựa hồ nghe thấy chuyện gì cực kỳ khôi hài.

Lê Hiên Vũ tay nắm lại, đưa lên miệng khụ một tiếng giả vờ ho khan, thấy Giang Dương nhìn mình, liền giới thiệu cho hắn.

Đầu tiên chỉ vào người đang hờn dỗi ở bên kia, Lê Hiên Vũ nhịn không được nở nụ cười, nói: “Bạch Tử Diệp học trưởng, lúc học đại học cậu đã gặp qua hắn vài lần.”

“Còn có người cười như tên bệnh tâm thần này tựa như ───” Lê Hiên Vũ chỉ vào người đàn ông vẫn đang cười kia, giới thiệu, “Bạch Tử Đồng, học đệ.”

Cuối cùng, Lê Hiên Vũ hỏi hắn: “Giang Dương, ai nói là tớ đi coi mắt?”

Giang Dương ngẩn người, thì ra là hiểu lầm, Lê Hiên Vũ không phải đi coi mắt, lại nghĩ tới mình mất mặt biểu diễn trước mặt người khác, nhất thời mặt đỏ lên, ấp úng không nói nên lời, mặt thì càng ngày càng đỏ.

“Giang Dương, ai là người đàn ông của cậu?” Lê Hiên Vũ cố ý không buông tha hắn, thấp giọng trêu hắn, “Cậu gọi ai là ông xã cơ? Còn có, chúng ta rốt cục sinh mấy đứa con rồi? Hử?”

Giang Dương mắc cỡ không biết nên làm thế nào cho phải, dứt khoát lại nhào vào lòng Lê Hiên Vũ, giống như đà điểu, vùi đầu vào ngực anh, ôm anh cọ trái cọ phải, nhưng Lê Hiên Vũ dỗ hắn thế nào đi nữa, hắn cũng không chịu ngẩng đầu.

Vốn chỉ muốn gây rối Tiểu Vũ! Thuận tiện khiến nữ nhân coi mắt kia biết khó mà lui! Ai ngờ… ai ngờ…

Giang Dương đầy ngập căm hận.

Người qua đường giáp tôi với cậu không yên đâu!!!

○○○


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.